XUYÊN QUA THÚ THẾ BÁC SĨ THÚ Y Ở THẾ GIỚI THÚ NHÂN


Phúc Nhạc muốn chạy trốn, nhưng lại thấy chạy không nổi, trái tim bang bang đập nhanh như muốn vọt lên cổ họng, hơn nữa chân sắp đứng không nổi rồi.
Cơ mà...!Vì cái gì đã lâu như vậy cũng chưa phản ứng? Phúc Nhạc sợ hãi còn có chút kỳ quái, ôm một tia may mắn trộm quay đầu lại, hy vọng con quái vật mắt vàng óng ánh kia đã đi rồi.
"A a a! ! !"
Phúc Nhạc vừa xoay mặt, liền chống lại ánh mắt ngay gần kia, ánh mắt so với nhân loại lớn hơn, giữa trời chiều hôn ám có vẻ cực sáng, một cái đầu dã thú thật lớn chỉ cách chóp mũi cậu có một khoảng, trầm mặc năm giây, Phúc Nhạc ngay tại chỗ hét thảm một tiếng rồi ngất đi.
Đây là một con báo săn màu đen, thân hình mạnh mẽ mà lưu loát, tràn ngập sức mạnh, lúc này trên mặt lại nhân tính hóa mà lộ ra biểu tình giật mình kinh ngạc phát ngốc, hiển nhiên là khó lí giải nổi tình trạng trước mắt.
Giống cái này, lá gan cũng quá nhỏ đi? Joe nghiêng nghiêng đầu nâng chân trước nhẹ nhàng cọ cọ hai má Phúc Nhạc — còn cố ý cuộn tròn chân giấu vuốt đi chọt chọt mới phát giác người này hình như đã thật sự bất tỉnh.
Biểu hiện không quá bình thường đi...!Joe trầm tư nói.
Hắn chưa từng thấy qua giống cái nào đối với một thú nhân không biểu lộ ra ác ý lại lộ ra biểu tình thất kinh cùng sợ hãi như thế.
Giống cái trong thôn khi nhìn thấy thú hình của hắn đều là hai mắt toả sáng, tuy không có gì đáng giá tự hào nhưng biểu hiện hôm nay của Phúc Nhạc hiển nhiên đã khiến Joe sâu sắc hoài nghi: chẳng có nhẽ diện mạo của mình dọa đến cậu ta ?
Cái đầu thật lớn tiến đến bên cạnh Phúc Nhạc cẩn thận ngửi ngửi.
A? Không có hương vị của thú nhân? Thậm chí...đến hương vị của giống cái khác cũng không có.

Đứa nhỏ này không có tộc nhân sao? Joe nhíu mày đoán, biểu tình nhân tính hóa vẫn luôn tồn tại trên cái đầu con báo, có vẻ quỷ dị cực kì.
Một giống cái thế đơn lực mỏng một mình xuất hiện ở trong này thật sự rất kỳ quái ! Nếu không phải hắn vì tránh né hai vị phụ thân trong nhà truy hỏi đến phát phiền mà chạy vào rừng rậm giải sầu, chỉ sợ đứa nhỏ này tối hôm nay liền qua đêm trong rừng rậm, nếu không may gặp dã thú, chỉ sợ không nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai.


Không có hương vị của tộc nhân, một người trong rừng rậm...!Chẳng lẽ tuổi còn nhỏ như vậy đã bắt đầu lưu lạc sao?
Do dự nửa ngày, Joe vẫn quyết định, trước đem tên nhóc ngốc hồ đồ này về bộ lạc của bọn họ.

Hắn cơ hồ có thể xác định tiểu gia hỏa này không có người nhà hay bạn bè, càng miễn bàn đến bạn lữ .
Bộ lạc bọn họ tuy rằng đối với người từ nơi khác đến có tâm cảnh giác rất cao nhưng đối với giống cái lại phi thường khoan dung, là bởi vì giống cái thật sự không có sức chiến đấu, hoàn toàn không có cách nào mang đến uy hiếp.
Nghĩ đến đây, Joe liền có động tác, đi qua cắn chỗ lưng quần Phúc Nhạc, nhẹ nhàng vứt ra sau, đem Phúc Nhạc đang hôn mê vứt lên lưng mình, nhìn thoáng qua cái thùng to bị Phúc Nhạc vứt qua một bên, do dự một chút, cũng cắn dây đeo thùng chữa bệnh mang đi.
Báo săn tốc độ cực nhanh, mà Joe lại là quái thai trong số này, chẳng những tốc độ làm người ta líu lưỡi, ngay cả sức chịu đựng cũng tốt đến không giống báo săn.

