XUYÊN SÁCH CHI PHÙ MỘNG TAM SINH

          
Nhạc Phồn che cánh tay, liền muốn theo cứu Bạch Liễm nhưng lại bị sợi rễ công kích mãnh liệt, nhất thời bị chặn đường, gấp đến độ con mắt đỏ bừng. Nàng lập tức tế ra Ngự Hồn Kỳ, một nhóm quỷ linh chỉnh tề xuất hiện, nàng lạnh giọng nói: "Trảm tất cả sợi rễ cho ta, còn có quỷ khí dưới gốc, toàn bộ hấp thu!"
Quỷ linh cực kỳ yêu thích khí tức nơi này, chen lấn tranh nhau hút lấy linh lực bên trong gốc, đồng thời cuốn lấy gặm cắn đám rễ, gặp được rễ chính có giấu tinh nguyên bên trong, càng là hưng phấn oa oa kêu lên.
Tần Mặc Hàm nhìn sang tình huống bên Nhạc Phồn, đảo mắt liền phát hiện Bạch Liễm mất tích, lập tức cùng Tô Tử Ngưng nhích lại gần: "Sư tỷ, Bạch Liễm đâu? Xảy ra chuyện gì?"
Nhạc Phồn lòng nóng như lửa đốt: "Bị thứ quỷ này kéo vào trong tán cây rồi, nàng tu vi không cao, ta phải tranh thủ thời gian đi vào tìm nàng!"
Tần Mặc Hàm thần sắc ngưng lại, mắt nhìn tán cây Long Tiên đã quấn chặt không một kẽ hở, đối Tô Tử Ngưng cùng Nhạc Phồn nói: "Tử Ngưng, chúng ta chính diện công kích nó, để Nhạc sư tỷ cùng Tinh Lạc tìm cơ hội đi vào cứu người."
"Được. "
Sau khi bàn bạc xong, Tần Mặc Hàm cao giọng nói: "Tần Hạ, bày trận, các ngươi cùng nhau ra tay ngăn cản nó."
"Vâng!" Tần Hạ lập tức ứng, tung người bay vọt lên, hét to: "Tần gia đệ tử, bày trận!"
Tám người còn lại lập tức tụ họp bên cạnh Tần Hạ, chỉnh tề bày trận, tám thanh linh kiếm bay vòng quanh, phát ra hào quang chói sáng, theo động tác đều nhịp của bọn hắn, tám thanh linh kiếm tranh tranh vù vù, hội tụ cùng một chỗ xoay tròn giống như một đóa kiếm hoa, sau đó tám kiếm đột nhiên hợp lại làm một, linh lực tăng vọt phóng thẳng đến tán cây!
Gốc Long Tiên lập tức xoắn một đám rễ giơ lên chống đỡ, tám kiếm hợp từng cái liên phá nó mấy tầng lưới mây, sợi rễ đứt gãy bởi vì lực xung kích cực lớn, văng lên đầy trời, nồng đậm vị cỏ cây quang quẩn trên không trung. Cuối cùng gốc Long Tiên ương ngạnh trụ vững một kích này, đẩy tám thanh linh kiếm dạt trở về, vòi rễ xoắn ốc đâm thẳng vào đám người Tần Hạ, tựa như linh xà đoạt mệnh!
Tần Mặc Hàm giờ phút này không hề mất đi khí thế của mình, không có Tinh Lạc, nàng đổi một thanh Thiên giai linh kiếm, quanh thân khí thế bàng bạc, kim sắc quang mang thuận chuôi kiếm một đường đến mũi kiếm, nàng xoay người liên tiếp chém mấy đường, kiếm khí cực lớn đánh thẳng vào gốc Long Tiên, làm nổ tung một mảnh bùn đất, tạo thành miệng hố cực lớn, lộ ra một mảnh chằng chịt rễ cây. Rễ chính được bao bọc bởi hàng vạn rễ con, chúng quấn quanh đan xen tạo thành mạng lưới dày đặc, hài cốt xen lẫn, nhìn kĩ thật khiến người toàn thân phát lạnh.
Lúc đầu mặt đất bị lật lên đã thấy rất nhiều thi cốt, nhưng giờ phút này đoàn người mới hiểu được đây rốt cuộc là luyện ngục kinh khủng đến cỡ nào. Hài cốt trắng dã lộ khắp nơi dưới bộ rễ, trong từng khe hở đều lấp đầy từng cỗ thi cốt hoàn chỉnh, một số y phục còn chưa hoàn toàn mục nát, bị sợi rễ hung hăng quấn chặt, thi thể rách rưới tả tơi bị vặn vẹo đè ép thành tầng tầng lớp lớp, nhìn thấy mà rùng mình.
Mấy người Tần Hạ toàn thân run lên, nhịn không được chửi nhỏ vài câu. Tần Mặc Hàm ánh mắt phát lạnh, Tô Tử Ngưng thường thấy qua giết chóc cũng chịu không nổi, trong lòng cũng đoán được Tần Mặc Hàm lúc này sẽ không một chút nương tay.
Tần Mặc Hàm lạnh giọng nói: "Tử Ngưng, chúng ta đi săn sóc nó!"
Dứt lời nàng dẫn theo kiếm, cấp tốc từ trên sợi rễ vòng qua, lướt qua một mảnh dày đặc lưới mây, thân hình rất nhanh hạ xuống, hai tay hội tụ cường hãn linh lực truyền vào thân kiếm, trực tiếp phá vỡ tầng tầng rễ cây ngăn cản trước mắt, thẳng xâm nhập vào rễ chính. Rễ chính không kịp phản ứng, bị chém lìa mấy đoạn, tức khắc một dòng chất lỏng xanh lục như suối tuôn ra, bắn tung tóe khắp nơi. Gốc Long Tiên mãnh liệt run lên, nhất thời mất khống chế, nguyên bản sức mạnh cường thế dần dần uể oải xuống.
Nhân cơ hội này, Nhạc Phồn được Tinh Lạc mở đường, giống như một đạo bạch quang nhập vào tán cây, bốn phía tìm kiếm Bạch Liễm. Chỉ là nhìn từ bên ngoài, tưởng rằng bên trong trống rỗng, không ngờ cảnh tượng khiến Nhạc Phồn biến sắc. Trên chạc cây um tùm mọc đầy dây leo, dây leo quấn quanh nhánh cây mà sinh, hẳn là một bộ phận của Long Tiên Trà. Trên mỗi một phân nhánh đều treo đầy thi thể, chính vì đi vào tán cây mới có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhìn những thây khô dáng vẻ đã bị phong hóa đến không còn hình dạng, Nhạc Phồn bất giác từng trận buồn nôn, nơi này hết thảy chính là một cái lò sát sinh!
Sau cơn kinh hãi, Nhạc Phồn liền cảm giác một cỗ rét lạnh dâng lên trong lòng, cũng không quản sẽ kinh động đến gốc Long Tiên điên cuồng này, lớn tiếng gọi Bạch Liễm. Nàng vừa nhìn lấy kia từng cỗ thi thể treo phiêu diêu, liền nghĩ tới Bạch Liễm, muội ấy có phải hay không cũng.... Không dám nghĩ tiếp, bất kỳ một tia nhớ nhung nào đều mau đem nàng bức điên rồi!
Lại nói, thời điểm Bạch Liễm bị lôi vào trong tán cây cũng bị tràng cảnh trước mắt dọa đến thất kinh, bị lôi kéo thô lỗ như vậy, trên người nàng bị cắt ra rất nhiều đạo vết thương, giờ khắc này bỏng rát đau đớn, nhất là vừa rồi bị quắp chặt vào cành cây, để nàng đau đến muốn tắt thở.
Huyết nhục tươi mới chảy ra, hấp dẫn đến một nhóm dây leo xung quanh, bọn chúng đều đã ngo ngoe rục rịch, thậm chí có một dây leo nhọn hoắc đã từ bên trong hài cốt rút ra, nhìn chằm chằm Bạch Liễm. Cảnh tượng xung quanh quá mức khủng bố, nàng lại bị trói chặt trên cành cây, nơi nơi đều là thi thể treo lủng lẳng, khí tức mục nát khiến nàng suýt nữa phun ra ngoài, sợ hãi càng làm cho yết hầu nàng căng lên.
Đang lúc dây leo kia dồn lực muốn đâm vào bụng Bạch Liễm, một bóng người... hẳn là một quỷ ảnh chui ra, lập tức chụp lấy dây leo, xé thành mấy đoạn.
Tử Linh nổi giận đùng đùng đem dây leo ném đi, lo lắng nói: "Lũ dây leo này thật không có mắt, lỡ mà đả thương đến tâm can bảo bối của Tiểu chủ nhân, thân thể ta làm sao bây giờ! Ta còn nợ ba mươi, sáu mươi... hết thảy sáu mươi roi, cứu được ngươi một lần, có thể miễn cho ta ba mươi roi không?"
Tử Linh ngồi ở trên nhánh cây, cứ liên miên lải nhải nói, còn bấm đốt ngón tay tính. Bạch Liễm một bên bị trói như bánh chưng, lập tức dở khóc dở cười: "Tử Linh cô nương, cám ơn ngươi đã cứu ta, có thể giúp ta cởi trói hay không?"
Tử Linh sững sờ, dừng một chút: "Vậy ta giúp ngươi cởi trói, ngươi trở về xin giúp ta nha, về sau đừng để Tiểu chủ nhân lại phạt ta?"
Bạch Liễm có chút ngây người, nhìn vẻ mặt của nàng, Tử Linh càng thêm quá phận, đưa tay lại đếm đếm một chút: "Vậy tạm thời miễn luôn cho ta ba mươi roi còn lại, có được không?"
Bạch Liễm bật cười, vừa muốn nói kia chỉ là Nhạc Phồn hù dọa thôi, tất nhiên sẽ không thật đánh Tử Linh, chỉ là nàng vừa hé miệng, toàn bộ thân cây đột nhiên rung động kịch liệt, hết thảy sợi rễ đều từ dưới đất rút ra, gốc Long Tiên chính là đang gào thét lên bắt đầu chạy trốn.
Bạch Liễm bị ghìm đến ngực khó chịu, sau một khắc lại bị tàn nhẫn ném ra ngoài, cuối cùng bắn lên ngọn cây, một lần nữa bị tán cây khép mở nuốt vào.
Tử Linh gào lên giọng quỷ, thê lương phi thường: "Ta sáu mươi roi, oa oa, thiếu phu nhân, ngươi chống đỡ a, ta lập tức đến cứu ngươi!"
Bạch Liễm hiện tại đầu óc choáng váng đến hỏng rồi, nhưng nghe thấy lời Tử Linh, vừa giật mình vừa nhịn không được muốn cười.
Tử Linh một tiếng này mười phần thê lương, mà Nhạc Phồn đang bốn phía tìm kiếm Bạch Liễm tức khắc nghe được rõ ràng, nàng trong lòng trầm xuống, rất nhanh tránh đi đám dây leo đang muốn bắt lấy nàng, trong chớp mắt liền xuất hiện tại nơi Tử Linh vừa gào khóc. Nhạc Phồn nhanh chóng vờn quanh bốn phía, nhưng không một bóng người, chỉ có dày đặc thi thể phiêu diêu đong đưa trước mắt.
Nhạc Phồn hung hăng nắm chặt tay, cuối cùng thực sự nhịn không được, cơ hồ là lấy ra sức lực toàn thân, đề khí hô: "Liễm Nhi!"
Vẫn như cũ không có một tia đáp lại, Nhạc Phồn con ngươi đỏ lên, cắn chặt hàm răng đều có thể nghe được tiếng vang, sau đó nàng gào thét một tiếng, toàn thân linh lực cuồng bạo mà lên, trong tay linh kiếm điên cuồng chém vào chạc cây, chém đến xung quanh một mảnh hỗn độn.
Nhạc Phồn trong lòng khủng hoảng đã đến cực điểm, một bên điên cuồng chém một bên đỏ mắt gào thét: "Ngươi đem nàng giấu đi đâu rồi? Ngươi đem nàng trả lại cho ta!"
Long Tiên Trà phát giác được thêm một cỗ uy hiếp, rễ chính bị Tần Mặc Hàm không ngừng làm trọng thương khiến nó đau đớn chạy trốn, giờ khắc này chạc cây lại bị người tàn nhẫn chém, nó toàn thân kịch liệt lắc lư, Nhạc Phồn nhưng không buông tha tập kích để nó vừa giận vừa sợ, lập tức đem toàn bộ dây leo bao vây Nhạc Phồn, bất lình thình mở ra một miệng lỗ hổng, đem Nhạc Phồn cuốn đi vào.
Nhạc Phồn nguyên bản muốn giãy giụa, lại đột nhiên nghĩ Bạch Liễm hay là cũng bị cuốn vào đây, liền đánh lên cho mình một tầng kết giới, cấp tốc chui vào.
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng mắt thấy Long Tiên Trà rút bộ rễ chạy trốn thật xa, sắc mặt trầm xuống, cau mày nói: "Côn Côn, có thể ngăn lại nó không?"
Côn một mực bởi vì chính mình không phát huy được sức mạnh mà ảo não, lập tức mạnh mẽ gật đầu, nó lanh lảnh hét lên một tiếng, sau đó thân thể kịch liệt bành trướng, thân thể cao lớn che khuất cả bầu trời, uy phong lẫm liệt! Nó quay người nằm sấp trước mặt Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng, hai người lập tức ngự kiếm đáp xuống trên lưng nó. Côn ngẩng đầu kêu lên một tiếng, một tiếng này vang vọng như sấm sét, mang theo mênh mông khí tức đặc hữu của Thần thú thời thượng cổ, tốc độ nhanh đến làm người ta không cách nào thấy được. 
Bất quá một cái chớp mắt, thân thể to lớn của nó liền vắt ngang trước cây Long Tiên Trà, nó há miệng lớn rống lên một tiếng, khí tức cường đại giống như một cơn lốc, thổi đến Long Tiên Trà lá rơi đầy đất.
Bất quá sững sờ trong mấy hơi thở, Long Tiên Trà đột nhiên vọt lên hung hăng nện trên mặt đất, vô số rễ cây bắn thẳng vào Côn! Côn lui tránh đi, vây đuôi dựng lên thẳng quét gãy một mảnh, sau đó nó hướng về Long Tiên Trà rống lên, lại lẩm bẩm đối Tần Mặc Hàm khẽ gọi, ủy khuất đến không được.
Tô Tử Ngưng không nhịn được cười, lớn tiếng nói: "Côn Côn đừng sợ, nó muốn bắt ngươi làm phân bón, chờ chúng ta đem nó chơi chết, ta để Mặc Hàm chặt nó đốt than, nướng thịt cho ngươi?"
Côn Côn hân hoan kêu một tiếng, nhất phi trùng thiên, sau đó đáp xuống, to lớn vây đuôi hung hăng đập xuống, Long Tiên Trà điên cuồng chạy trốn, nhưng chỉ tránh được một nửa, chạc cây bên trái cơ hồ bị Côn đập gãy toàn bộ, răng rắc đứt lìa!
Long Tiên Trà phi thường kinh sợ, mà Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng lại phát hiện không đúng, Tần Mặc Hàm nhíu mày nói: "Bên trong hai người đi đâu?"
Nàng không cảm nhận được khí tức Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm, Côn mới động tĩnh lớn như vậy bên trong đều không có phản ứng, nàng cơ bản kết luận bên trong không có người, chí ít trên chạc cây bên trái không có ai. Trong lòng có dự cảm bất tường, nhưng nhìn đám Quỷ Linh còn đang quấn lấy rễ cây chơi đùa, nàng lại miễn cưỡng ép xuống suy đoán không tốt.
Long Tiên Trà đám rễ vẫn dồn sức chờ phát động, lăng không giãy dụa, dĩ nhiên không chịu hồi đáp cái gì, Côn Côn cũng có chút tức giận, từng bước một bức đi qua. Long Tiên Trà nhưng rất cứng cỏi, một mực không chịu nhả ra, dù cho giờ phút này ở thế yếu, vẫn như cũ cùng Tần Mặc Hàm các nàng ăn thua đủ.
Tô Tử Ngưng ánh mắt khẽ quét: "Không chịu nói thì thôi, chờ chúng ta đem nó cạo trọc, chặt xuống toàn bộ cành lá, liền có thể tìm được người!"
Long Tiên Trà toàn thân lắc một cái, hiển nhiên bị nàng sát khí tràn đầy hù dọa, sau đó nó càng thêm điên cuồng phản kháng.
Mà bên trong, Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm lại gặp phải phiền toái lớn, cái kia lỗ hổng có thể khép mở, thật đúng là miệng cây Long Tiên Trà, trong đó tràn đầy lục sắc tương dịch, nồng đậm hơn rất nhiều so với rễ chính. Nhạc Phồn phát hiện đây chính là dùng để ăn, kết giới bảo hộ của nàng từng chút bị ăn mòn, mà xung quanh đầy rẫy xương cốt, phân nửa đã mục nát, nàng gần như sắp ngất đi, miễn cưỡng bò vào sâu bên trong, thấy rõ kia là xương chứ không phải người, nàng mới xụi lơ tựa ở bên vách, nhưng lo lắng sợ hãi càng thiêu đốt trong lòng.
Nàng Kim Đan đỉnh phong có linh lực bảo hộ đều chống cự không được bao lâu, Bạch Liễm làm sao bây giờ? Nàng cố gắng không nhìn đến đống lục sắc dịch nhờn bên dưới, bốn phía tìm kiếm, một lần lại một lần kêu tên Bạch Liễm. Càng đi bên trong, không gian càng chật hẹp, tầng bảo hộ càng bị ăn mòn nhanh chóng. Nhạc Phồn cơ hồ là dùng sức bò, con ngươi gắt gao khóa lại, hi vọng có thể thấy được người nàng tâm tâm niệm niệm.
Tại sâu bên trong, Bạch Liễm bị kẹt ở trong không gian chật hẹp, đã mê man, nơi này chất dịch một khi đụng phải, không chỉ bị ăn mòn cốt nhục, càng bị gây tê liệt cả người. Nàng đột nhiên bị kéo đến đây, nhanh đến mức không kịp đánh kết giới bảo hộ, tay trái thẳng bị thôn phệ đi vào. Đợi đến Tử Linh thét chói tai một tiếng đem nàng kéo dậy, tay trái đã bị cắn nuốt chỉ còn xương trắng, kia sót lại một mảnh thịt rời rạc cũng dần bị thôn phệ không còn gì.
Bạch Liễm toàn thân phát run, trên trán mồ hôi tuôn xuống như mưa, cấp tốc thanh lý dịch nhờn trên người, gắt gao cắn vạt áo, run rẩy đến chịu không nổi, loại này đau đớn khi còn sống sờ sờ từng chút bị ăn mòn đã xua tan đi một tia tê liệt, nàng miễn cưỡng dùng linh khí bảo hộ, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tử Linh, run rẩy nói: "Ngươi... Ngươi mau đi ra, nơi này ngươi chống không được bao lâu."
Tử Linh bình tĩnh nhìn  nàng, chân thành nói: "Ngươi chết, Tiểu Chủ Nhân cũng sẽ đem ta quất đến hỏng."
Bạch Liễm cười ho khan: "Ngươi... Ngươi ra ngoài nói cho nàng, ta không cho phép nàng phạt ngươi. Còn có... Còn có các ngươi cố gắng... cố gắng hống nàng, đừng để nàng đau khổ....khó qua như vậy." Nàng thực sự không chịu đựng nổi, linh khí bảo hộ càng ngày càng mỏng, Bạch Liễm con mắt đỏ lên, cố nén nước mắt cũng ngăn không được, nàng không muốn, không muốn rời đi Nhạc Phồn.
Lúc tầng linh khí bảo hộ sụp đổ, Bạch Liễm nhắm mắt lại chịu chết, thế nhưng không hề là cảm giác đau đớn như dự liệu, ngược lại là một trận băng băng lành lạnh, Tử Linh vậy mà đã hóa thành một luồng quỷ khí bọc kín lấy nàng.
Bạch Liễm nước mắt đột nhiên bừng lên: "Ngươi thật ngốc, lần này dù cho ngươi không bị quất, thân thể ngươi cũng đã không còn."
-----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Phồn: Ta muốn đem cây Long Tiên Trà chặt ra cho Liễm Nhi làm củi luyện đan
Côn Côn: Ta muốn đem cây Long Tiên chặt làm xiên nướng thịt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi