Nữ Nguyên nghe xong ngước mắt nhìn Tô Tử Ngưng, cuối cùng mới mở miệng nói: "Được, ta mọi thứ đều nghe quân thượng an bài."
Tần Mặc Hàm mím mím môi, không nói thêm cái gì, Tô Tử Ngưng nhíu lông mày: "Ta nghe Mặc Hàm, ngươi lui xuống trước đi."
Nữ Nguyên lập tức cảm thấy nghẹn một hơi, lại không lời nào để nói, khom người hành lễ, mang theo gương mặt có chút dọa người bước nhanh ra ngoài.
Tô Tử Ngưng thấy Nữ Nguyên đi xa rồi mới quay đầu, chỉ thấy Tần Mặc Hàm đã nhấc chân trở về tẩm điện, thế nhưng nàng nhạy cảm phát giác khóe môi người kia chau lên, hiển nhiên là đang cười. Tô Tử Ngưng có chút suy tư, hiểu được cái gì, liền cũng nở nụ cười, bước nhanh đuổi theo: "Nàng đang cười."
Tần Mặc Hàm thu ý cười, nghiêm túc nhìn nàng: "Ta không thể cười sao?"
Tô Tử Ngưng cười tủm tỉm nói: "Có thể, bất quá vừa rồi còn mím môi, mặt không biểu tình, làm sao ta nói một câu quay đầu nàng liền cười?"
Tần Mặc Hàm không chuyển mắt nhìn nàng, chân thành nói: "Nàng hiểu, ta không thích cười nhiều, ta nếu như cười tất nhiên là bởi vì nàng, vậy nàng nói xem vì sao ta cười?"
Tô Tử Ngưng nhất thời chịu không nổi Tần Mặc Hàm đứng đắn mà nói tình thoại, dáng vẻ thận trọng lại chân thành, phảng phất đương nhiên. Vì vậy cuối cùng bại trận, đỏ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác: "Ta không biết."
Tần Mặc Hàm nhìn trên gương mặt tái nhợt rốt cuộc có tia đỏ ửng, xinh đẹp không gì sánh được, trong mắt hiện lên tia may mắn cùng nhu ý, cho dù nhập ma, ở trước mặt nàng, kia vẫn là Tô Tử Ngưng tiểu cô nương đơn thuần, dễ thẹn thùng.
Tần Mặc Hàm cố ý thở dài: "Nàng không biết a, nguyên lai tưởng rằng nàng muốn dỗ dành ta vui vẻ, cho nên mới cố tình ở trước Nữ Nguyên nói như vậy, hóa ra ta đã hiểu sai, tự mình đa tình."
Tô Tử Ngưng nghe nàng thở dài, ngữ điệu còn lộ ra sa sút, vội ngẩng đầu chuẩn bị giải thích, thế nhưng thấy trên mặt nàng mang theo ý cười trêu đùa, nhất thời tức muốn giậm chân, tiến tới nhéo eo của nàng: "Nàng thật đáng ghét, biết rõ ý của ta, kia còn muốn ta nhắc lại."
Tần Mặc Hàm bị nàng nhéo, nhưng vẫn trầm thấp bật cười, tiếng cười thanh nhã êm tai tựa như dòng suối chảy qua tim, Tô Tử Ngưng nghe được trong lòng hơi run, tiếng cười cũng quá câu người.
Lúc này trước mắt nàng đã bày xong một chén cơm, hạt gạo óng ánh no đủ, cứng mềm vừa phải, còn rắc một ít hạt mè, ngửi liền thơm vô cùng, nàng nhất thời quên đi phiền muộn, ánh mắt rơi vào ngón tay Tần Mặc Hàm đang bày thức ăn lên.
Thấy nàng cái mũi thở hơi kích động, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm đồ ăn, tựa như hài tử đợi ăn cơm, Tần Mặc Hàm có chút buồn cười. Lại cầm đĩa, chia tốt thức ăn cho Tiểu bàn ngư, liền đem Côn Côn thả ra.
Côn Côn vừa ra đã ngửi đến mùi thơm quen thuộc mê người, nước bọt đều nhanh tuôn, không ngừng vẫy đuôi nhìn Tần Mặc Hàm, lẩm bẩm kêu lên vui mừng, chôn ở trong ngực nàng cọ lấy.
Tô Tử Ngưng thanh ho một tiếng, cầm lấy đũa gõ gõ phần ăn của Côn Côn: "Lại muốn dán Mặc Hàm, ta liền đem thức ăn của ngươi ăn xong."
Côn Côn ngao kêu một tiếng, lắc lắc cái đuôi ghé bên cạnh đĩa, vây cá ngắn ngủn cố gắng che chở, há mồm bất mãn phun bong bóng về phía Tô Tử Ngưng.
Tô Tử Ngưng ánh mắt thoáng nhìn, những cái kia tiểu phao phao lập tức tan thành bọt nước, sau đó chậm rãi kéo ống tay áo lên, gắp thức ăn cho Tần Mặc Hàm, cũng mặc kệ Tiểu Bàn Ngư ngốc manh biểu lộ.
Tần Mặc Hàm nhìn Côn Côn còn ngẩn ngơ đắm chìm trong chính mình bong bóng bị làm vỡ, sờ lên đầu của nó: "Ngoan, Tô Tô hiện tại rất lợi hại, không lộn xộn, ăn thức ăn đi, ngoan?"
Côn Côn ủy khuất nước mắt đảo quanh, lẩm bẩm vài câu. Tô Tô xấu đi, lợi hại liền không cho ta phun bong bóng?
Tô Tử Ngưng dở khóc dở cười, bá đạo như vậy, còn không cho người né tránh?
Đương nhiên cái này ủy khuất tới cũng nhanh, đi càng nhanh, ăn một miếng đồ ăn, Côn Côn lập tức con mắt đều nheo lại, ăn đến hì hục, một bên mũi phát ra lẩm bẩm âm thanh, bên còn lại nổi lên bong bóng, nhìn vừa đáng yêu vừa ngốc manh.
Đã lâu không được nếm mỹ vị, Tô Tử Ngưng có chút tạm ngừng, ngước mắt cười nói: "Ăn thật ngon."
Tần Mặc Hàm tiếp tục gắp thức ăn cho nàng: "Ăn nhiều chút."
Mắt thấy ăn đến không sai biệt lắm, Tiểu Bàn Ngư ở một bên đã cắm xuống đất ngủ gà ngủ gật.
Tô Tử Ngưng nhịn không được mở miệng: "Cái này Tiểu Bàn Ngư, ăn no rồi liền chỉ muốn ngủ, tiếp tục như vậy sẽ mập thành tròn quay." Trong miệng có chút ghét bỏ, nhưng nhìn lấy nó híp mắt ghé vào kia ngủ không an ổn, Tô Tử Ngưng đưa tay vớt nó qua, giúp nó lau sạch nước canh bên miệng, để nó uốn tại trong ngực của mình.
Côn Côn trợn mắt lườm nàng một chút, tìm vị trí thoải mái cuộn tròn vùi đầu ngủ, một hồi liền ngủ đến nổi bong bóng. Tiểu Bàn Ngư lúc thật thoải mái đều sẽ như vậy, bong bóng theo hô hấp nâng lên hạ xuống, vô cùng khả ái.
Tần Mặc Hàm nhìn người yêu cùng linh sủng kề bên, trong lòng một mảnh ôn nhuyễn, lại nghĩ đến một cái khác gia hỏa khó chịu ngạo kiều: "Tử Ngưng, Tinh Lạc đâu?" Tu sĩ khi ngã xuống, mối liên hệ cùng linh khí sẽ đoạn mất, Tần Mặc Hàm sau khi tỉnh lại tìm khắp Tu Di giới chỉ cũng không thấy Tinh Lạc, nàng vẫn muối hỏi, nhưng lại sợ để Tô Tử Ngưng khổ sở, bây giờ nàng ấy cảm xúc tốt hơn nhiều, mới hỏi lên.
Tô Tử Ngưng tay vuốt ve Côn Côn, thần sắc thoáng ảm đạm, hôm đó nàng mang theo Tần Mặc Hàm về Ma Giới, Tinh Lạc cũng đi theo, nhưng nó một mực rất chán nản. Nó lúc sau cũng miễn cưỡng trấn an nàng vài câu, lại đem những lời Tần Mặc Hàm dặn dò nói cho nàng, nhưng nó không muốn ở lại.
"Nó về Kiếm Trủng. "
Tần Mặc Hàm trong lòng đau xót, trong tay động tác cũng ngưng trệ, một lát sau nàng mới hít một hơi thật sâu, nhìn Tô Tử Ngưng ánh mắt lo lắng, nói khẽ: "Ta trở về đón nó."
Tô Tử Ngưng không biết làm sao an ủi nàng, chỉ có thể nói sang chuyện khác, nghĩ đến trước mắt chuyện cấp bách cần giải quyết, nghi ngờ nói: "Mặc Hàm, nàng nói có thể thay Ma Giới tranh thủ một chỗ cắm dùi, cải thiện tình trạng Ma Giới cằn cỗi, nàng chuẩn bị làm như thế nào?"
Tần Mặc Hàm không có trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, chỉ là hỏi lại: "Nàng nguyên bản muốn làm thế nào?"
Tô Tử Ngưng sững sờ, do dự một lát, vẫn là thành thật đáp: "Như nàng thấy, Tu Chân Giới không có khả năng nhường cho Ma Giới một mảnh sinh tồn, cho nên chỉ có thể khiến bọn hắn không còn lựa chọn nào khác, lấy chiến ngừng chiến! Nếu bọn họ cuối cùng một mảnh đất đều không giữ được, nhường ra một chút chính là cảm ân đức rồi."
Tần Mặc Hàm nhẹ gật đầu: "Ta cũng nghĩ như thế."
Tô Tử Ngưng kinh ngạc trợn to mắt, hiển nhiên có chút khó tin.
Tần Mặc Hàm thở dài: "Ta nói qua, đã nhiều năm như vậy ta cũng nhận rõ bộ mặt thật của đám người Tu Chân Giới, vạn năm trước một lần tẩy bài, lại là đập nát một bộ bài tốt, bây giờ cũng nên một lần nữa bắt đầu lại. Đám mọt kia thân ở thượng vị nhưng ánh mắt thiển cận, chỉ tư lợi cá nhân, mang cho bách tính vô tội đều là tai họa."
Tô Tử Ngưng trong mắt lóe sáng: "Cho nên, nàng muốn dụng cơ hội này, đối các thế lực Tu Chân đại lục tiến hành tẩy bài?"
Tần Mặc Hàm gật đầu: "Một mực truy cầu yên bình cũng vô dụng, gốc rễ không giải quyết, sớm muộn sẽ lần nữa xuất hiện tranh chấp, không bằng nhịn đau một lần vất vả suốt đời không lo. Thế nhưng, ân oán giữa hai tộc nhân ma không có khả năng như vậy kết thúc, cho dù ép buộc được đám người kia khuất phục, một ngày nào đó cũng sẽ có người nhịn không được lại phân tranh, cho nên ta cần tranh thủ đoạn thời gian ngắn ngủi cân bằng, nhanh chóng giải quyết vấn đề đất đai cằn cỗi của Ma Tộc, bởi vậy ta còn muốn đi một chuyến đến Ma Giới."
Tô Tử Ngưng lập tức hiểu ý Tần Mặc Hàm: "Trước hết để cho Ma Tộc giành chiến thắng, chèn ép Tu Chân giới, đợi đến giải quyết Ma Giới nguy cơ sinh tồn, lại lui quân trở về, phải không? Thế nhưng ... Ma Giới cằn cỗi tình hình kéo dài đã mấy vạn năm, lại làm sao giải quyết?"
Tần Mặc Hàm khẽ mỉm cười: "Kỳ thật năm đó Tần Chiêu Mặc cũng nghĩ qua vấn đề này, nếu ta nhớ không lầm, Tần gia có lưu lại ghi chép của nàng. Hơn nữa thay đổi địa mạch linh khí, cũng không phải không thể làm, chí ít trong truyền thừa mà Mạc Vấn sư tôn để lại cho ta, có ghi chép về Thiên Địa đại trận, chúng ta có thể dùng thử." Tần Chiêu Mặc ký ức nàng dù không nhớ được toàn bộ, nhưng đối với chấp niệm của chính mình, nàng vẫn rất rõ ràng.
Tô Tử Ngưng không khỏi kinh ngạc, cuối cùng nhịn không được con ngươi sáng lóng lánh: "Mặc Hàm, nàng quả thực là... thê tử ta quá tài giỏi rồi!"
Nàng hưng phấn đến muốn mạng, chuyện khiến nàng xoắn xuýt vô cùng rơi vào trong tay Tần Mặc Hàm cơ hồ là giải quyết dễ dàng, cảm giác liền không có chuyện gì nàng ấy không làm được.
Tần Mặc Hàm bật cười, nhìn dáng vẻ người yêu tự hào vui sướng, nói khẽ: "Ngốc quá, chẳng lẽ nàng không phát hiện, kế hoạch này sở dĩ có thể áp dụng, chính là bởi vì có nàng sao?"
Nếu không có Tô Tử Ngưng một lòng vì nàng mà cân nhấc, Ma Giới đã không chỉ dừng lại ở bên ngoài Hoành Châu, trực tiếp đẩy vào Tu Chân giới đã là chuyện không ai cản được. Cho dù Ma Giới thỏa mãn với kia một mảnh tài nguyên, nếu không có Tô Tử Ngưng, ai sẽ có đủ quyền lực khiến ma binh toàn bộ lui về.
Đợi đến một nhà đều ăn xong, Tô Tử Ngưng suy tư một phen: "Nàng sống lại ta còn chưa kịp báo cho gia gia, lúc nàng xảy ra chuyện... bọn họ rất đau lòng, chúng ta trước về Bắc Xuyên, thứ nhất là để báo cho bọn hắn biết nàng còn hảo, thứ hai đón Tinh Lạc, cũng có thể đem kế hoạch của chúng ta thương lượng cùng gia gia, có Tần gia phối hợp sự tình sẽ dễ dàng rất nhiều, ý nàng thế nào?"
Tần Mặc Hàm gật đầu: "Được."
Tô Tử Ngưng vừa đứng lên, đột nhiên cả người ngưng lại, Tần Mặc Hàm cảm thấy kỳ quái: "Làm sao vậy?"
Tô Tử Ngưng lắc đầu: "Là Chấp Mặc."
"Chấp Mặc, nàng ấy thế nào?" Tần Mặc Hàm trong lòng khẩn trương.
"Nàng ấy muốn để ta chuẩn bị.... dung hồn."
"Ý của nàng ấy là, về Tần gia dung hồn?" Tần Mặc Hàm thấp giọng nói.
"Ừ."
Nhắc tới Tô Khinh Chỉ, trong lòng hai người đều rất khó chịu, nhất là Tần Mặc Hàm, nàng đã nhớ lại một chút ký ức kiếp trước, Tô Khinh Chỉ lại chăm sóc nàng mười mấy năm, loại cảm giác này để nàng bất lực mà áy náy.
Sau một hồi nàng mới ngước mắt khẽ thở dài: "Như vậy đối nàng và nàng ấy đều tốt, đừng suy nghĩ nhiều, nàng trước nói cùng nhóm kia thuộc hạ một tiếng, chúng ta chuẩn bị xuất phát?"
"Tốt." Tô Tử Ngưng không tiếp tục bàn về chuyện này, cho dù rất thương cảm, nhưng đích thực là biện pháp tốt nhất.
Trước khi lên đường, Tô Tử Ngưng nói muốn thay y phục khác. Tần Mặc Hàm ôm Côn Côn đứng ở ngoài điện, khi thấy kia thân ảnh màu đỏ quen thuộc đập vào mi mắt, nàng ngốc lăng đứng tại chỗ, ánh mắt hoàn toàn bị đối phương hấp dẫn.
Thẳng đến lúc hồng y nữ tử xinh đẹp khiến người hồn xiêu phách lạc đi đến trước mặt nàng, khẽ cười nói: "Nàng xem, nàng bây giờ còn không phải là nhìn chằm chằm?" Tần Mặc Hàm mới giật mình lấy lại tinh thần, nửa ngày nói không ra lời.
Tử Ngưng của nàng càng ngày càng đẹp, bởi vì nhập ma, trên thân khí tức so trước đây thâm trầm nội liễm rất nhiều, nhưng lại nhiều hơn mấy phần tà tứ, bởi vậy cỗ khí chất quyến rũ yêu nghiệt càng rõ ràng.
Con mắt màu đỏ phối với lông mày hẹp dài hơi câu, da thịt so người thường càng thêm mấy phần trắng nõn, có một loại không nói được câu nhân khí chất. Mà trên người nàng áo đỏ, đem loại cảm giác này tô đậm phát huy vô cùng tinh tế.
Sau một hồi Tần Mặc Hàm mới khôi phục thường ngày đạm nhạt: "Làm sao đổi một thân hồng y, nàng dáng vẻ này, ta đều luyến tiếc mang nàng ra ngoài."
"Vì cái gì?" Tô Tử Ngưng biết rõ còn cố hỏi, lúc đầu nàng nhìn đến y sam màu đỏ liền rất khó chịu, sau biết được Tần Mặc Hàm bình yên vô sự, nàng mới dần dần bình phục lại.
Tần Mặc Hàm ánh mắt mang theo u oán nhìn nàng, để Tô Tử Ngưng có chút buồn cười.
Hôm nay tiết trời đã vào đông, Tần Mặc Hàm linh lực chưa khôi phục, tự nhiên cần Tô Tử Ngưng mang theo. Sợ nàng bị gió thổi lạnh, Tô Tử Ngưng ôm nàng, cho nàng bọc kiện áo choàng, lại dùng linh khí đem nàng hộ gấp, lúc này mới xem như thôi.
Hoành Châu toàn thành giới nghiêm, rất nhiều lão gia hỏa đều đang tọa trấn, Tô Tử Ngưng cũng không muốn gây chuyện thị phi, ẩn giấu hai người khí tức, vượt qua biên giới Hoành Châu chuẩn bị trực tiếp về Bắc Xuyên.
Chỉ là đến nửa đường, Tần Mặc Hàm đột nhiên lông mày xiết chặt: "Tử Ngưng, ta cảm giác được Tinh Lạc khí tức?"
Tô Tử Ngưng sững sờ, lập tức rút lui ẩn nấp linh lực, đem thần thức dò xét ra ngoài, sau đó sắc mặt liền chìm xuống, trong đôi mắt đỏ nổi lên sát ý: "Thật là một đám không biết chết sống!"
Phát giác được Tô Tử Ngưng đột nhiên biến hóa, lại thấy được sát khí trên người nàng, Tần Mặc Hàm ánh mắt ngưng lại: "Tinh Lạc gặp phải phiền toái?"
"Có người mưu toan cưỡng ép để Tinh Lạc nhận chủ." Tô Tử Ngưng dứt lời, lập tức vung tay áo, thay đổi phương hướng đi về phía Tây Bắc. Giờ khắc này ở trên bầu trời Hoành Châu thành, năm tu sĩ mặc đạo bào xanh nhạt đang hợp sức, tế ra một tấm lưới linh lực, đem Tinh Lạc vây nhốt vào bên trong, đồng thời còn có một lão giả râu dài, hai tay đem mênh mông linh lực không ngừng rót vào trong lưới.
Tinh Lạc kịch liệt giãy dụa, thân kiếm quang mang đại tác, không ngừng tranh minh, tràn đầy tức giận còn mang theo tia bất lực. Nó tuy là Thánh Khí, thế nhưng không có Tần Mặc Hàm, bản thân liền khó mà hoàn toàn phát huy một thân uy lực, lại thêm mấy người này đều là trưởng lão Vạn Kiếm Môn, sở trường dĩ nhiên là ngự kiếm, mà lão giả muốn thu phục nó chính là đệ nhất cao thủ Vạn Kiếm Môn, Vạn Tông – đại bá của Vạn Khôn, tu vi đã là nửa bước Tiên Thiên!
Nó liều mạng chống cự lại cấm chế, không chịu nhận chủ, nó cảm giác được khí tức Tần Mặc Hàm, làm sao có thể nhận lão già này làm chủ nhân. Càng khiến nó buồn bực chính là, hắn dám cưỡng ép thu phục nó, liền ngay cả Tần Chiêu Mặc trước đây, cũng chưa từng để nó ủy khuất nửa phần, lão già gần đất xa trời kia, càng không tư cách!
Tần Mặc Hàm tuy đã đoạn mất liên kết cùng Tinh Lạc, nhưng kia là linh khí hai đời của nàng, dấu ấn khắc vào linh hồn vĩnh viễn không tan, nàng tự nhiên cảm nhận được Tinh Lạc đang khủng hoảng bất lực, lập tức vừa vội vừa giận, nếu không phải nàng linh lực chưa khôi phục, giờ phút này nàng liền trực tiếp tiến lên động thủ.
Tô Tử Ngưng ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng tiếng nói đột nhiên nổ tung trên đỉnh đầu đám người kia: "Như thế thích Thánh khí, vậy liền cho các ngươi thêm một kiện!"
Dứt lời, trong tay nàng chuôi màu đen Thí Thần Thương đột nhiên tế ra, nàng vỗ mạnh một cái, Thí Thần Thương trực tiếp mang theo một đạo kình phong ác liệt, bọc lấy thân thương đâm vào tấm lưới linh lực kia.
Một tiếng nổ rung trời, bảy người nhất thời bị linh lực bạo tạc đánh bay!
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Lạc: A a a, ngươi cái này thối thương, lại tới khoe khoang, cách ta xa một chút!
Thí thần: Vô năng.
Tinh Lạc: Ngươi nói ai, ngươi nói ai? Ta nếu không phải là bị tính toán, ta nếu không phải nghĩ Tiểu Chủ Tử, làm sao lại bị khốn trụ!
Thí thần: Ân, ai khi dễ ngươi.
Tinh Lạc: Hắn, hắn, hắn, còn có hắn... Thế nhưng là mắc mớ gì tới ngươi?
Thí thần: Đánh hắn.
Tinh Lạc:... Ngươi... Ngươi khi dễ ta.
Thí thần: Ân?
Tinh Lạc... Sợ chít chít, ta muốn đi tìm Côn Côn.
Thí thần: Trời giá rét, nên uống canh cá.
Côn Côn: Ríu rít, ta trêu ai ghẹo ai.