Tốc độ nhanh như chớp so với gió còn nhanh hơn ba phần, Phúc Nhạc vòng vòng chuyển chuyển đi mất nửa ngày cũng không tìm được đường ra khỏi rừng rậm, mà Joe lại chưa dùng hết toàn lực sợ lúc phóng như bay mà làm rớt Phúc Nhạc nên chạy khá chậm và ổn định lại chỉ cần mười phút đã ra khỏi rừng.
Ra khỏi rừng rậm lại chạy thêm mười mấy phút đồng hồ nữa, xa xa nhìn lại đã thấy mơ hồ bóng dáng bộ lạc.
Joe do dự, vẫn là thả Phúc Nhạc xuống dưới, ngay tại chỗ biến trở về hình người, một tay ôm Phúc Nhạc vào trong ngực, cầm cái thùng kỳ quái kia đi nhanh về phía bộ lạc của mình.
Joe đi vào bộ lạc, cũng cảm giác được có vô số ánh mắt dừng trên người của hắn.

Nói đúng ra là dừng trên vật nhỏ trong lòng ngực hắn.
Cau mày, Joe tăng nhanh cước bộ, lạnh lùng nhìn tứ phía, mọi người cả kinh, vội vàng cúi đầu đi làm chuyện của mình, chính là khoé mắt lại không ngừng được mà nhìn về phía trong ngực Joe.
"Này này, Joe đang ôm trong ngực, là một giống cái?"

"Nhìn tư thế nhất định là một giống cái nha! Ôi vậy Kissah không có hy vọng rồi."
"Chậc chậc, Joe khi nào thì nhìn qua người ta chứ? Cho dù là giống cái xinh đẹp nhất bộ lạc thì có ích gì? Joe cũng không thích người õng ẹo đó.

Hơn nữa Joe với ai cũng lạnh nhạt như vậy..."
"Ha ha, này cũng chưa chắc a, các thú nhân mà gặp phải đối tượng lòng mình ngưỡng mộ, đều hận đối phương không nũng nịu, như vậy bọn họ mới có cơ hội biểu hiện chứ."
Một giống cái hơi đứng tuổi bên cạnh nghe được vài giống cái tuổi trẻ khe khẽ nói nhỏ bát quái, vui tươi hớn hở mà chêm một câu.

Mọi người nghe xong đều che miệng cười, sau đó đem đề tài đổi thành thứ khác, bất quá tin tức Joe từ bên ngoài mang về một giống cái vẫn lan truyền nhanh chóng trong bộ lạc.
Chờ đến lúc Joe về đến nhà mình, ngay cả hai vị phụ thân của hắn cũng nghe được tiếng gió.
Kanya đi ra nhìn thấy trong ngực Joe thật sự ôm một người nào đó, ngoài ý muốn nhíu mày, thằng nhóc này không phải là đoạt tới chứ?
"Ma phụ, con đã trở về." Nhìn thấy ma phụ của mình, gương mặt cứng rắn lạnh lẽo của Joe cũng hiếm thấy mà nhu hòa xuống, "Con dẫn theo một đứa nhỏ trở về."
"Hử? Không phải là đoạt tới chứ?" Kanya dương dương tự đắc, ánh mắt đuôi mày xấu xa chế nhạo nói, chạy tới búng tay Joe mà ngó vào ngực nhìn.
"Đừng đứng gần như vậy!" Một thanh âm trầm thấp lại có chút khàn khàn từ phía sau vang lên, sau đó Kanya bị kéo đến trong một lồng ngực kiên cố mà ấm áp, tập mãi thành thói quen Kanya căn bản không thèm quay đầu lại, nhăn nhăn cái mũi xinh xắn, oán giận nói: "Casar, không cần bá đạo như vậy, kia có khả năng là con dâu của chúng ta mà.

"
Joe bất đắc dĩ lắc đầu, "Ma phụ (mama), đạt phụ (papa), đây là giống cái con vô tình gặp trong rừng rậm, chung quanh không có người nào khác." Joe hiếm thấy kiên nhẫn mà giải thích.


Kỳ thật hắn không có lạnh lùng bất cận nhân tình như người ta đồn đại, chẳng qua là bởi vì giống cái cứ bu lại khiến hắn thấy phiền, thậm chí ảnh hưởng tới cuộc sống của hắn, hắn mới dần dần không thèm nhiều lời nữa.
"Trên người không có hương vị của thú nhân khác."
Joe vào nhà nhẹ nhàng thả Phúc Nhạc trên giường, lập tức lại bổ sung nói: "Thậm chí đến hương vị của giống cái khác cũng không có."
Kanya nhìn Joe hiếm thấy ôn nhu, kinh ngạc liếc bạn lữ của mình một cái, nghe thấy Joe nói, lại càng thêm kinh ngạc, "Chẳng lẽ nó vẫn luôn một thân một mình lưu lạc?"
Kanya đi đến bên giường cúi đầu đánh giá, đứa bé này thể trạng nhỏ, thoạt nhìn giống như dinh dưỡng không đầy đủ, hoặc là còn chưa trưởng thành (\=)) ), bất quá làn da lại cực kỳ trắng nõn bóng loáng (TG: đương nhiên, đây là lấy ánh mắt của thế giới thú nhân xem nha), không giống bộ dáng đã ăn qua rất nhiều khổ.
Joe khứu giác thực linh mẫn, tuyệt đối sẽ không nói sai, vậy thì điều này khá kỳ quái ...
"Nó làm sao mà bất tỉnh ?" Kanya thấy tiểu gia hỏa này vẫn luôn không tỉnh, có chút kỳ quái hỏi han.
Joe vừa nghe, sắc mặt có chút cổ quái, há mồm nghẹn nửa ngày mới có chút ủ rũ nói: "Nhìn đến thú hình của con, bị dọa hôn mê."
Kanya cùng Casar sửng sốt, nhìn Joe, lại nhìn Phúc Nhạc nằm ở trên giường, không nói gì, sau đó lại bộc phát ra một trận cười kinh thiên động địa.
"Ha ha ha ha...!Joe, con cư nhiên cũng có một ngày bị ghét bỏ...!Ha ha ha!" Kanya cười đến đau cả bụng, lau nước mắt cười nhạo nói.

Phải biết rằng Joe chính là thú nhân trẻ tuổi anh tuấn nhất trong bộ lạc của bọn họ, thực lực cũng dị thường mạnh mẽ, dũng mãnh lại thông minh, mỗi lần đi săn thu hoạch cũng luôn nhiều nhất, theo lý mà nói phải là phi thường được hoan nghênh, không thể ngờ lại có ngày doạ một giống cái đến hôn mê.
Nhìn thấy con trai nhà mình có xu thế đen mặt, Kanya nhanh chóng thu hồi tươi cười nghiêm mặt nói: "Vẫn là đi mời tộc trưởng đến xem đi.

Cũng không biết trên người đứa nhỏ này có vết thương hay bệnh tật gì không."
Joe vừa nghe cũng hiểu được rất có thể, liền gật gật đầu đi về phía nhà tộc trưởng.
Lúc Phúc Nhạc tỉnh lại, nháy mắt mấy cái mới nhìn ra mình hình như đã nằm trong một gian trong phòng, bất quá nhìn trình độ đơn sơ này, tuyệt đối không thể là phòng của cậu.

Xem ra là thật đã xuyên qua.

Phúc Nhạc có chút mất mát mà nghĩ.

Người ta...!có thể phát hiện hay không?
Chuyển tròng mắt, lại nhìn thấy hai nam tử thân hình cao lớn đang ngồi cách đó không xa tò mò mà đùa nghịch cái thùng của mình, Phúc Nhạc thở dài một hơi, xem ra cậu đã được người cứu, không có rơi miệng mãnh thú kia.
Bất quá...!hai người kia ăn diện thật...!ờm, tục tằng.

Phúc Nhạc nghĩ, trên người đều chỉ quây một miếng da thú, vị hơi thấp hơn còn được, quây được nửa cái mông còn thêm một phần thân trên, vị cao lớn hơn thì chỉ che được bên hông một chút.
Xem ra nơi này không phải xã hội văn minh phát triển a...!Phúc Nhạc thuận tiện quan sát căn phòng đơn sơ đoán.
Casar phát giác đầu tiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ Kanya, ý bảo y qua xem.
Kanya vừa thấy Phúc Nhạc tỉnh, nhãn tình sáng lên, vội vàng đi đến bên giường quan tâm hỏi han: "Nhóc tỉnh rồi? Đừng sợ, nơi này thực an toàn."
Phúc Nhạc mơ hồ nghe nam tử này ôn hòa nói với mình một tràng "#%¥@%..." Một chữ cậu cũng nghe không hiểu.
Ngôn ngữ cũng không giống, rốt cuộc cậu đã đến nơi nào a? ! Phúc Nhạc nhịn không được cười khổ mà lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không nghe hiểu.
Kanya nhìn Phúc Nhạc nghe xong mờ mịt luống cuống, liền chậm lại ngữ điệu: "#¥%@%..."
Phúc Nhạc như trước không có phản ứng.
Cái này Kanya sắc mặt cũng trở nên cổ quái, theo bản năng nhìn về phía Casar, chỉ thấy trong mắt của hắn cũng có chút kinh ngạc, nhưng lãnh tĩnh (lãnh đạm + bình tĩnh) rất nhiều, nhẹ nhàng hướng Kanya lắc lắc đầu: "Chờ tộc trưởng lại đây đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi