Tô Tử Ngưng hôn nàng trước ngực kia tốt đẹp độ cung, tinh tế trêu đùa khẽ cắn, Tần Mặc Hàm nằm tại hạ thân lông mày hơi chau, môi mím chặt cố đè nén tiếng than nhẹ thỉnh thoảng tràn ra.
Tô Tử Ngưng vươn tay cùng nàng mười ngón đan xen, nhẹ đè trên chăn gấm mềm mại, môi lưỡi ở trên người nàng dao động liếm hôn, thành kính vuốt ve mỗi một tấc da thịt của nàng.
Loại này kích thích làm Tần Mặc Hàm thập phần khó nhịn, nàng chịu đựng âm rung thấp giọng nói: "Tử ngưng, để ta...... để ta ôm nàng."
Tô Tử Ngưng nghe vậy cuối cùng mới buông tha hồng nhụy bị mình âu yếm, nhìn Tần Mặc Hàm gương mặt đỏ ửng mang theo một tầng mồ hôi mỏng, nghe lời mà buông tay nàng ra, thò lại gần cùng nàng hôn môi. Tần Mặc Hàm ôm Tô Tử Ngưng, ngón tay vuốt ve mái tóc dài của nàng. Mà Tô Tử Ngưng ngón tay linh hoạt, từng chút vuốt ve khắp thân thể nàng, nhẹ xoa nơi mẫn cảm của nàng.
Tần Mặc Hàm ngày thường chính kinh quen rồi, ở vào thời điểm này dĩ nhiên không cởi mở bằng Tô Tử Ngưng, cho dù lúc này bị Tô Tử Ngưng kích thích đến run rẩy thân mình, cũng rất hiếm khi kêu ra tiếng, phần lớn nàng đều là liễm mi, nhẫn nại, muộn tao đến không được.
Tô Tử Ngưng tay không ngừng vuốt ve nơi bụng nhỏ của nàng, mỗi một lần ủi thiếp, kia bụng nhỏ mềm dẻo căng mịn liền khẩn trương run rẩy, để Tô Tử Ngưng trìu mến không thôi, thò lại gần thấp thấp nói: "Nàng luôn nói thích nghe thanh âm của ta, không cho ta chịu đựng, ta cũng muốn nghe thanh âm của nàng, không được cắn môi nữa."
Tần Mặc Hàm thở dốc một tiếng, Tô Tử Ngưng liền đem vừa rồi nàng chơi xấu động tác dùng trở lại trên người Tần Mặc Hàm, tay từ bên trong đùi xẹt qua tìm được đỉnh chóp, ở nơi mẫn cảm ướt át trêu chọc mơn trớn.
"Ân......" Tiếng ngâm khẽ mềm nhẹ rơi vào trong tai Tô Tử Ngưng, tiếng nói vốn luôn thanh nhã lúc này lại mị đến có thể tích ra nước, để Tô Tử Ngưng kinh hỉ mà nhìn nàng.
Tô Tử Ngưng rốt cuộc biết vì sao Tần Mặc Hàm thích chơi xấu, bởi vì trải qua hôn môi âu yếm, nơi đó đã vựng khai một mảnh trơn trượt, theo động tác nàng nhẹ xoa vuốt ve, càng trở nên nóng ướt. Tô Tử Ngưng cười khẽ áp xuống thân mình, nhẹ nhàng tách ra hai chân của nàng, đặt mình ở giữa, đầu ngón tay nguy hiểm mà để ở nơi u cốc đã đủ ướt át.
Nàng hôn lên gương mặt đỏ bừng của Tần mặc Hàm, trong đôi mắt đen đã vựng khai một uông hơi nước, lộ ra một mảnh tình triều. Trên gương mặt tao nhã đã nhiều hơn mấy phần quyến rũ, thoạt nhìn mỹ đến kinh người.
Tô Tử Ngưng hôn lại hôn, đầu ngón tay thiển thiển thử thăm dò, hơi thở nóng rực đánh vào bên tai Tần Mặc Hàm, thấp giọng hỏi: "Được chứ?"
Tần Mặc Hàm mở con ngươi mê mang, nheo mắt nhìn nàng, ánh mắt liễm diễm lại không nói lời nào, chỉ là đem chân dán bên eo Tô Tử Ngưng, như có như không cọ sát eo của nàng.
Tô Tử Ngưng bị động tác của nàng liêu đến eo mềm nhũn, cúi đầu hôn nàng, đồng thời áp xuống thân thể, ngón tay thuận lợi mà đi vào bên trong.
"Ân." Đại khái là quá mức kích thích, Tần Mặc Hàm kêu rên thanh, xoang mũi tràn ra khó nhịn than nhẹ, thân mình cũng đột nhiên căng thẳng. Tô Tử Ngưng thương tiếc hôn nàng, vuốt ve nàng vòng eo, sau đó nàng mới dần dần thả lỏng.
Lúc Tô Tử Ngưng buông nàng ra, Tần Mặc Hàm thấp thấp thở hổn hển, an tĩnh nhìn nữ tử đè trên người mình, con ngươi thủy nhuận như cũ là quen thuộc sủng nịch cùng nhu tình. Tần Mặc Hàm ở giường sự luôn có loại khí thế áp Tô Tử Ngưng, rõ ràng thập phần ôn nhu, chính là Tô Tử Ngưng rốt cuộc chỉ có thể bị nàng ăn sạch sẽ.
Chính là Tần Mặc Hàm thoạt nhìn thực đứng đắn, lại phá lệ hiểu tình thú, Tô Tử Ngưng tuy mỗi lần đều oán trách Tần Mặc Hàm khi dễ mình, nhưng không thể nghi ngờ mỗi một lần nàng đều cực kỳ yêu thích cho nàng ấy hết thảy. Đồng dạng, lúc nàng muốn, mỗi một lần Tần Mặc Hàm đều toàn tâm tùy ý nàng đòi lấy, giống như giờ phút này, Tần Mặc Hàm đắm chìm trong lòng Tô Tử Ngưng, mị hoặc phong tình, rồi lại như thế ấm người.
Tô Tử Ngưng cảm giác chính mình yêu thảm Tần Mặc Hàm, nàng chặt chẽ khóa người dưới thân, xúc cảm nóng ướt mềm mại nơi đầu ngón tay để nàng tim đập rộn ràng, khó có thể kìm chế, nàng kéo qua chăn mền nửa che đậy thân thể hai người, nhìn đôi mắt Tần Mặc Hàm, ngón tay bắt đầu ôn nhu cử động.
Tuy rằng nàng như vậy đối đãi Tần Mặc Hàm không có mấy lần, nhưng nàng hiểu rõ nơi mẫn cảm của nàng ấy, khẽ gọi tên người yêu, nàng ở nơi ấm áp trơn mịn kia cọ sát đánh sâu vào, nhìn biểu tình của Tần Mặc Hàm từng chút biến hóa.
Tần Mặc Hàm thực mau liền mất thanh minh, ngô...... Ngưng nhi học được quá nhanh. Nàng tầm nhìn có chút thất tiêu, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến cặp kia hồng mâu tràn đầy tình yêu, nhưng bên tai Tô Tử Ngưng ôn nhu mất tiếng nhẹ gọi, nàng như cũ nghe được rõ ràng.
Tô Tử Ngưng ôm nàng, động tác càng ngày càng kịch liệt, nhanh chóng ra vào mang theo âm điệu vỡ vụn, hỗn loạn tình nùng hòa cùng tiếng nỉ non quanh quẩn trong phòng. Tình triều khó nhịn từng chút cuồn cuộn, kia cảm giác hư không lại tràn ngập phong phú lấp đầy, mang theo loại cảm giác nắm bắt không được rồi lại kéo tới khoái ý ngập trời, để đầu óc của nàng dần trống rỗng, nàng đã trầm luân.
Cuối cùng nàng bị sóng triều che trời lấp đất hoàn toàn bao phủ, run rẩy đến đỉnh, cả người thấm mồ hôi, run rẩy mà khoái hoạt. Ý thức mơ màng lại lộ ra tia mỏi mệt, để nàng nhu thuận ngã vào trong ngực Tô Tử Ngưng.
Chỉ là dư vị còn chưa rút đi, Tô Tử Ngưng liền chôn ở cỗ của nàng, liếm hôn chuyển thành cắn nhẹ, răng nanh sắc nhọn có chút chạm vào da thịt, mang theo một cổ run rẩy, đó là một loại tư vị nguy hiểm lại mê người, dẫn dụ người đi nếm thử.
Tần Mặc Hàm thở hổn hển, quay đầu nhìn Tô Tử Ngưng, giờ phút này nàng con ngươi hồng đến muốn nhỏ máu, trong miệng răng nanh đã hoàn toàn bại lộ, hô hấp dồn dập, si mê nhìn Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm lại không sợ hãi, tuy rằng trong mắt Tô Tử Ngưng lóe lên ánh sáng rất giống dã thú săn mồi, nhưng Tần Mặc Hàm nhìn ra không phải ham muốn ăn uống, mà là một loại tình dục.
Ngưng nhi hóa thân Hạn Bạt cũng không lâu, bất quá ba tháng mà thôi, trước đây nàng thần hồn không được đầy đủ, bởi vì chịu đả kích lớn, còn phải uy máu cho mình, bởi vậy luôn nhịn không được muốn uống máu. Lúc sau nàng đã khôi phục, tâm tính ổn định rất nhiều, Chấp Mặc cùng nàng dung hồn liền không xuất hiện dị biến, giờ phút này nàng như vậy hẳn là...... Quá kích động?
Nghĩ đến đây, Tần Mặc Hàm có chút muốn cười, lưng eo nhũn ra tạm thời lấy lại chút sức lực, nàng một cái vặn người đem Tô Tử Ngưng áp ở dưới thân. Tô Tử Ngưng vẫn là thanh tỉnh, nàng cũng phát giác chính mình có chút không đúng, giờ phút này nhìn Tần Mặc Hàm như vậy, có chút gấp: "Ta...... Ta cảm giác không được tốt, nàng cách ta xa chút, ta sợ ta...... Ngô"
Bị người lấp kín môi lưỡi, dọa người răng nanh giờ phút này dưới sự liếm hôn của Tần Mặc Hàm, trở nên thập phần yếu ớt, Tô Tử Ngưng đã sớm động tình, nhịn không được nâng lên vòng eo, dán Tần Mặc Hàm lặng yên cọ sát nơi chân tâm của nàng.
Tần Mặc Hàm cười khẽ an ủi: "Đừng sợ, nàng sẽ không tổn thương ta, chẳng qua là đói bụng." Nàng nói đến ái muội, động tác cũng hết sức trêu chọc, làm Tô Tử Ngưng minh bạch nàng nói 'đói bụng' là có ý gì, tức khắc xấu hổ buồn bực mà quay đầu đi.
Tần Mặc Hàm thấp thấp thở dài: "Ngoan, nàng đã trước lấy một thành, còn lại giao cho ta, được không?"
Tô Tử Ngưng giờ phút này đã tước vũ khí đầu hàng, cả người đều mềm mại, khó nhịn nói: "Nàng...... Nàng mau chút."
"Ân...... Ngô" Tô Tử Ngưng rất nhanh liền được như ý nguyện, dưới thân có tiết tấu đánh sâu vào làm nàng nhịn không được nâng lên vòng eo đón ý nói hùa, mỗi một lần Tần Mặc Hàm tiến vào đều mang theo một trận tê dại. Nàng cũng không biết có phải do cương huyết ảnh hưởng hay không, trước đây nàng chưa từng khao khát như vậy, đến mức đã không còn giữ được rụt rè.
Nàng run rẩy, ánh mắt dừng ở chiếc cổ tinh tế của người trên thân, thật xinh đẹp, da thịt trắng nõn cùng đường cong tuyệt đẹp, một tầng mồ hôi mỏng thấm ở mặt trên, bởi vì Tần Mặc Hàm tim đập gia tốc, nàng có thể cảm giác được huyết mạch nhảy lên dưới làn da, lập tức đáy lòng có cỗ xúc động, muốn cắn đi lên, nếm thử hương vị máu.
Ý nghĩ này để nàng bỗng nhiên lung lay đầu, khoái ý không ngừng hội tụ lại khiến nàng mê ly, loại cảm giác này bức cho nàng rất khó chịu, nàng nức nở một tiếng, cắn tay chính mình, ôm cổ Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm phát giác động tác người dưới thân, ánh mắt buông xuống, Tô Tử Ngưng ôm cổ của nàng không chịu lỏng ra, nàng vô pháp, chỉ là vỗ về sống lưng Tô Tử Ngưng, trấn an nói: "Ngưng nhi đừng sợ, thả lỏng, giao cho ta, ngoan?"
Nàng vẫn chưa dừng lại trận hoan ái này, chỉ là chậm rãi đem linh lực độ nhập vào cơ thể Tô Tử Ngưng, nàng ấy vốn là kích động trực tiếp nức nở lên, ngón chân cong lại run rẩy.
Linh lực của Tần Mặc Hàm thập phần bá đạo, nhanh chóng lưu chuyển khắp kinh mạch Tô Tử Ngưng, nàng thậm chí đem thần thức đều tham nhập, muốn dò xét thức hải Tô Tử Ngưng, xem trước đây Hạn Bạt có lưu lại di chứng gì không, bởi vì nàng đã mẫn cảm phát giác có gì đó không đúng.
Vừa rồi trên người Tô Tử Ngưng lóe lên một chút sát ý, tuy vẫn như cũ muốn uống máu của nàng, nhưng đối Tần Mặc Hàm mà nói đã rất không thích hợp. Ở thời điểm hai người thân mật giao hòa, cho dù Tô Tử Ngưng nhập ma cũng tuyệt không muốn thương tổn nàng, như thế nào sẽ có sát ý đây? Hơn nữa cỗ sát kia vừa bị Tần Mặc Hàm phát hiện, nó lập tức tan đi, càng khiến nàng cảm thấy nghi hoặc.
Lúc hai người song tu, đều là toàn tâm toàn ý phó thác cho đối phương, vì vậy Tần Mặc Hàm có thể không trở ngại dò xét thể nội Tô Tử Ngưng, không bỏ qua bất luận chỗ nào, lần này mãnh liệt mà nhanh chóng, Tần Mặc Hàm phát hiện cương huyết hội tụ ở đan điền Tô Tử Ngưng, chuyện này thực sự không thích hợp!
Nàng cẩn thận du tẩu mấy vòng trong cơ thể Tô Tử Ngưng, lại tham nhập thức hải của nàng ấy, tra xét kỹ càng, sau một hồi mới từ bỏ.
Tô Tử Ngưng từ trong dư vị lấy lại tinh thần, cũng nhận thấy không đúng, thở hổn hển gọi: "Mặc Hàm."
Tần Mặc Hàm đem thần thức thu hồi, cúi đầu hôn hôn nàng: "Mệt sao?"
Tô Tử Ngưng lắc lắc đầu, thẹn thùng mà liếc nhìn Tần Mặc Hàm. Tần Mặc Hàm tự nhiên biết nàng muốn nói gì, liền có ý xấu mà động vài cái, Tô Tử Ngưng hô hấp lập tức loạn cả lên, run run nói: "Ta mệt mỏi, mệt mỏi."
Tần Mặc Hàm cũng không nháo nàng, ngón tay từ trong cơ thể nàng lui ra. Tô Tử Ngưng cắn môi nhìn tay Tần Mặc Hàm, kia hai ngón tay thon dài tiêm bọc một tầng oánh nhuận, thoạt nhìn ái muội cực kỳ, để Tô Tử Ngưng quay đầu đi.
Thấy tức phụ nhà mình xấu hổ thành như vậy, Tần Mặc Hàm dùng tịnh thân chú rửa tay sạch sẽ, đem nàng ôm vào trong ngực: "Muốn đi tắm sao?"
Tô Tử Ngưng động đậy thân thể, trên người thấm mồ hôi, còn có cảm giác dính dính giữa hai chân để nàng hơi khó chịu, vội gật gật đầu. Tần Mặc Hàm đứng dậy bọc kiện quần áo, ôm Tô Tử Ngưng trực tiếp đi vào linh tuyền ở phòng bên.
Nước trong linh tuyền là màu trắng ngà, tốt xấu che khuất thân thể đỏ bừng thẹn thùng của Tô Tử Ngưng, miễn cho nàng lại lần nữa xấu hổ.
Chờ đến một thân thoải mái thanh tân trở lại phòng ngủ, Tần Mặc Hàm đem khăn trải giường bị các nàng lăn đến nhăm nhúm thay đi, trải lên một bộ mới, lại ôm Tô Tử Ngưng dựa vào cùng nhau.
Giờ phút này Tần Mặc Hàm mới cân nhắc mở miệng: "Tử Ngưng, nàng ngoài việc quá kích động, không khống chế được thân thể, còn có điểm gì không thích hợp sao?"
Tô Tử Ngưng thân mình căng thẳng, trầm mặc hồi lâu, Tần Mặc Hàm ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng: "Không có việc gì."
Tô Tử Ngưng ngón tay co chặt, nói giọng khàn khàn: "Mới vừa rồi...... Mới vừa rồi ta có chút nhịn không được, muốn hút máu của nàng, suýt nữa thì, suýt nữa thì động thủ."
Nói đến đây nàng vẫn nghĩ mà sợ, lần đó hút khô máu Tần Mặc Hàm để nàng bị ám ảnh quá nặng, mỗi lần như vậy phát tác, khi ý thức trở về, nàng tức khắc liền luống cuống, nếu không có Tần Mặc Hàm ở bên trấn an, nàng chỉ sợ đã muốn chạy trốn thật xa.
Ôm thân thể mềm mại thơm hương của nàng, Tần Mặc Hàm ôn nhu nói: "Lần đó là ngoài ý muốn, ta trước nay không sợ nàng sẽ thương tổn ta, vừa rồi cũng vậy, nàng yên tâm. Chỉ là, nàng phát giác có chỗ nào không khỏe sao? Đặc biệt lúc nàng mất khống chế, nàng có thấy nơi nào khác thường không?"
Tô Tử Ngưng nghe vậy ngẩn người, nàng xưa nay nhanh trí, dĩ nhiên đoán được trên người mình có vấn đề. Nàng nhíu khẩn lông mày: "Ta chỉ cảm thấy thân thể rất nóng, cỗ khát vọng kia vô cùng mãnh liệt, ý thúc cũng rơi vào hỗn độn, mất đi khống chế. Trước đây ta hút máu Kỳ Sơn vẫn lưu lại cảm giác đói khát, nhưng về sau tốt hơn rất nhiều, nhưng vừa rồi đột nhiên lại...."
Tần Mặc Hàm ánh mắt có chút ám trầm, mà Tô Tử Ngưng ở trong ngực nàng bỗng nhiên giật mình, ngồi dậy nhìn nàng: "Chẳng lẽ Kỳ Sơn còn lưu lại tàn thức?"
Tần Mặc Hàm sợ nàng ưu tư quá nặng, duỗi tay đem người đang hoảng hốt ôm lấy, thẳng kéo nàng ngã đè lên người mình. Tô Tử Ngưng đột nhiên ngã xuống, sợ áp đau Tần Mặc Hàm, khẽ hô một tiếng muốn ngồi dậy, lại bị Tần Mặc Hàm chơi xấu ôm sát không bỏ.
Tô Tử Ngưng liền nửa ghé vào trong ngực Tần Mặc Hàm, nhìn người yêu gần trong gang tấc: "Nàng...... Làm gì, ta đang nói chính sự đâu?"
Tần Mặc Hàm mày hơi chau, thoạt nhìn có chút không vui: "Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, động phòng mới là chính sự, vừa rồi bị sư tỷ náo loạn một phen cũng liền thôi, hiện tại nàng còn nhắc đến cái gì Kỳ Sơn."
Tô Tử Ngưng có chút bật cười, nàng tay trái chống thân mình, tay phải lại nhéo nhéo cái mũi Tần Mặc Hàm: "Lòng dạ hẹp hòi, bất quá, chúng ta đã động phòng rồi, nàng còn muốn thế nào?"
Tần Mặc Hàm ôm nàng hôn hôn, thấp giọng nói: "Kỳ thật đêm còn rất dài mà."
Một lần nữa bị người đoạt đi hô hấp, Tô Tử Ngưng khẽ hừ nhẹ thanh, hàm hồ nói: "Chúng ta vừa mới tắm rửa sạch sẽ."
Tần Mặc Hàm trong mắt lóe ánh sáng nhạt, ngửi ngửi hương vị của nàng: "Ân, nàng thật thơm."
Tô Tử Ngưng nở nụ cười, cũng hiểu không nên miên man suy nghĩ vào thời điểm tốt đẹp này, đêm nay chỉ muốn cùng Tần Mặc Hàm tận tình một đêm, hết thảy đều chờ ngày mai rồi tính tiếp.
Không bao lâu tiếng thở dốc từ trong màn trướng liền bay ra, hòa vào ánh nến nhộn nhạo, Tô Tử Ngưng mơ mơ màng màng nhìn Tần Mặc Hàm đã hoàn toàn nắm nàng ở trong tay, ôm chặt đối phương liều chết triền miên.
Tần Mặc Hàm thương tiếc thân nàng, thay đổi linh lực song tu, làm nàng ở giữa sung sướng gia tốc luyện hóa cương huyết trong cơ thể.
Một đêm giày vò, hai người lăn qua lộn lại một đêm, thẳng đến Tô Tử Ngưng cuối cùng chịu không nổi xin khoan dung, Tần Mặc Hàm mới ngừng lại được. Nhìn ái nhân trong ngực sắc mặt một mảnh huân hồng, khóe mắt còn mang theo nước mắt, Tần Mặc Hàm cúi đầu hôn lên mi mắt của nàng, màu đen trong mắt ám trầm một mảnh.
Tô Tử Ngưng đã ngủ say vô thức hướng trong ngực của nàng cọ cọ, Tần Mặc Hàm nằm xuống vỗ nhẹ lưng người yêu, nói khẽ: "Ta sẽ không để nàng có chuyện, đừng sợ."
------------