XUYÊN QUA THÚ THẾ BÁC SĨ THÚ Y Ở THẾ GIỚI THÚ NHÂN


Sáng sớm hôm sau, Phúc Nhạc liền theo Joe đi đến cái chợ nhỏ của bộ lạc.

Nói là chợ nhưng nó càng giống mọi người tụ lại trao đổi vật phẩm thì đúng hơn.

Chỉ cần là anh tình tôi nguyện là có thể tiến hành trao đổi, nếu như trong tay mình không có vật đối phương muốn đổi thì có thể dùng một loại tiền tệ tiến hành mua bán, nhưng thông thường một ít da thú cùng thịt thì mới có thể thỏa mãn nhu cầu trao đổi của mọi người.
"Haren, tơ của sa tàm trùng còn không?"
Phúc Nhạc đi theo Joe tới một ngôi nhà đá không lớn, trong phòng bày đầy đủ loại bình cùng da thú, còn có một ít đồ tự bện, chủng loại phong phú, rất giống quầy bán quà vặt trước cổng trường.
Một người trẻ tuổi tóc màu ngân bạch đang chào hỏi khách hàng, Phúc Nhạc đoán là giống cái.

Hôm qua cậu có theo Barre dạo qua một vòng, đại khái cũng nhìn ra quy luật, so với cậu cao hơn nửa cái đầu là giống cái, còn cao gấp rưỡi đầu so với cậu thì là thú nhân.

Ngày hôm qua lượn một vòng, chưa thấy qua giống cái nào đã thành niên mà lùn hơn cậu cả! Thật khiến cậu buồn chết mà.
Haren ngẩng đầu nhìn thấy là Joe, phía sau còn đi theo giống cái thoạt nhìn có chút co quắp, đúng là người mà hôm qua tộc trưởng giới thiệu, nhất thời sửng sốt, sau đó nở nụ cười ý vị sâu xa, nhanh chóng cười tủm tỉm rồi gật đầu:
"Có! Thứ đó đâu ai cần đâu." Nói xong liền đi tới phía sau đám lộn xộn kia tìm kiếm, rất nhanh lôi ra một khối tơ lụa màu trắng sữa to.
"Thứ này mềm mềm nhẹ nhẹ không cẩn thận liền rách, muốn thì tôi tặng cho cậu luôn đó." Haren nói rằng: "Con trùng sa tàm này rất phổ biến trong rừng, loại tơ này cũng có nhiều, nhưng rất khó có được tấm to, nhưng mà cũng chẳng có ai dùng được."
"Ừ, tôi muốn." Joe gật đầu tiếp nhận, nhét vào trong ngực Phúc Nhạc.

Phúc Nhạc cúi đầu nhìn, sờ lên quả thật rất giống tơ lụa, khiến người ngạc nhiên chính là tấm vải này do sa tàm tự dệt nên sao?
"Thế nào, thực mềm đi?" Haren sán lại cười tủm tỉm mà đáp lời.

Phúc Nhạc mặt đỏ lên, gật gật đầu: "Cám ơn cậu."
"Không cần khách khí.

Ai nha thật đáng yêu mà." Haren tâm ngứa, rất muốn xông vào ôm cọ một trận, đáng tiếc Joe luôn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
"Đúng rồi, còn có một loại, là ấu trùng sa tàm dệt thành, nhưng thoạt nhìn còn vô dụng hơn, cậu có muốn nhìn xem không?" Haren nghĩ tới hỏi.

Bởi vì cậu ta luôn kính nhờ mấy thú nhân trong bộ lạc lúc đi săn thú thuận tiện thu thập chút thứ kì quái mới lạ về, dù là thứ gì, vô dụng hay hữu dụng đều mang về một ít, ai biết về sau có dùng đến hay không? Cho nên mấy thứ đó nhà Haren chất đống, toàn mấy thứ rách nát.
Nói xong Haren bỏ chạy đi tìm đồ, Phúc Nhạc nhìn cậu ta tích cực như vậy thì thấy ngại, thật nhiệt tình nha.
"Xem ra Haren thực thích em." Joe nhìn thấy mặt Phúc Nhạc có chút co quắp, mở miệng nói: "Cậu ta không có nhiều bạn bè cho lắm, chắc là muốn làm bạn với em đấy."
"A? Vì sao? Haren tốt như vậy..." Phúc Nhạc không hiểu, người nhiệt tình sáng sủa như vậy, hẳn là phải có nhiều bạn bè lắm mới phải chứ?
Joe trầm mặc nửa ngày mới nói: "Bởi vì cậu ta luôn sinh bệnh, giống cái sợ ở cùng cậu ta cũng sẽ sinh bệnh."
Phúc Nhạc sửng sốt, nhìn Haren đang ngồi chồm hổm trên mặt đất lục lục lọi lọi lầm bầm, trầm mặc không nói.
"A, tìm được rồi!" Haren ôm một đống đồ chạy tới, khiến Phúc Nhạc trước mắt sáng ngời: là băng gạc?! ( vải xô đó nàng )
"Cái này có chút thô, hơn nữa lại không rắn chắc, dùng vào cái gì cũng không được."

Haren nhìn một đống vải trắng lớn nhăn nhăn cái mũi, tuy rằng vô dụng, nhưng vứt đi lại thấy tiếc...
"Cái này cũng cho tôi đi!" Phúc Nhạc mở to hai mắt hưng phấn nhìn Haren, băng gạc a! Là thứ dùng để băng bó miệng vết thương! Như vậy sẽ không sợ tiêu hao nữa rồi!
"Cái này thật sự có ích với cậu sao?" Haren kinh ngạc nói.
Phúc Nhạc kích động mà liên tục gật đầu: "Ừ, về sau cậu để ý nhé, cái này dùng được đó! Haren, còn có thể tìm được loại vải này không?"
"Yên tâm đi!" Haren nghe xong cũng thay cậu cao hứng, vỗ vỗ ngực cam đoan.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, nhất thời bớt khách sáo đi nhiều.
Cuối cùng Haren cũng không thu thù lao gì từ Joe, chỉ là lôi kéo Phúc Nhạc lưu luyến không rời bảo cậu thường xuyên đến tìm mình chơi, Phúc Nhạc đáp ứng luôn miệng, cậu cũng rất thích Haren.
Sau khi trở về Phúc Nhạc liền đem mấy thứ băng gạc này đi nấu qua nước sôi, đây là tiêu độc trình độ lớn nhất có khả năng trong điều kiện hiện nay.

Vắt khô rồi phơi nắng một hồi trong sân, được Joe giúp đỡ cuộn bỏ vào trong thùng cấp cứu.
"A Nhạc, tôi đi săn thú, em ở nhà nghỉ ngơi nhé, không được đi loạn."
Joe hỗ trợ thu thập xong mới nói với Phúc Nhạc, nghĩ nghĩ, thấy giọng điệu mình hơi hung, lại giải thích: "Thú nhân, rất nguy hiểm."
Thú nhân đối với giống cái luôn rất nhiệt tình, hắn lo lắng Phúc Nhạc sẽ bị dọa.
Phúc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo Joe hóa thân thành báo đen chạy vội đi ra ngoài, hiện tại nhìn kỹ mới thấy thú hình của người này thực uy phong a.
Quay đầu, Phúc Nhạc nhìn mấy bao căng phồng trong hòm, do dự một chút, vẫn là đem ra.
Đếm đếm, tổng cộng có hơn hai mươi túi hương to giống nhau, mặt trên đều có thêu chữ.


Cẩn thận nhìn, trên đó viết tên một ít thảo dược thông thường như sài hồ, tía tô, cỏ xa tiền (mã đề), còn có thất diệp nhất chi hoa....
Mở ra mấy túi hương nhỏ mới thấy, bên trong quả nhiên đều là hạt giống.
Phúc Nhạc trong lòng vui vẻ, có hạt giống này cậu có thể tự mình gieo trồng thảo dược, không cần lo lúc chẩn bệnh không có thuốc để dùng rồi.
Về phần những loại thảo dược cần thiết khác...Cậu tin tưởng chậm rãi tìm cũng sẽ thấy thôi.
Thu thập xong hòm cấp cứu, Phúc Nhạc chợt nghe bên ngoài có người gọi tên mình.
"Ông Barre, ông tới rồi ạ?!" Phúc Nhạc vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Barre chống gậy đi đến, cậu có chút kỳ quái, trải qua phổ cập giáo dục của Joe và Kanya, cậu cũng biết tuổi ông Barre thật sự cũng đâu quá lớn đâu, thân thể cũng rất chắc khỏe, nhưng sao luôn giả thành cái bộ dáng tuổi già sức yếu run lẩy bẩy này vậy?
"Ha ha, A Nhạc à, chuyện của Adah ông đã nghe nói rồi.

Thật sự rất cảm ơn con." Barre cũng không vô nghĩa, ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề.
Phúc Nhạc nhanh chóng khoát tay: "Không có gì đâu ông, đây là chuyện con phải làm."
Kỳ thật chính là nhấc tay chi lao trong khả năng mà thôi, bản thân cậu cũng không tổn thất cái gì, không đáng giá nhắc tới.
"Ông đây cũng đã mặt dày nhờ con hỗ trợ mà." Barre thoáng một do dự, quyết định nói rằng: "Hy vọng A Nhạc đồng ý trở thành tế ti của bộ lạc chúng ta"
"Tế ti? Con á?" Phúc Nhạc há hốc mồm, sao cậu làm tế ti được chứ?
"Không nên không nên!" Phúc Nhạc đầu lắc như trống bỏi: "Tế ti đều là nhân tài đức cao vọng trọng mới có thể đảm nhiệm, con không được đâu!"
Cậu còn là một kẻ từ ngoài mới đến, nhất định sẽ khiến mọi người trong bộ lạc phản cảm!
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, đứa nhỏ này." Barre nghe Phúc Nhạc cự tuyệt cũng không ngoài ý muốn, ông biết lấy tính cách thằng bé này tuyệt đối sẽ không tùy tiện đáp ứng.
"Chính là phụ trách tế ti trị liệu mà thôi, không cần quan tâm những chuyện khác." Barre cười tủm tỉm nói: "Ông sẽ giải thích rõ ràng cho mọi người.

Dù sao, thân phận của con không tiện nói cho mọi người biết."

Tế ti chỉ là nguỵ trang thôi, chuyện Phúc Nhạc là người dị thế vẫn phải được giữ bí mật cho thoả đáng, tránh cho những kẻ hữu tâm lợi dụng, hoặc là lọt vào bài xích, thân phận tế ti chính là tấm lá chắn tốt nhất, tế ti thần bí khiến cho mọi người kính sợ và tôn trọng có thể bảo vệ cậu tốt nhất.

Một khi Phúc Nhạc chân chính bày ra y thuật thần kỳ thì uy vọng của tế ti cũng chân chính được tạo dựng.
"Vậy...!Được rồi, con nghe ông." Phúc Nhạc biết Barre là vì muốn tốt cho mình, cũng không nỡ cự tuyệt.
"Con ngoan, cảm ơn con." Barre lần thứ hai cảm tạ nói: "Có lẽ con cần một gian nhà để trị liệu cho mọi người chứ nhỉ, ở chợ có được không?
Phúc Nhạc gật đầu, đối với loại chuyện này cậu không có ý kiến, chỉ cần một gian phòng có thể che mưa chắn gió là đủ rồi.
"Vậy về sau ban ngày con đợi trong gian phòng ở chợ, nếu có người sinh bệnh hoặc bị thương cũng có thể đến nhà tìm." Phúc Nhạc nghĩ nghĩ nói vậy.

Giống cái trong bộ lạc cũng không phải ngoài nấu cơm thì không còn việc gì khác, phải gia công da thú, phơi muối, hái chút trái cây, còn phải chế tác mấy thứ bẫy rập ở ven rừng linh tinh.
Phúc Nhạc cũng muốn hỗ trợ, nhưng Kanya cứ cảm thấy cậu quá yếu, kiên quyết phản đối, khiến Phúc Nhạc rất là buồn bực.
"Được chứ." Barre cảm kích mà gật đầu, ý ông lúc đầu là chỉ cần Phúc Nhạc dành ra thời gian nửa ngày đã là quý lắm rồi, giờ được như vậy thì rất tốt.
Hai người ý kiến nhất trí, Barre liền bắt tay đi tìm vài người thú xếp phòng cho Phúc Nhạc.
Phúc Nhạc lần thứ hai trở lại chợ, phát hiện phòng Barre tìm cho mình ở ngay bên cạnh phòng Haren, càng thêm vui vẻ, đứng ở cửa vẫy tay với Haren.
"Phúc Nhạc, sao cậu lại ở đây?" Haren kỳ quái, chẳng lẽ là quên cái gì?
"Từ hôm nay chính là hàng xóm nha!" Phúc Nhạc vui vẻ nói, bên cạnh có người quen thật tốt quá!
"Hàng xóm?" Haren không hiểu, chỗ này lâu lắm không có người dùng rồi chẳng nhẽ Phúc Nhạc ...
"A Nhạc sắp trở thành tế ti mới của chúng ta, dẫn dắt chúng ta chiến thắng tật bệnh." Barre cười tủm tỉm nói.
"A? Phúc Nhạc sao?" Haren có chút khiếp sợ, nhìn giống cái trước mắt còn nhỏ xinh hơn cả mình...!thiệt hay giả?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi