XUYÊN QUA THÚ THẾ BÁC SĨ THÚ Y Ở THẾ GIỚI THÚ NHÂN


Bởi vì phản ứng kì quái của Haren, mọi người cũng không tiện nói thêm cái gì, Kanya nói thêm vài đề tài ba xạo nhưng lại nhìn ra Haren nghe xong vụ cỏ thú hồn cứ rầu rĩ không vui, Kanya cùng Phúc Nhạc liếc nhau, có chút không hiểu cùng áy náy, hình như chuyện này bị họ làm rối lên…
Bởi vì mọi người đều vội, giúp Haren với Sylve bắt mạch xong, Kanya cùng Haren bèn trở về.
Xế chiều đi phòng khám, Phúc Nhạc cũng không nhắc lại chuyện của Whorf, cậu thật thất bại mà, buồn bực vùi đầu vô ruộng thuốc làm cỏ.
“Làm sao vậy?” đang chà đạp mấy bụi cỏ dại đặc biệt tươi tốt, Phúc Nhạc chợt nghe phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp quen thuộc.
Quay đầu lại, ngửa mặt, quả nhiên thấy được gương mặt đẹp trai của Joe, đang được ánh mắt trời chiếu xuống như phủ thêm một tầng hào quang, Phúc Nhạc theo bản năng mà che ngực — đẹp trai quá à!
Nhìn khuôn mặt vốn có chút lạnh nhạt lộ ra chút quan tâm của Joe, Phúc Nhạc đã cảm thấy lập tức ủy khuất — ủy khuất sao mình vô dụng như vậy, còn có xin lỗi Haren…
Phúc Nhạc biết mình có chút khác người, hay tại mình tích cực quá.

Cơ mà Haren là người bạn đầu tiên của cậu, cậu muốn bạn mình theo đuổi được bạn lữ tới tay, ngược lại lại làm cho cậu ấy không vui, ý nghĩ tự tin vốn đã chậm rãi nhạt dần lại đột nhiên trồi lên, biết rất rõ Haren sẽ không bởi vậy mà chán ghét mình nhưng lại không khống chế được cứ nghĩ tới những kết quả xấu… Phúc Nhạc lập tức có chút luống cuống.
Cùng Joe sóng vai ngồi bên bờ ruộng, sụt sịt kể đầu đuôi ngọn ngành cho Joe nghe.
Joe nghe xong, trong mắt ngược lại hiện lên mỉm cười, Phúc Nhạc đang tròn xoe mắt chờ Joe có cao kiến gì không, lại ngoài ý muốn nhìn thấy người này nở nụ cười, không khỏi giận dỗi: “Ngay cả anh cũng cười tôi!”

Joe nhanh chóng thu hồi tươi cười, nghiêm mặt, cúi đầu sờ sờ tóc Phúc Nhạc, thanh âm lại không lạnh giống bình thường: “Có lẽ là cậu ta hiểu lầm.”
Phúc Nhạc không hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn.

Joe nhìn đứa nhỏ này ánh mắt loé sáng vô tội mà nhìn mình, ánh mắt càng ôn nhu, cười cười nói: “Đại khái cho rằng Whorf là vì người khác mới tìm cỏ thú hồn đi.”
Phúc Nhạc sửng sốt, há to miệng có chút không thể tin được: “Chú Kanya đã nói tới mức đó rồi mà còn không hiểu được á?” người lúc trước vẫn luôn trêu chọc mình và Joe thật là Haren sao? Chỉ số EQ cũng đâu phải cổ phiếu, còn biết lên xuống sao?!
Bất quá nghĩ lại một chút, Phúc Nhạc lại cảm thấy phỏng đoán của Joe tuy rằng nghe rất không thuyết phục nhưng từ biểu hiện lạ của Haren, hình như cũng có chút ghen?
Cậu đột nhiên nghĩ đến một câu: “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.” Lại nói tiếp nếu không phải có Haren còn có thằng nhóc Lacey cứ ồn ào, chính mình nói không chừng cũng sẽ không nhanh như vậy mà khẳng định Joe có ý với mình.
Cân nhắc một hồi, Phúc Nhạc lại càng phát hiện phỏng đoán của Joe rất hợp lí.

Thoáng phấn chấn một ít, cũng thoải mái nhiều, không khỏi tò mò: “Làm sao anh biết Haren hiểu lầm ?”
Joe sờ sờ mũi, thậm chí có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Ngay từ đầu lúc thích em, tôi cũng đã nghĩ qua.”
( ⊙ o ⊙)! Phúc Nhạc há hốc mồm, lập tức lỗ tai có chút đỏ, có chút ngượng ngùng… Bất quá thật vui vẻ có đúng không ( gào thét -ing )! Có người để ý mình như vậy, thậm chí khiến cậu có chút lâng lâng, yên lặng nắm tay thầm nghĩ mình cũng nhất định phải đối xử tốt với Joe một chút!

Joe mỗi ngày ngoại trừ săn bắn thì là luyện tập, cho nên không phải rất bận, buổi chiều không có việc gì, liền ngồi nói chuyên phiếm với Phúc Nhạc ở ruộng thuốc.

Bình thường đều là Phúc Nhạc rầm rì nói, Joe không lên tiếng mà lắng nghe, mỗi khi Phúc Nhạc cảm thấy Joe có phải đang ngủ hay không, thì nhấc đầu lên đều thấy người này mỉm cười đang nhìn mình, nghe đến rất nghiêm túc, Phúc Nhạc trong lòng ấm áp, tự dưng cảm thấy như đang mơ, không khỏi cảm khái ngày giấc mộng nhàn nhã tự tại vô ưu vô lự này tới mau như vậy.
Cách đó không xa trên quảng trường có rất nhiều đứa nhỏ đang chạy nháo, thoạt nhìn phần lớn là một ít thú nhân,tuổi không nhỏ, thoạt nhìn cũng khá rắn chắc, chơi điên rồi thậm chí còn có đứa trực tiếp biến thành thú hình, bổ nhào vào nhau đánh túi bụi thành một đoàn.
Bất quá trong góc phòng cũng có vài đứa vóc dáng hơi nhỏ, một ít giống cái thân thể hơi nhỏ xinh thì lôi kéo tay nhau tránh ở một bên sợ hãi nhìn, trong đôi mắt thật to tràn đầy hâm mộ và hiếu kì.
“Sao bọn nó không qua chơi?” Phúc Nhạc nhìn một hồi cảm thấy kỳ quái, không khỏi chỉ vào những giống cái nhỏ mà hỏi.
Joe nhìn theo tay Phúc Nhạc, quả nhiên thấy một đống giống cái nhỏ, giải thích: “Những nhóc thú nhân kia khí lực quá lớn, cũng không hiểu chuyện, cùng nhau chơi đùa sẽ dễ dàng thương tổn giống cái.” Mặc dù là đang đùa nháo, nhưng bởi vì khí lực rất lớn, lại thường xuyên đánh nhau, cho nên cũng là một loại hoạt động rèn luyện sức chiến đấu, nhóm giống cái tuy rằng rất muốn cùng bọn họ chạy tới chạy lui, cùng nhau chơi đùa, nhưng lại bị nghiêm khắc cấm chỉ, sợ những thằng nhóc thú nhân này không lưu ý có lẽ sẽ mất tay mất chân, thương tổn đến giống cái, dù sao thì nhóm giống cái khi còn bé vẫn tương đối nhỏ yếu.
Phúc Nhạc lúc này mới hiểu được, nhưng nhìn đôi mắt trông mong của bọn nó, cũng có vẻ rất đáng thương, chính là các thú nhân cũng không có hoạt động giải trí gì, đá bóng da, tâng cầu gì đó cũng không có, trẻ con, đặc biệt là nhóm giống cái nhỏ thời thơ ấu nhất định thật đơn điệu.
Nghĩ đến đây, Phúc Nhạc đột nhiên linh cơ vừa động, nghĩ tới một trò rất vui.
“Joe, anh có thể đi bắt một con gà tới không? ” Phúc Nhạc muốn lôi kéo tay áo Joe, lại quên người nơi này trừ mình ra làm gì có ai có tay áo, thế là bắt phải tay Joe, không khỏi sửng sốt, mặt chầm chập mà đỏ lên.
Bị chủ động kéo lại, Joe chính là kinh hỉ dị thường, thừa dịp Phúc Nhạc còn chưa kịp phản ứng, tay nhanh chóng lật lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phúc Nhạc vào tay mình, thuận miệng hỏi một câu: “Con gà là cái gì?”

Lại nói tiếp có lúc những thứ Phúc Nhạc nói hắn đều chưa từng nghe qua, nhưng về mặt ý nghĩa cũng có thể hơi chút lý giải, nghĩ lại, sẽ cảm thấy miêu tả phi thường chuẩn xác, khiến người ta cảm thấy rất là mới mẻ.
Cơ mà, bắt gà? Gà là… một loại động vật sao?
Phúc Nhạc đỏ hồng mặt, muốn rút tay ra, nhưng Joe nắm rất chặt, động hai cái cũng đành thôi, ngẫm lại cũng đúng, yêu nhau không phải cũng nắm tay nhau à?
“Gà chính là… Ừm… Tôi cũng không nói lên được!” Phúc Nhạc vốn có chút thẹn thùng, bị Joe hỏi đến sửng sốt, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được nên hình dung bộ dáng con gà là như thế nào, buồn bực rũ vai.
“Thế gặp được có thể nhận ra không?” Vừa rồi Phúc Nhạc Hưng trí bừng bừng có vẻ rất hưng phấn, có phải là có tính toán gì không, Joe tự nhiên không muốn làm cậu thất vọng, liền hỏi.
Phúc Nhạc gật đầu, khẳng định nhận ra! Nhưng mà câu này khẳng định có nội tình?
“Tôi mang em đi, rừng rậm.” Joe nghĩ nghĩ nói: “Nhưng không thể quá xa, ở ngoại vi.”
Phúc Nhạc ngẩn ra: “Có thể đi sao? Mang theo tôi sẽ không có nguy hiểm gì chứ?” Ngộ nhỡ gặp phải dã thú , Joe mang theo mình chẳng phải là sẽ rất phiền toái sao?
“Bên ngoài không có việc gì.” Joe nói vậy, bên ngoài đều là chút động vật nhỏ không có sức mạnh gì, tính nguy hiểm rất thấp, những giống cái có chút lớn gan đều kết bạn đi qua, nhưng đều chọn lúc có thú nhân ở trong rừng rậm, như vậy thì khi gặp nguy hiểm cũng có thể đúng lúc kêu cứu.
“Vậy là tốt rồi!” Phúc Nhạc vỗ tay một cái cao hứng nó, nói không chừng vào rừng rồi còn có thể phát hiện thứ tốt khác đây! Lần trước cái tơ trùng sa tàm không phải là lâm sản sao!
“Nhưng mà, phòng khám thì làm sao? Phúc Nhạc nhìn lại phòng mình, ngộ nhỡ có người đến xem bệnh thì sao?
Joe hiện giờ cũng biết nơi Phúc Nhạc xem bệnh chính là phòng khám, nắm nắm tay cậu nói: “Nếu thực gấp, chạy đến rừng tìm em cũng nhanh.

Thú hình, chớp mắt liền tới.”

Phúc Nhạc nghe cậy mới yên tâm, hai ngày nay cậu quan sát, phát hiện hầu như không có thú nhân nào bị trọng thương giống Whorf cả, đều là bị thương ngoài da phổ thông thôi.

Tuy rằng cứ để đó nó cũng tự mình khép lại nhưng có không ít thú nhân không vệ sinh miệng vết thương mà trở nặng, cho nên mọi người sau khi biết chuyện tế ti trị liệu cho Whorf thì bị thương đều tìm đến đây.

Hơn nữa tiểu tế ti cười rộ lên thật là dễ nhìn mà, nhìn no mắt cũng không tồi… Chúng thú nhân đen tối nghĩ.
Joe hóa thành thú hình, quay đầu nhìn Phúc Nhạc, ý bảo cậu trèo lên.
Phúc Nhạc nhìn báo đen siêu lớn trước mặt, vẫn nhịn không được tán thưởng một phen, so với hình người còn đẹp trai hơn!
Cơ mà con báo đen này cao quá, bề ngoài lại bị Phúc Nhạc chải lông sáng loáng, cậu mất một phen công phu mới đi đi lên…
Joe đợi cho cậu ngồi vững mới cất bước chạy về phía rừng rậm.
May mắn Phúc Nhạc nắm chắc, tốc độ chạy của Joe còn nhanh hơn ô tô, lúc đầu tí nữa thì cậu lăn xuống, tiếng gió vù vù bên tai, đạp vào mặt có chút đau, Phúc Nhạc không khỏi cúi thấp người, kề sát vào lưng báo đen.
Joe phát hiện Phúc Nhạc ôm mình rất gần, theo bản năng mà thả chậm tốc độ, chú ý chạy càng thêm vững vàng.
Phúc Nhạc cảm giác được Joe thả chậm tốc độ, trong lòng mềm nhũn, đem đầu chôn trong mớ lông xù trên lưng báo đen, cảm giác an tâm rất nhiều..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi