XUYÊN QUA TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

"Ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, không những không biết ơn giúp đỡ của Trầm Ngân, mà còn đối y sinh lòng oán hận. Năm lần mười lượt khiến y khổ sở."

"Các ngươi đối ta có ân dưỡng dục. Xem ta như thân nhân ruột thịt đến đối đãi. Nhưng ta lại lấy oán báo ơn, bỏ ngoài tai lời khuyên bảo của Trầm Ngân mà lo chuyện bao đồng, cứu giúp kẻ không liên quan. Dẫn đến Trầm phủ bị diệt, để Trầm Ngân và các ngươi âm dương cách biệt."

"Không chỉ vậy, sau đó...ta còn lòng muông dạ thú tìm đủ cách tra tấn y. Còn hại y người mang thương tật, cả đời không thể trị khỏi..." Càng nói, nước mắt cũng không biết từ khi nào đã hòa vào trong máu loãng, thấm ướt mặt mũi Trầm Ô.

Hắn đã ngưng dập đầu, chỉ mọp sát lên trên sàn nhà, tựa như là dùng hết khí lực nói ra những lời này. Song, những tội trạng hắn nói ra, vẫn khiến Trầm Ngân thấy thiếu rất nhiều :"Hết rồi?"

"Trí nhớ của đệ đệ làm sao lại trở nên kém như vậy a? Không phải vẫn còn rất nhiều đại sự ngươi chưa kể ra hay sao?"

"Ta..." Khóe môi tái nhợt khẽ run rẩy, Trầm Ô chỉ có thể khó nhọc thều thào như người bị ngạt nước, không thể nói thành một câu hoàn chỉnh được.

"Ta..."

"Ta chính là đồ cầm thú không bằng..."

"Ta...ta ấy vậy mà lại cưỡng bức ca ca của mình. Ta không phải người, ta chính là súc sinh."

"Ta đối ca ca của mình nảy sinh tình cảm đê hèn. Bỏ mặc phản kháng của y, lần lượt cưỡng bách y cùng chính mình làm ra chuyện trái với luân thường. Thậm chí...thậm chí..."

"...Ta còn điên cuồng đến mức để y...mang thai hài tử của ta. Ta sai rồi, ta thật sự không phải cố ý..."

Đối với hình ảnh Trầm Ô không ngừng kêu khóc, hướng linh đường tam quỳ cửu khấu cầu xin tha thứ, Trầm Ngân cũng chỉ đạm mạc đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng không nhấc nổi một tia gợn sóng nào.

Y đưa mắt nhìn về phía linh đường. Hàng mi thật dày khẽ nhắm lại, trong lòng lại bắt đầu xuất hiện từng dòng trần thuật.

'Ta chiếm lấy thân thể của nhi tử các ngươi. Việc ta có thể làm, cũng chỉ là thay hắn tiếp tục sống sót, đồng thời đòi lại chút công đạo cho hắn nơi bích lạc hoàng tuyền mà thôi. Mong ở dưới đó, hắn có thể cùng các ngươi sống hạnh phúc bên nhau."

Nguyên tác Nghịch Mệnh chưa từng đề cập qua việc 'Trầm Ngân' từng bị Trầm Ô cưỡng bức, hay là đối hắn có lòng ái mộ. Nếu không phải lúc xuyên qua, có được hết thảy ký ức của nguyên chủ, thì y e rằng vĩnh viễn đều sẽ không thể biết được những chuyện này.

Nhưng cũng vì vậy, đầu óc Trầm Ngân mới càng thêm tỉnh táo để suy nghĩ nhiều chuyện hơn. Tỷ như, nguyên tác nói đi nói lại cũng chỉ là vài dòng chữ được viết ra dựa trên góc nhìn của một người mà thôi.

Mà y, thì lại đang sống ở trong một thế giới hoàn toàn chân thật. Có rất nhiều thứ, e rằng tác giả của Nghịch Mệnh đều chưa từng viết tới hay đề cập qua.

Cho nên, nội dung trong nguyên tác chỉ có thể đem làm vật tham khảo, mà không thể hoàn toàn dựa dẫm vào được.

Trầm Ngân bỏ mặc tiếng gào khóc của Trầm Ô ở ngoài tai, chậm rãi rời khỏi Vô Quy Đường, đi dọc theo bên dưới mái hiên nhỏ.

Mặt trời vẫn còn chưa kịp chiếu rọi thiên địa, thì trời liền đã không hề báo trước mà đổ mưa lớn. Bốn phía đều chìm dưới mây đen. Từng hạt mưa nặng trĩu rơi vào trên mái ngói, vang lên từng dãy tiếng vang trầm đục.

Một ngọn gió thổi qua, đem từng luồng hơi lạnh xen lẫn với hạt mưa không ngừng tạt vào người Trầm Ngân, đem hắc y của y phủ lên một tầng băng lãnh. Nhưng y vẫn cứ tiếp tục du tẩu, tựa như không hề cảm giác được.

Đúng lúc này, một âm thanh lại đột ngột từ bên tai vang lên, khiến Trầm Ngân không thể không ngẩng đầu vọng nhân :"Trời lạnh như vậy, tại sao lại ăn mặc phong phanh đến thế? Trầm Ô bạc đãi ngươi sao?"

"Bạch Đế?" Nhìn thấy chân diện mục của chủ nhân giọng nói, Trầm Ngân liền nheo mắt, không rõ hỷ nộ vấn đạo.

Giống như lần cuối cùng gặp mặt, Trác Hàn Minh vẫn như cũ mặc một bộ yến phục cao quý, quy củ đến từng chút một. Dù cho đang ngồi trên mái nhà ở đối diện, bốn phía là mưa giông mù mịt, nhưng y phục của hắn vẫn thủy chung không có một nếp gấp.

Tựa hồ là dùng linh khí hộ thể, nên nước mưa mỗi khi sắp rơi lên người hắn, đều tự động chảy sang hai bên.

Thấy Trầm Ngân nhìn về phía bản thân, Trác Hàn Minh cũng liền từ trên mái nhà nhẹ nhàng đáp xuống đất, thần thái tự nhiên, như nước chảy mây trôi, khiến người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Trác Hàn Minh từng bước một đi tới trước mặt Trầm Ngân, lúc này, Trầm Ngân mới phát hiện, thì ra thân hình của nam nhân này cũng không hề cường tráng như y đã tưởng. Trái lại, từ chiều cao đến dáng người của hắn, cũng đều cùng y không sai lệch quá nhiều.

Trong lúc Trầm Ngân đang đánh giá hắn, hắn cũng đồng thời đang nhìn lấy y. Bên trong đồng tử, vẫn như cũ chính là loại tình cảm day dứt, khó hiểu kia.

Dưới cái nhìn soi mói của Trầm Ngân, Trác Hàn Minh lại đột ngột tự đưa tay, cởi bỏ dây áo choàng của mình. Sau đó, lại không chút do dự đem áo choàng từ phía sau khoác lên cho y.

"Đừng để bị cảm lạnh."

Hắn rất chuyên chú, tỉ mỉ giúp y thắt dây áo choàng lại. Sau đó, lại nắm lấy bàn tay của y, một bên dùng linh lực sưởi ấm, một bên lại hé miệng, phả hơi ấm lên tay y.

Nếu tình cảnh này bị người quen của hắn gặp được, nhất định liền sẽ cả kinh đến rớt cằm.

Tình cờ, chạm vào phần bao tay rỗng tuếch ở đầu ngón tay của y. Con ngươi Trác Hàn Minh liền co vào. Vô vàn đau xót thoáng hiện, cũng không thoát được ánh mắt của Trầm Ngân :"Trầm Ô đối xử với ngươi rất tệ bạc sao?"

"Phải thì đã thế nào? Không phải thì lại thế nào?" Không chút bận tâm, Trầm Ngân liền bật cười hỏi ngược lại hắn :"Ngươi có thể làm được gì? Ngươi sẽ vì ta mà đi giết hắn sao?"

"Ta sẽ cùng hắn đồng quy vô tận."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi