XUYÊN SÁCH CHI PHÙ MỘNG TAM SINH


Chẳng qua là Tô Tử Ngưng vừa đến gần, liền đột nhiên xuất ra phi kiếm. Phi kiếm này là Tần Mặc Hàm đưa cho nàng, tốc độ vô cùng nhanh, nàng ấy thường dạy nàng luyện tập, cho nên khi nàng xuất ra phi kiếm tốc độ mười phần nhanh, khiến cho Lôi Mục phải kinh ngạc không thôi.
Hắn vội vàng tập trung linh lực trong tay hoảng loạn đánh về phía Tô Tử Ngưng, linh lực mạnh mẽ mang theo một trận bão táp, khiến Tô Tử Ngưng trên phi kiếm bị chấn động khẽ nghiêng một cái. Nhưng nàng trong nháy mắt liền duy trì cân bằng, vững vàng tung mũi kiếm sắc bén trong tay, từ sau lưng Lôi Mục xẹt qua, lưỡi kiếm quét ngang tạo thành một đường vết bỏng khiến Lôi Mục đau đến mặt trắng bệch.
Nhìn lưỡi kiếm còn đang tỏa ra làn khói, Tần Mặc Hàm khẽ cười trong lòng, quả nhiên Tô Tử Ngưng là nữ chính, thiên phú dị bẩm, điều động sức mạnh ngũ linh căn mười phần thông thuận, trong nháy mắt gọi ra hỏa linh lực, trực tiếp nướng khét đối phương, còn may là nàng rất nương tay nếu không Lôi Mục thảm rồi.
Lôi Mục nào dám coi thường nữa, cảm giác không còn mặt mũi gì, cho nên lập tức ra tay vô cùng hung ác, mỗi một chiêu thức đánh ra đều tạo thành vết nứt trên lôi đài. Tuy rằng hắn xếp hàng dưới trong đệ tử áo trắng, nhưng rất chuyên cần luyện tập, tu vi sức mạnh không thể khinh thường.
Tô Tử Ngưng thật ra tu vi cao hơn hắn nhiều, lại là lão gia hỏa mấy trăm tuổi, đã sớm nắm rõ nhược điểm của hắn trong lòng bàn tay, liền rút đi phi kiếm, bước chân nhẹ nhàng di chuyển giống như tránh né. Tần Mặc Hàm đã dạy qua cho nàng bộ pháp này, nàng sử dụng thật linh hoạt phiêu dật, khiến cho Lôi Mục hoàn toàn không chạm tới được một góc áo của nàng, hắn chỉ có thể đánh ra mấy vết nứt nông sâu trên lôi đài. Lúc này Lôi Mục nhìn giống như con ruồi không có đầu, di chuyển khắp nơi, đệ tử phía dưới xem hắn nam nhân cao lớn như vậy mà bắt mãi không được bóng lưng mảnh khảnh của Tô Tử Ngưng, nhịn không được đều cười ra tiếng.
Lôi Mục tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, há miệng gầm lên một tiếng, gần như dẫn ra hết linh lực trong cơ thể, hóa thành một tấm lưới thật lớn ném về phía Tô Tử Ngưng.
Tầm Mặc Hàm nhíu mày lại, thần sắc có chút ngưng trọng. Giờ phút này Tô Tử Ngưng bị dồn vào góc lôi đài, nếu muốn thoát chỉ còn cách nhảy xuống dưới, cũng đồng nghĩa với việc nàng nhận thua. Khẽ mím môi, Tô Tử Ngưng đưa kiếm lên, hai ngón tay vuốt nhẹ vào lưỡi kiếm, một vệt máu đỏ tươi liền rỉ ra chảy dọc theo thân kiếm, nàng dùng đầu ngón tay dính máu nhanh chóng vẽ lên không trung, toàn bộ linh lực lập tức xoay quanh thanh kiếm, năm hệ sức mạnh hóa thành năm loại sắc thái khác nhau, phi thường đẹp đẽ. Hết thảy diễn ra trong chớp mắt, ngay khi lưới phép của Lôi Mục ném đến, kiếm trong tay Tô Tử Ngưng liền trực tiếp đâm xuyên qua.
Đương nhiên nếu có thể dễ dàng phá hủy lưới phép của Tô Mục, sẽ khiến cho thực lực của nàng bị bại lộ, cho nên nàng chỉ là xé rách một lỗ hổng trên lưới rồi nghiêng người lách qua, đem thanh kiếm trên tay trực tiếp đặt lên cổ Lôi Mục.
Phía dưới một mảnh im lặng, kết cuộc này quá ngoài ý muốn, biểu hiện của Tô Tử Ngưng khiến bọn họ phi thường kinh ngạc, tuy là thoạt nhìn cũng không giỏi hơn đệ tử áo trắng bao nhiêu, nhưng một đệ tử áo xám mà dùng được những pháp quyết cùng chiêu thức như vậy, đích xác không đơn giản.
Lúc này Nhan Tiếu – Chưởng quản đệ tử áo xám Lạc Nhật Phong sắc mặt ngưng trọng, cho tới bây giờ hắn còn không biết có người sẽ chỉ dạy cho đệ tử áo xám Ngũ hành quyết cùng Huyễn ảnh bộ.
Sau khi sửng sốt một chút, chấp sự trưởng lão rốt cuộc mở miệng: "Chấp Mặc thắng, ngay trong hôm nay liền trở thành đệ tử áo trắng của Vô Cực Tông, thuộc về...."
"Ngôn sư huynh, nha đầu này là bằng hữu từ nhỏ của đồ đệ ta, những công pháp kia cũng là ta thấy nàng năng lực hơn người nên mới chỉ dạy, liền cho nàng về Tử Vân Phong đi, được chứ?" Lạc Uyên nhìn Tần Mặc Hàm vội vàng chạy qua đỡ lấy Tô Tử Ngưng, liền mở miệng thay đồ đệ hắn cướp người.
Một cái áo xám đệ tử, kỳ thật cũng không có nghiêm khắc trói buộc cùng quy định, bởi vì chưa phải là đệ tử chính thức của Vô Cực Tông, cho nên Ngôn Mạc liền gật đầu đáp ứng.
Tần Mặc Hàm mang theo Tô Tử Ngưng hướng Lạc Uyên hành lễ: "Đa tạ sư tôn."
"Đa tạ phong chủ."
Những đệ tử áo xám xung quanh vừa ngưỡng mộ lại vừa tò mò, xúm lại nói nhỏ với nhau. Tần Mặc Hàm cũng không để ý nhiều, chỉ là mang theo Tô Tử Ngưng trở về, đưa cho nàng một viên đan dược: "Bị thương như thế nào?" Trong miệng hỏi, tay đã thăm dò kinh mạch của nàng, đem linh lực rót vào trong kiểm tra vết thương.
Thân thể Tô Tử Ngưng hơi kéo căng một chút, ngay sau đó liền buông lỏng, để Tần Mặc Hàm tùy ý xem xét. Tần Mặc Hàm dừng lại một chút, chỉ là ngước mắt nhìn nàng, chầm chậm thả tay xuống: "Còn tốt, nhưng là có chút nội thương."
TôTử Ngưng thấp giọng ho khan mấy cái: "Vốn là không có chuyện gì, nàng còn phải thi đấu, liền đi chuẩn bị trước đi, ta chờ lát nữa đến xem, nàng cố lên nhé."
Tần Mặc Hàm khẽ cười: "Có gì đáng xem, nàng nghỉ ngơi quan trọng hơn, chờ ta trở lại, ta làm cá cho nàng ăn."
Tô Tử Ngưng nuốt nước miếng xuống, nỗ lực chống lại mê hoặc: "Quên đi, cá đuôi phượng khó bắt, trận tiếp theo có khả năng nàng sẽ gặp Đỗ Tầm, rất hao tổn linh lực."
Tần Mặc Hàm không ý kiến, chỉ là nghiêm túc nói: "Nàng không được lén đến xem thi đấu đó."
Tô Tử Ngưng tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, nghỉ ngơi một lát liền chuẩn bị đi Lạc Nhật Phong, chỉ là lúc đi ra ngoài, trong lúc vô tình ngang qua một sân viện ở Tử Vân Phong, nhìn thấy Lam Hiên đang nhận một cái hộp nhỏ từ Sóc Nhật, Lam Hiên mở hộp ra, cầm lên một viên đan dược màu đỏ sậm, xoay tròn trước mắt, ngay sau đó cất vào trong hộp.
Tô Tử Ngưng nhìn thấy đan dược màu đỏ kia, lập tức trốn vào một góc, che giấu đi hơi thở, chờ đến khi hai người kia hoàn toàn rời khỏi mới đi ra. Nếu nàng không nhìn lầm, vật kia là Xích huyết đan. Xưa nay ở Tu Chân giới vốn xem Xích huyết đan là cấm vật, bởi vì phương pháp chế tạo hung tàn, cần dùng máu của thân thể tinh khiết làm thuốc dẫn, mà tinh khiết thân thể, chính là trẻ mới sinh ra đời có linh căn.
Mà Xích huyết đan bản thân cũng là tà độc, ở trong khoảng thời gian ngắn có thể giúp tăng lên tối đa sức mạnh trong người, nhưng khi dược tính qua đi sẽ gây phản tác dụng khiến cho kinh mạch bị tổn thương, dẫn đến mất khống chế linh lực, bất quá chỉ là thứ đồ vật hại mình hại người. Chính là lúc trước những tàn dư của Ma đạo vì trả thù lại dùng không ít Xích huyết đan, gây cho Tu Chân giới tổn thất nặng nề. Đời trước Tô Tử Ngưng cũng từng lưu lạc Ma tộc cho nên không xa lạ gì với loại đan dược này.
Tô Tử Ngưng vừa đi vừa nhíu mày suy nghĩ, đang lúc diễn ra đại hội tỷ võ, phải chăng Lam Hiên muốn dùng đan dược kia để gian lận khi thi đấu? Lẽ nào hắn lại không biết nguy hại của Xích Huyết Đan đối với bản thân sao, vì chiến thắng mà bất chấp? ....Tạm thời không nghĩ đến nữa, Tô Tử Ngưng đã đi đến gần lôi đài, nàng lẫn trong đám người nhìn xem Tần Mặc Hàm tỷ thí.
Không thể không nói, liền mấy trăm năm qua nàng từng gặp nhiều người, nhưng Tần Mặc Hàm trong đó tuyệt đối là tài năng ngút trời, nàng ấy nhanh chóng hiểu rõ những tu chân pháp quyết mà Lạc Uyên truyền dạy, thuần thục tu luyện khiến cho TôTử Ngưng ở bên thán phục không thôi. Lạc Uyên yêu thích nàng như vậy, đó là bị sự thông minh cùng thiên phú của nàng thuyết phục, nhưng có nhiều điều hắn còn không biết được. Nếu hắn biết Tần Mặc Hàm trước đây vốn không biết một chút gì về tu tiên, sợ là sẽ kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Có đôi khi Tô Tử Ngưng cũng hoài nghi, Tần Mặc Hàm có phải hay không ngay từ đầu liền lừa nàng, nàng ấy phải chăng chính là cái lão gia hỏa đạo hạnh ngàn năm, thứ gì đến tay nàng ấy đều giống như trò chơi trẻ con, dễ như trở bàn tay. Lúc trước Tần Mặc Hàm ở Tử Vân Các phát hiện một quyển sách cổ đã cũ nát, đem về cùng Tô Tử Ngưng nghiên cứu, ngay cả Tô Tử Ngưng đời trước mấy chục năm là đại năng Ma tộc cũng chỉ xem hiểu được ba phần. Tần Mặc Hàm trầm tư suy nghĩ ba ngày liền đả thông được hai mạch Nhâm Đốc, sau đó từ trong sách bày cho Tô Tử Ngưng học một trận pháp vốn đã thất truyền. Cho nên hôm nay Tô Tử Ngưng trong lúc thi đấu, đánh ra linh lực xen lẫn Tụ Linh trận pháp mới dễ dàng chiến thắng được Lôi Mục.
Giờ phút này xem Tần Mặc Hàm đang tỷ thí với một đệ tử nhập thất của Minh Thủy Phong, với sức mạnh thủy mộc song linh căn, nàng tùy thời liền có thể triệu hồi hai loại linh lực khác nhau, thậm chí vô cùng điêu luyện, dùng cả hai bộ công pháp cùng lúc khiến cho đối thủ luống cuống tay chân.
Nhiều linh căn sở dĩ bị cho rằng không bằng đơn linh căn, trừ bỏ cảnh giới tăng lên khó khăn, càng bởi vì một khi tu luyện, phải học đồng thời nhiều công pháp khác nhau, tất nhiên tiêu phí sức lực cùng thời gian gấp bội. Thêm nữa, khi cần điều động linh lực, sức mạnh không bằng đơn linh căn thuần túy, đặc biệt nếu thuộc tính khắc nhau, linh lực càng trở nên hỗn độn. Chuyển đổi thuộc tính sẽ mất thời gian, bị người lợi dụng sơ hở, bởi vậy phần lớn người tu luyện nhiều linh căn chỉ dùng một bộ công pháp.
Tô Tử Ngưng cũng là ỷ vào đời trước ở Mai Cốt Chi Địa nhận được truyền thừa, mới có thể cải thiện được điểm yếu khi chuyển đổi linh lực, không ngờ Tần Mặc Hàm thế nhưng thành thạo vô cùng.
Tần Mặc Hàm biểu hiện quá tốt khiến cho các phong chủ đều tán thưởng không thôi, nguyên bản cười nhạo Lâm Uyên vì thua cược nên mới bị ép nhận nữ nhi Lâm gia làm đệ tử, trái lại bây giờ cực kỳ ngưỡng mộ, Lạc Uyên nở mày nở mặt, tâm tình tốt đến không chịu được.
Lam Hiên nhìn biểu tình của Lạc Uyên, trong lòng càng thêm bất an, kỳ thật Nhạc Phồn cùng Thần Phong đều đã có bổn mạng pháp khí, chỉ cần Lam Hiên biểu hiện tốt, sư phụ vẫn có khả năng ban kiếm kia cho hắn. Chính là không ngờ tới Tần Mặc Hàm, sư phụ giờ đối nàng hết lòng yêu chuộng, khả năng cao là sau này sẽ ban thưởng pháp khí kia cho nàng. Lam Hiên chính mình cũng có một thiên giai thượng phẩm linh khí rồi, nhưng phàm là người tu tiên ở nơi mà kiếm tu thịnh hành, dĩ nhiên luôn mong có được linh kiếm tốt hơn. Pháp khí kia là lúc Lạc Uyên bế quan, tự động từ hang Vạn Kiếm bay đến, đã có linh thức, mà Lam Hiên đối với lĩnh ngộ kiếm đạo vẫn trì trệ không tiến, hắn càng là thèm muốn một thanh kiếm có linh thức.
Trận tỷ thí này không có gì căng thẳng, Tần Mặc Hàm cùng Đỗ Tầm vẫn đang giằng co một chút. Đỗ Tầm nhập môn sớm hơn Tần Mặc Hàm một năm, là lúc phó phong chủ Lạc Nhật Phong ra ngoài du lịch tình cờ thu nhận, hỏa kim song linh căn, vốn là hạt giống tốt để luyện khí, lại rất có thiên phú trong việc lĩnh ngộ kiếm tu. Đỗ Tầm trước đây may mắn nhặt được một quyển tu chân công pháp, sau đó tu luyện đến Trúc Cơ, bất quá sau một năm bồi dưỡng liền tiến vào Trúc Cơ trung kỳ, trở thành một trong những đệ tử mới nổi bật nhất Vô Cực Tông.
Tần Mặc Hàm cũng không muốn gây chú ý quá nhiều, rốt cuộc nàng không phải Lâm Khinh Trần, cho nên cùng Đỗ Tầm so tài mấy trăm chiêu, nàng đột nhiên lui về phía sau, tay đè lên ngực, tựa hồ có chút không thoải mái. Tô Tử Ngưng sửng sốt, nàng bị thương?
Ngay sau đó, Tần Mặc Hàm miễn cưỡng chấp tay nói: "Đỗ Tầm sư huynh bản lĩnh cao cường, Khinh Trần không phải đối thủ, đa tạ."
Lạc Uyên cũng là ngẩn người, nhận được ánh mắt của chấp sự trưởng lão, hắn nhíu mày gật đầu. Tần Mặc Hàm giống như thật sự bị thương, nàng bước chân hỗn độn, vội vàng đi xuống đài. Tô Tử Ngưng có chút lo lắng, bất chấp là lén tới đây, lập tức tiến lên đỡ nàng: "Nàng làm sao vậy, bị thương ở đâu?"
Lạc Uyên cũng có chút lo lắng, khinh công lại đây: "Nha đầu, như thế nào......"
Tay hắn vừa chạm vào cánh tay Tần Mặc Hàm, lập tức con ngươi ngẩn ra, nhìn sắc mặt Tần Mặc Hàm có chút khổ sở, mạnh mẽ áp xuống kích động trong lòng, choàng tay áo đem hai người mang đi.
Lưu lại một đám người hai mặt nhìn nhau, Đỗ Tầm nhìn chính mình tay, cũng là hoang mang không thôi, hắn ra chiêu cũng bình thường, theo lý Tần Mặc Hàm không đến mức bị thương nặng như vậy, đây là làm sao.
Tô Tử Ngưng nguyên bản cũng là sốt ruột, nhưng là trong lúc Lạc Uyên mang theo hai người di chuyển, nàng nháy mắt minh bạch, Tần Mặc Hàm nơi nào là bị thương, căn bản là đột phá.
Tiến vào Trúc Cơ trung kỳ chỉ là tăng lên một cái giai đoạn, cũng không phải tăng lên cảnh giới, thông thường sẽ không có cái gì đại sự, chỉ là Tần Mặc Hàm trong lúc đánh nhau đột nhiên đột phá, linh lực kích động, thực dễ dàng bị ảnh hưởng, cho nên nàng mới như vậy dứt khoát lui ra.
Lạc Uyên nhìn Tần Mặc Hàm nhắm mắt ngồi xếp bằng dưới đất, quanh thân linh lực vờn quanh, càng ngày càng nồng đậm, ngay sau đó bỗng nhiên thu hồi đan điền, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Hắn vuốt râu, trong mắt ý cười như thế nào đều không giấu được, không đến hai mươi tuổi Trúc Cơ trung kỳ, ha ha, hắn nhặt được bảo.
Tần Mặc Hàm mở mắt ra có chút bất đắc dĩ nhìn hai người: "Không dự đoán được lúc này liền tiến cấp."
"Ha ha, rất tốt, không sao không sao." Dứt lời Lạc Uyên lại nhíu mi: "Nha đầu, có phải con không muốn để cho người khác biết mình đạt đến Trúc Cơ trung kỳ?"
Tần Mặc Hàm sửng sốt, thành thật gật đầu: "Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, Sư tôn, ở Vô Cực Tông, người cũng hiểu mà."
Lạc Uyên thổi râu trừng mắt, giả vờ hung ác: "Nha đầu này, con thật to gan lớn mật!" Dứt lời lại cười ha ha nói: "Ta còn tưởng khoe ra một phen, để mấy lão già đáng ghét kia ngưỡng mộ không thôi."
Tô Tử Ngưng liếc nhìn Tần Mặc Hàm, lập tức cười nói: "Chỉ cần A Trần không ngừng cố gắng, ngày sau nhất định cho người thể diện tốt, hơn nữa đến lúc đó hiệu quả càng tốt hơn."
Lạc Uyên cười ha ha: "Giả heo ăn thịt hổ, hảo, có ý tứ. Dù sao những phần thưởng của tông chủ cũng không có gì đặc biệt, chỗ sư phụ cũng có một ít, chúng ta liền không tranh. Đồ đệ ngoan, sư phụ rất hài lòng, hiện tại có chút đói bụng, con xem......"
Tô Tử Ngưng lắc lắc đầu, Tần Mặc Hàm cũng có chút bật cười, vuốt tóc Tô Tử Ngưng: "Được, vừa vặn đồ nhi đáp ứng làm cá cho Chấp Mặc, sư tôn cùng nhau ăn đi."
Lạc Uyên: "......" Hắn chỉ là ăn ké sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi