XUYÊN QUA TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

Nghe thấy lời nói của Trầm Ô, muỗng canh trong tay Trầm Ngân liền hơi run lên một chút, bất đắc dĩ đạo :"Ngươi nói chuyện liền cách xa một chút, áp sát như vậy làm gì. Chưa nói tới hài tử có nghe được hay không..."

"Ta nghe bà mụ nói vậy mà a. Hài tử thông minh hơn ngươi tưởng tượng đó, nó không chỉ có thể nghe được những âm thanh ở thế giới bên ngoài. Mà thậm chí còn biết đạp nữa a!" Trầm Ô không phục cãi lại.

Trầm Ngân :........................

Mi mắt khẽ co rút một chút, ánh mắt Trầm Ngân khi nhìn về phía Trầm Ô, cũng mang theo vẻ thương hại như đang nhìn một tên ngốc.

Bà mụ không nói cho hắn biết, hài tử ở trong bụng hơn bốn tháng thì mới có thể động đậy, đạp loạn được hay sao? Nếu nó thật cử động, thì mới là có quỷ đâu!

Trầm Ngân liếc xéo hắn một cái, liền đã lạnh mắng :"Đạp cái đầu của ngươi."

Thế nhưng, Trầm Ngân căn bản là không ngờ tới được, bản thân thế mà lại đánh giá quá cao trí thông minh của Trầm Ô rồi.

Cũng không biết cái tên này vốn dĩ đã vậy, hay là do sắp được làm phụ thân nên phát điên luôn rồi. Đứng trước lời châm chọc của y, hắn thế mà lại tin là thật, mừng rỡ hỏi.

"Nó thật có thể đạp cái đầu của ta?"

Trầm Ngân :...........................

Không biết hài tử có thể làm được hay không, nhưng Trầm Ngân có thể khẳng định, đầu của tên này nhất định là đã bị cửa kẹp, vô phương cứu chữa.

Đột nhiên, đúng lúc này, một hắc y nhân lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh Trầm Ô, ở bên tai hắn thấp giọng nói gì đó.

Chỉ thấy, sau khi hắc y nhân vừa nói xong, trên mặt Trầm Ô liền đã không giấu nổi vẻ kinh hỷ. Ánh mắt vui mừng nhìn về phía Trầm Ngân, cố nén kích động mà đứng dậy, đạo :"Bổn vương có việc gấp cần phải xử lý. Ngươi ở đây nhớ ăn hết canh, một lát bổn vương sẽ trở về thăm ngươi."

Nói xong, Trầm Ô liền đã vội vã theo hắc y nhân hớn hở rời đi. Để lại một mình Trầm Ngân ngồi trên bàn trà, cau chặt mi tâm nhìn theo hắn.

------------------------------

Dọc đường đi, Trầm Ô chỉ cảm thấy tâm thần bấn loạn, có phấn khởi, có chờ mong. Trong nháy mắt giống như lại trẻ đi vài tuổi, trở về những tháng ngày niên thiếu ở Trầm gia.

Vừa nãy, tên Ám Long Vệ đó đã bẩm báo cho hắn biết rằng nhũ mẫu thế mà lại chủ động đến Ma cung cầu gặp hắn.

Ban đầu, bọn họ hiển nhiên cũng là không tin tưởng. Dù sao, người đều đã tìm nhiều năm như vậy còn không gặp. Khi khổng khi không sao lại tự mình tiến đến tận cửa được a?

Đến tận khi Viêm lão đứng ra xác nhận, thì những thủ vệ này mới biết, thì ra người tới xác thực chính là vị nhũ mẫu thất lạc nhiều năm của Vương thượng nhà bọn họ.

Lúc Trầm Ô bước vào trong khách phòng, nhũ mẫu cũng đã sớm đứng ở bên cạnh chờ đợi từ lâu. Chỉ vừa nhìn thấy bà, Trầm Ô liền đã lập tức nhanh chân bước tới, hô lên hai tiếng :"Nhũ mẫu!"

Nữ nhân trung niên ăn vận bần hàn, cũ kĩ này ngay lập tức liền bị Trầm Ô dọa cho giật thót. Bà nâng mắt, nhìn bóng người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, một lúc lâu sau, mới có thể lấy được can đảm mà hành lễ :"Tham...tham kiến tam...tam thiếu...không đúng, là tham kiến Ma vương đại nhân..."

"Nhũ mẫu, ngài vì sao lại khách sáo với ta vậy a!" Đứng trước thái độ xa lạ, cẩn trọng của nhũ mẫu, Trầm Ô liền không vui nhíu mày. Lập tức hướng bà giải bày :"Ta đã cho người tìm ngài rất lâu. Khoảng thời gian ba năm này, ngài rốt cuộc đã đi nơi nào, vì sao một chút tin tức cũng đều không có vậy chứ?"

Nhũ mẫu biểu hiện rất dè dặt, gương mặt già nua toàn là nếp nhăn không khỏi ánh lên do dự. Mặc dù Trầm Ô nói như vậy, nhưng nhũ mẫu vẫn như cũ không dám đối diện tự nhiên với nam nhân cao quý, bễ nghễ thiên hạ này như thiếu niên ngây ngô của ba năm về trước.

"Đại...đại nhân..."

Thấy nhũ mẫu cứ ngập ngừng, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Vốn muốn cùng bà tán gẫu, Trầm Ô ngay lập tức liền nhíu mày, truy hỏi :"Nhũ mẫu có chuyện gì xin cứ nói thẳng, ta..."

'Bịch'

Trầm Ô vẫn chưa kịp dứt lời, thì nhũ mẫu đã đột nhiên không chút báo trước mà quỳ xuống. Nhưng mặt lại không dám nâng lên dù chỉ là một chút.

"Ta vốn đã dự định cả đời này sẽ chỉ sống núp trong hoang sơn cùng cốc, không bao giờ đặt chân ra nữa. Nhưng ta nghe nói, đại nhân ngài đã bắt giam nhị thiếu gia rất lâu, không ít lần tra tấn y, thậm chí còn có ý định giết chết y. Nên ta mới không thể tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ được nữa, chỉ có thể cả gan đến đây gặp mặt đại nhân một lần..."

Nghe lời nhũ mẫu nói, biết rằng bà nhất định là đã hiểu lầm, vẫn chưa biết được hiện tại Trầm Ngân đã trở thành tâm can bảo bối của hắn. Trầm Ô liền lắc đầu, bất đắc dĩ muốn đỡ bà dậy :"Nhũ mẫu, ngài đã lo chuyện không đâu rồi. Ta..."

"Ta đã từng hứa với phu nhân rằng cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được đem chuyện này nói ra cho ngài biết. Nhưng ta không thể cứ trơ mắt nhìn ngài tàn sát thủ túc a! Ô ô..." Nhũ mẫu đột ngột che miệng khóc rống lên, đi gối đến bên chân Trầm Ô, đưa tay ôm lấy chân hắn.

"Tam thiếu gia...Ma vương đại nhân...xem như là lão đây xin ngài. Ngài ngàn vạn không thể giết chết nhị thiếu gia được a."

Bị một loạt hành động của nhũ mẫu làm trở tay không kịp, Trầm Ô nhất thời liền ngây ra :"Nhũ mẫu...ngài bình tĩnh...ngài rốt cuộc là muốn nói cái gì..."

"Ô ô...tam thiếu gia...Ngài kỳ thật cũng không phải là do lão gia phu nhân nhận nuôi. Mà chính là cốt nhục thân sinh của lão gia a!"

"Nhị thiếu gia, chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ, có chung huyết thống với ngài!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi