XUYÊN QUA TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

"Khục..." Nhìn thấy thê nhi bỏ mạng, trong giây lát thất thần, Trầm Thời liền thảm tao độc thủ, bị một tên địch nhân chộp lấy thời cơ, dùng thiết kiếm đâm xuyên qua thân thể.

Dùng bàn tay nắm lấy lưỡi kiếm, Trầm Thời liền hét lớn một tiếng, ngạnh sinh sinh bóp nát lưỡi kiếm. Nhấc chân đá vào trên bụng của gã, đem gã đạp bay ra ngoài. Lúc này, mới xoay người lại gào lên :"Nhũ mẫu, mau đưa Ngân nhi đi! Mau lên!"

'Phập' 'Phập'

Lại là vô số thanh kiếm cùng một chỗ đâm xuyên qua người Trầm Thời. Ông há miệng, cổ họng lộc cộc dâng lên máu tươi, bắt đầu không khống chế được trào ra khỏi miệng, đem cằm cùng cổ đều nhuộm đỏ. Nhưng dù vậy, ông vẫn cứ chăm chú nhìn về phía Trầm Ngân, mang theo không bỏ.

"Đi đi!!!"

"Cha!"

Nhìn thấy đao kiếm không ngừng xẹt qua người, nhũ mẫu rốt cuộc cũng không dám chậm trễ nữa, lập tức ôm lấy cánh tay Trầm Ngân, cưỡng ép đem y kéo đi :"Nhị thiếu gia, chúng ta mau đi thôi..."

"Không, ta không đi!!!" Hai chân đã sớm cứng ngắc, không động đậy nổi nữa. Trầm Ngân chỉ có thể nửa vô lực, nửa phản kháng, bị nhũ mẫu lôi đi.

Y gào rống, cố gắng tránh thoát khỏi tay bà. Dưới ánh mắt trừng lớn, thất kinh của y, nam nhân cao lớn như trời, là người mà y sùng bái nhất trên đời, lúc này cũng đã xoay người thét dài một tiếng. Cầm lấy đoản đao đem hai tên bạch y nhân cùng một chỗ chém ngang lưng.

"A! Đám súc sinh các ngươi...đều đi chết đi!" Nam nhân tựa như điên rồi, bắt đầu cùng đám người mặc bạch y kia chém giết lẫn nhau, thậm chí ngay cả an nguy của tự thân cũng chẳng màng tới. Mặc cho đao kiếm không ngừng đâm vào thân thể của mình.

Rốt cuộc, đến tận khi một thanh trường kiếm quét qua cổ của Trầm Thời, đầu lâu của ông cũng bị chém văng, máu tươi ba trượng, thì bóng lưng đã sớm chằng chịt vết thương kia mới chịu ngừng lại.

Thân thể không đầu của ông cứng đờ giữa không trung. 'Leng keng', đoản đao cũng trượt khỏi tay, rớt xuống mặt đất. Hai chân ông quỳ gối trên đất, vô lực chèo chống mà gục xuống.

Cổ họng Trầm Ngân phát ra một tiếng gào tê tâm liệt phế, bén nhọn xé tan hư không, như muốn phá nát màng nhĩ của những người ở đây.

"Cha!!! Không!!!"

Y giơ tay, muốn níu giữ thân ảnh của đối phương. Cổ họng bởi vì quá lớn tiếng, nên cũng ẩn ẩn đau rát. Con ngươi cũng trừng to đến sắp nứt ra.

Nhũ mẫu lôi kéo y một đường chạy về phía sân nhỏ sâu trong Trầm phủ. Làm tâm phúc của Dung Mi, theo bà từ lúc bà cùng Trầm Thời vừa mới thành thân. Bà ta làm sao có thể không biết Trầm Thời có xây một chỗ địa đạo bí mật ở bên trong thư phòng, để phòng ngừa khi gặp phải bất trắc có thể thoát ra ngoài, hơn nữa còn cất giữ rất nhiều tiền vàng trong đó được chứ?

Vốn dĩ, bà cũng định làm theo tâm nguyện cuối cùng của Trầm Thời, đem Trầm Ngân xuyên qua địa đạo rời đi. Thế nhưng, nghĩ tới số tài vật to lớn cất chứa ở trong, lòng tham của bà lại không khỏi bị câu lên. Cuối cùng liền thay đổi chủ ý, mang y đi về phía mật thất dùng để cất giữ tạp vật.

"A....buông ta ra...Mau để ta quay trở về..." Trầm Ngân nấc nghẹn nói, bị nhũ mẫu lôi kéo vào trong mật thất.

Mật thất quanh năm không được người quét dọn, nên cửa gỗ đậy ở phía trên cũng đã sớm mục nát. Bốn phía cũng phủ lên một tầng bụi bặm, cùng đủ loại côn trùng chuột gián.

E sợ Trầm Ngân nửa đường trốn ra. Nhũ mẫu liền cưỡng ép lấy một sợi dây thừng cất giữ ở trong kho đem hai tay hai chân của y trói lại. Làm xong hết thảy, bà ta mới hướng y khom lưng, ánh mắt lảng tránh đạo :"Nhị thiếu gia, lão bà ta cũng xin phép cáo từ. Ngài phải tự mình bảo trọng."

Dứt lời, nhũ mẫu liền lấy khăn tay của mình nhét vào trong miệng Trầm Ngân. Vội vã gấp rút lên đường.

"Ưm...ưm..." Một khắc cửa hầm đóng lại, mật thất liền chìm vào trong bóng tối. Trong không gian, cũng chỉ còn sót lại tiếng giãy giụa trên mặt đất, cùng thanh âm khó nghe từ trong miệng Trầm Ngân phát ra.

Y vùng vẫy, nhưng bàn tay lại bất cẩn chạm phải một thứ gì đó đầy lông, nhớp nháp. Ngay lập tức liền bị dọa đến vội vã co người.

'Chít chít chít'

Xen lẫn với tiếng chuột bọ kêu inh ỏi. Loáng thoáng, Trầm Ngân giống như lại nghe được tiếng bước chân tấp nập, cùng tiếng chém giết từ trên mặt đất truyền tới.

Thị giác biến mất, những giác quan khác của y cũng trở nên càng thêm nhạy cảm. Mỗi một âm thanh nhỏ nhoi thường ngày, thời khắc này rơi vào tai y, lại giống như được phóng đại lên gấp trăm ngàn lần.

Trầm Ngân nằm trong mật thất hai ngày hai đêm, không ăn không uống. Từ ban đầu điên cuồng, phẫn nộ, cuối cùng lại biến thành chết lặng, tùy ý để bóng tối thôn phệ chính mình.

Y lần mò ngồi dậy, tìm đến cây cột đã sớm vỡ nát một góc nhỏ, bắt đầu cọ dây thừng trói tay của mình vào trên đó. Đến tận khi da thịt ở cổ tay đều bị cạ đến máu thịt bê bết, lầy lội một mảnh, thì dây thừng mới triệt để đứt đoạn.

Chỉ vừa được giải thoát, y liền đã gấp không chờ được mà cởi trói ở chân, nhanh chóng chạy ra khỏi mật thất.

Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn sáng tỏ, tuyết đã ngừng rơi, từng tán hoa mận trong Trầm phủ cũng đã nở rộ, chào đón tiết xuân vừa đến.

Bốn phía rất yên tĩnh, là một loại tĩnh mịch quá phận.

Lúc này, bộ dạng của Trầm Ngân đã vô cùng thê thảm. Y phục, đầu tóc hoa lệ thường ngày, nay đã dơ bẩn không chịu nổi. Trên mặt y vẫn còn đọng lại vết máu khô đặc, bốc lên mùi hôi thối, hòa cùng với bùn đất. Nhất thời lại khiến diện mạo của y trở nên hung lệ mấy phần.

Trầm Ngân lảo đảo đi về phía sân lớn, mấy lần đều ngã lên ngã xuống. Nhưng sau khi đứng dậy, y vẫn cứ tiếp tục kiên trì tiến về trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi