Về phần trứng kia, Tần Oản Khanh liền thả lại nguyên địa, nếu để Tiểu Bạch Liên biết được bát bảo bối của nàng bị trứng khác chiếm, không biết nàng sẽ phản ứng thế nào. Giải quyết xong cọc tưởng niệm này, Tần Oản Khanh cũng không nhiều trì hoãn, lập tức rời đi, về phần ba người kia, chỉ hi vọng ngày sau sẽ không chạm mặt.
Đại khái thời gian có chút lâu, Tiểu Bạch Liên đợi tại bên trong không gian giới tử có chút sốt ruột, dùng thần thức gọi Tần Oản Khanh vài tiếng. Tần Oản Khanh dừng bước lại, nhìn bát đào dính bùn đất trong tay, rút khăn lau sạch sẽ cho nó, nghĩ nghĩ đem bát giấu ở sau lưng, liền đem Tiểu Bạch Liên phóng ra.
Rốt cục thấy được Tần Oản Khanh, Tiểu Bạch Liên tâm tư lo lắng cuối cùng buông xuống, chuyển tới cọ lấy Tần Oản Khanh.
Tần Oản Khanh nửa ngồi xổm xuống nhìn nàng: "Có phải rất muốn bát đào của ngươi hay không?"
Tiểu Bạch Liên sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, có thể đi theo Tần Oản Khanh đã rất tốt, bát đào kia ném ở nơi đó không an toàn, nàng không thể vẫn luôn nhớ đến.
Tần Oản Khanh nhẹ nhàng hít một tiếng: "Vậy mà không muốn, nguyên lai là ta phí công một chuyến, sớm biết như thế liền để hai viên trứng kia hảo hảo nằm bên trong bát."
Tiểu Bạch Liên lung lay đóa hoa, có chút ngốc, sau đó kịp phản ứng vòng quanh Tần Oản Khanh cuống quít lên: Khanh Khanh, ta muốn bát, ta muốn bát, ở nơi nào, ở nơi nào? Không cho phép lấy nó đựng trứng, kia là Khanh Khanh dùng để trồng ta.
Tần Oản Khanh nhìn nàng bộ dáng này có chút buồn cười, ống tay áo rủ xuống che lại bát, nhìn nàng chân ngắn kích động đi vòng quanh.
"Vừa rồi là ai nói không muốn?" Tần Oản Khanh nhìn nàng, thản nhiên nói.
Tiểu Bạch Liên gấp: Muốn, muốn, nhưng ta sợ Khanh Khanh gặp phải người xấu. Khanh Khanh gặp phải người xấu sao?
Nói đến đây Tiểu Bạch Liên nghĩ tới chuyện gì, bận bịu đụng vào chân Tần Oản Khanh để nàng ngồi xổm xuống cho mình nhìn.
Tần Oản Khanh ánh mắt nhu hòa rất nhiều, ngồi xuống cũng không còn đùa nàng: "Không có việc gì, người xấu đi rồi. Ầy, bát đào của ngươi đây."
Tần Oản Khanh đem bát đào đưa tới ra hiệu nàng nhìn, Tiểu Bạch Liên nhảy cẫng hoan hô, trực tiếp ghé vào cái bát cọ xát lại cọ, Tần Oản Khanh cầm bát để dưới đất, Tiểu Bạch Liên liền nhón chân bước vào bên trong, một phen đánh giá bát bảo bối của nàng.
Nhìn nàng tiểu dáng dấp quá đáng yêu, Tần Oản Khanh có chút bật cười, lập tức có chút không hiểu, Tiểu Bạch Liên rõ ràng càng ưa thích ngủ ở trong bát, vậy làm sao trong đêm vẫn vụng trộm ngủ trên người mình.
Suy nghĩ chớp mắt là qua, Tần Oản Khanh tìm chỗ đất màu mỡ để gọn vào trong bát, tiểu gia hỏa vui vẻ đem chính mình trồng tốt, liền nhìn Tần Oản Khanh.
Tần Oản Khanh nhướng mày: "Không hề chính mình lăn lộn bát đi?"
Tiểu Bạch Liên nũng nịu đong đưa, vẫn là trông mong nhìn, Tần Oản Khanh nhận mệnh lấy ra túi vải nhỏ, đem bát túi tốt, sau đó treo ở bên hông: "Lá gan càng phát ra to rồi, dĩ vãng thế nhưng là rất ngoan."
Khanh Khanh thật cao, nhìn thật mệt.
Tiểu Bạch Liên thân mật cọ xát Tần Oản Khanh, nàng rất thông minh, tuy nói còn chưa hóa thành người, nhưng cảm xúc đối với Tần Oản Khanh, nàng cảm giác rõ ràng nhất. Lúc trước nàng kéo lấy bát đi tìm Tần Oản Khanh vì cảm thấy nàng ấy là người tốt, muốn ở bên nàng ấy. Nhưng nàng vẫn lo lắng Tần Oản Khanh sẽ vứt xuống mình, nhưng trải qua lần này, nàng lờ mờ hiểu rõ Tần Oản Khanh đối mình rất tốt rất tốt, khẳng định không nỡ bỏ lại mình.
Rất hiển nhiên nàng đoán đúng, rất nhiều năm đi qua, Tần Oản Khanh đều chưa từng cam lòng bỏ lại nàng, đem nàng từ một đóa hoa sủng thành một người, cuối cùng sủng thành đạo lữ của nàng ấy.
Thánh Liên khai trí rất khó khăn, biến hóa cũng càng gian nan, trừ phi đạt đến thiên địa cơ vận, được thượng thiên hậu đãi. Mà Tiểu Bạch Liên đại khái chính là một cái may mắn như vậy, sau khi bồi lấy Tần Oản Khanh dài dằng dặc hai trăm năm, nàng mới hóa thành nhân hình, mà trong hai trăm năm này, nàng được Tần Oản Khanh nuôi đến trọn vẹn, dáng dấp đã cao gấp đôi trước kia. Cánh hoa oánh nhuận đầy đặn, đều nhanh thành tiểu béo hoa.
Mà Tần Oản Khanh cùng Tu Di cũng dần trở thành tri kỷ, bất luận đi bao xa, Tần Oản Khanh đều sẽ mang Tiểu Bạch Liên về Vân Châu một chuyến, Tu Di cũng sẽ luôn chuẩn bị tốt rượu ngon, mang lên cho Tiểu Bạch Liên lễ vật, cùng một chỗ tại Vân Châu nâng cốc nói chuyện vui vẻ.
Tần Oản Khanh vẫn là lãnh lãnh thanh thanh, nhưng Tu Di rõ ràng cảm giác được trên người nàng cỗ nhu hòa càng ngày càng thịnh, nhất là lúc đối Tiểu Bạch Liên nàng luôn mang theo ý cười ấm áp. Giữa hai người tình hữu nghị rất khó có được, mấy chục năm tụ lại một lần, hai người càng ngày càng quen thuộc, từ lúc đầu gặp mặt cho tới bây giờ đều nhàn nhạt, nhìn không ra cửu biệt trùng phùng vui sướng, nhưng loại không khí này lại để hai người vô cùng thoải mái.
Những năm này, Tần Oản Khanh tu vi càng ngày càng cao, vì Tần gia nàng cũng không thể một mực lang thang bên ngoài, thỉnh thoảng cần dành thời gian xử lý Tần gia sự tình, bởi vậy không thể tránh khỏi bị kéo vào tu sĩ phân tranh. Đối mặt lòng người hiểm ác, so với linh thú tinh quái càng thêm gian nan, Tần Oản Khanh cũng không thể chỉ bảo toàn bản thân cùng gia tộc, nàng tại khắp đại lục đã từng bị kéo vào rất nhiều trận gió tanh mưa máu, mà trong đó Tu Di đã từng vô số lần đứng ra, cứu nàng tại nguy nan.
Đồng dạng Tần Oản Khanh tại hắn gặp nạn cũng chưa từng lùi bước, quân tử chi giao nhạt như nước, nhưng phần tình nghĩa này lại thuần hậu như rượu, càng dài lâu càng nồng đậm.
Tiểu Bạch Liên biến hóa là trời xui đất khiến, nhưng cũng là Tần Oản Khanh gặp phải hung hiểm nhất một kiếp.
Lúc đó Tần Oản Khanh đã Nguyên Anh đỉnh phong, mắt nhìn khắp Tu Chân Giới liên tiếp nổi lên xung đột phân tranh, nàng có chút chán ghét cùng những người kia liên hệ, hơn nữa không biết là ai phát hiện trên người nàng có Thánh Liên, còn đem tin tức tản đi ra ngoài, Tần Oản Khanh sợ một ít người tham lam mưu đồ bất chính, liền tạm thời dẫn Tiểu Bạch Liên rời đi chỗ thị phi này.
Tiểu Bạch Liên càng ưa thích bồi tiếp Tần Oản Khanh đạp vào lữ đồ lịch luyện, không có kẻ đáng ghét, cũng không có chuyện đáng ghét chọc nàng tâm phiền.
Lúc này Vô Tận Hải Vực là vùng đất hiếm khi được tu chân đại lục giao nhiệm tới, bởi mức độ nguy hiểm của nó sâu không lường được, từ đó cũng có thể biết nơi này đối với tu chân giả mà nói không phải bình thường.
Tần Oản Khanh những năm này cơ bản rất ít tiến vào Vô Tận Hải Vực, chỉ vì nàng rất rõ ràng tu sĩ Kim Đan kỳ nhập Vô Tận Hải Vực, nếu không phải tay không mà về liền là táng thân ở lại, bây giờ nàng vào Nguyên Anh mới có chút yên tâm mang Tiểu Bạch Liên đi vào.
Bên trong Vô Tận Hải Vực, linh dược chủng loại vô cùng phong phú, Tiểu Bạch Liên được Tần Oản Khanh nuôi vô cùng tốt, suốt trăm năm qua phàm là Tần Oản Khanh từng chiếm được linh dược trân quả, đều mang cho nàng ăn. Một đóa hoa, mỗi ngày đều được linh thủy nuôi, khiến Tu Di trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hắn càng hiểu rõ đóa Tiểu Bạch Liên vô cùng khả ái này địa vị tại trong lòng Tần Oản Khanh, sợ là hắn đều đoạt không đi.
Đại khái là thiên tính, mỗi khi Tiểu Bạch Liên trở lại rừng cây hoang dã không bóng người, Tần Oản Khanh cũng có thể cảm giác được nàng mười phần vui vẻ, bởi vậy dù bận rộn rất nhiều việc ở Thành Chính cùng gia tộc, nàng vẫn sẽ tận lực tìm thời gian mang Tiểu Bạch Liên ra ngoài du lịch một chuyến.
Bây giờ Tiểu Bạch Liên phần lớn thời gian kỳ thực không cần trồng tại trong đất, chỉ là nàng đối với bát đào chính mình tựa hồ có chấp niệm, lúc Tần Oản Khanh không ôm nàng, nàng liền tự mình chuyển lấy bát đi theo bên người Tần Oản Khanh. Nhiều năm như vậy nàng kéo bát kỹ thuật đã lô hỏa thuần thanh, cái này trăm năm qua trừ phi là bị hù dọa, cơ bản sẽ không xuất hiện tình trạng ban sơ lật ngược bát kém chút đem chính mình nện vào sự tình quẫn bách.
Vô Tận Hải Vực rất đẹp, Tiểu Bạch Liên rất thích, dứt khoát từ trong bát chạy đến, sau đó ngẩng lên đóa hoa nhìn Tần Oản Khanh.
Tần Oản Khanh trong mắt mang cười, bất đắc dĩ ngồi xuống cầm lấy bát đào, bát này đều dùng hơn trăm năm, thấy Tiểu Bạch Liên thích, nàng cố ý để người dùng Thiên Hà Thạch một lần nữa rèn đúc, tốt xấu sẽ không tổn hại. Bất quá tiểu gia hỏa bây giờ càng ngày càng làm càn, trong đêm rốt cuộc không trở về trong bát ngủ, đi đến nơi nào cũng liền nhảy ra khỏi bát, cũng không còn kéo bát theo nữa, để Tần Oản Khanh phải cầm giúp mình, tựa như hiện tại.
Càng đi vào sâu bên trong linh khí càng nồng đậm, Tần Oản Khanh sợ gặp phải linh thú nguy hiểm sẽ đả thương Tiểu Bạch Liên, vì vậy liền vẫy vẫy tay, ngồi xổm người xuống đem bát đặt ở trước mặt nàng, nhìn nàng ngoan ngoãn vùi vào trong bát, sau đó đánh giá chung quanh.
Mang theo một đóa Thánh Liên, dù cho có giấu tốt đến cỡ nào cũng sẽ xảy ra chuyện, lúc Tần Oản Khanh nhìn thấy trước mắt cặp kia huyết hồng con ngươi, lập tức ẩn ẩn cảm thấy rất không ổn, yêu thú thời kỳ viễn cổ man hoang, thế nào lại xuất hiện tại Vô Tận Hải Vực.
Ở trước mặt các nàng là một con Liệt Thiên Tê Giác đỏ bừng, trên đỉnh đầu một cặp sừng trăng khuyết ngạo nghễ mà đứng, đôi con ngươi như hỏa diễm thiêu đốt lộ ra cỗ sát ý hung tàn, nó nhìn chằm chằm Tần Oản Khanh, trong mắt hung quang lấp lóe. Sau đó nó lung lay đầu phát ra tiếng phì phì trong mũi, há miệng nhe răng đối Tần Oản Khanh, ý dọa dẫm hiển thị rõ.
Tần Oản Khanh bất động thanh sắc mang theo Tiểu Bạch Liên lui lại, Liệt Thiên tê Giác kia nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp phóng qua đỉnh đầu nàng, bốn chân cường tráng rơi trên mặt đất khiến cả vùng đều rung động.
Tần Oản Khanh hô hấp đều có chút kiềm chế, trong tay linh kiếm tế ra, nàng nhìn thấy được vẻ hưng phấn trong mắt Liệt Thiên Tê Giác, nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, nàng bây giờ muốn thoát thân chỉ có hai biện pháp, một, buông xuống Tiểu Bạch Liên, hai, liều mạng một lần. Tần Oản Khanh không chút do dự, trực tiếp rút kiếm ra liều mạng, toàn thân linh lực đều bị nàng triệu ra, y sam trắng thuần bay múa giữa trời, hiển nhiên vừa ra tay nàng liền không có một tia lưu lại, toàn thân bọc lấy một đoàn linh lực nàng trực tiếp lăng không chém xuống ba kiếm, thế nhưng con tê giác khổng lồ này lại mười phần linh hoạt, trong miệng phun ra một cỗ kình khí trực tiếp đụng vào kiếm khí của Tần Oản Khanh .
Hai cỗ linh lực va chạm, Tần Oản Khanh trực tiếp bị ép lui lại ba bước, từ lúc nàng nhập Nguyên Anh hiếm khi gặp được đối thủ mạnh mẽ như vậy, lập tức chau mày, trong mắt có chút vẻ lo âu.
Liệt Thiên Tê Giác thân làm yêu thú man hoang, nó tu chính là yêu lực, hơn nữa trời sinh tính hiếu chiến, lực bổ tới vô cùng lớn, quang thân tầng da dầy cứng kia chính là áo giáp tốt nhất, linh lực bình thường căn bản không làm gì được. Hơn nữa nó thể trạng khổng lồ thân thủ lại linh hoạt, bốn chân giậm mạnh phát lực mà đến khiến cho người ta không rét mà run.
Tần Oản Khanh cùng nó mạnh mẽ đụng phải hai lần, gánh vác linh lực cuồn cuộn, nàng bị văng mạnh về sau đụng gãy ba cây lớn, phun ra hai ngụm máu mới dừng lại. Tiểu Bạch Liên gấp đến độ không được, Tần Oản Khanh lại một mực không cho nàng ra, chỉ có thể lo lắng suông.
Tần Oản Khanh không ngốc, hiểu rõ cùng yêu thú man hoang này quyết chiến tuyệt không phần thắng, liền dự định chạy là thượng sách. Nàng trong tay linh kiếm tung bay ở giữa kéo ra một mảnh kiếm hoa, linh lực màu trắng vờn quanh thân, khí thế bức người. Toàn bộ lá rụng dưới mặt đất nhao nhao bị cuốn vào trong đó, sau đó bị chém thành mảnh vỡ, sau một khắc hóa thành đầy trời lưới lá trực tiếp hướng Liệt Thiên Tê Giác mà đi.
Nó gào thét một tiếng, tại bên trong mảng lá cây ngổn ngang đấu đá lung tung, chỉ là nó không ngốc, rất nhanh liền phát hiện Tần Oản Khanh mang theo cái kia Thánh Liên vô cùng mê người chạy trốn.
Nó bốn vó tại mặt đất hung hăng đạp mạnh, thân hình khổng lồ dùng tốc độ khó mà tin nổi hướng phía trước đuổi theo, liên tiếp mấy cái nhảy lên nó đã lăng không mà đến, theo sát không bỏ.
Tần Oản Khanh trong tay bưng Tiểu Bạch Liên đang nhất định đòi ra khỏi bát, cũng là lăng không hư độ, hai bên cỏ cây hóa thành tàn ảnh khó mà nhìn thấy nguyên trạng, nhưng dù cho lăng không chạy thật xa, vẫn như cũ có thanh âm ngột ngạt truyền đến, Liệt Thiên Tê Giác chính là đuổi sát phía sau.
Ngay lập tức nó ngửa đầu gào thét một tiếng, cũng không phải phẫn nộ, Tần Oản Khanh bất giác cảm thấy một tiếng này có chút hưng phấn, hai con ngươi lập tức thít chặt, mà tại bên trái nàng, cùng đáp lại thanh âm truyền đến, vậy mà không chỉ một đầu tê giác!
Tại bên trái nàng cũng có một đầu Liệt Thiên Tê Giác nhỏ hơn rất nhiều đột nhiên nhảy ra, trong nháy mắt cái miệng lớn tanh hôi liền tới gần trong gang tấc, trực tiếp táp vào Tiểu Bạch Liên đang được Tần Oản Khanh bưng lấy trên tay.
Tần Oản Khanh trong lòng đột nhiên nhảy một cái, nhanh chóng đổi phương hướng, nghiêng người tránh đi đồng thời đem Tiểu Bạch Liên ôm ở trong ngực, Liệt Thiên Tê Giác kia đem thân thể cường tráng trực tiếp đâm vào người Tần oản Khanh, nàng lập tức cảm giác nội tạng trong người đều bị đâm nát, hai đầu Liệt Thiên Tê Giác nện rơi trên mặt đất, long trời lở đất, mà nàng giờ phút này đang chạy ở bên rìa sườn núi, bị hai con tê giác ép tới, Tần Oản Khanh trực tiếp bị xô ra ba trượng, nện rơi xuống đất, toàn bộ mặt đất sụp đổ khiến nàng trực tiếp ngã xuống sườn núi.
Sườn núi cũng không cao, chí ít đối với Liệt Thiên Tê Giác mà nói cũng không vấn đề, nhưng hai đầu tê giác này lại cấp tốc lui về phía sau, tựa hồ mười phần khủng hoảng chính mình sẽ rơi xuống.
Mà Tần Oản Khanh đau đến không cách nào vận khởi linh lực, chỉ là ánh mắt thoáng nhìn đồ vật bên dưới, lập tức con ngươi thít chặt, Ngũ Linh Thánh Tuyền!
Nơi dũng động bên dưới tựa hồ bị cái gì trói buộc gắt gao, linh lực đã ngưng tụ thành đầm nước, kia vòng xoáy khổng lồ rùng mình tỏ rõ dưới đáy ẩn chứa linh tuyền không biết bao nhiêu năm sắp phun trào, Tần Oản Khanh vừa rơi xuống liền trực tiếp đem nó phát động.
Nhưng mà Ngũ Linh cỗ linh lực kia hủy thiên diệt địa, làm sao một phàm nhân có thể ngăn cản, dù cho nó quy mô rất nhỏ, đối với Tần Oản Khanh hiện tại mà nói, cơ hồ là tình thế chắc chắn phải chết.
Nàng theo bản năng đem Tiểu Bạch Liên cùng bát đào ném ra ngoài, thế nhưng cái bóng nho nhỏ bị vứt xuống kia vẫn là cứng rắn theo chân Tần Oản Khanh rơi vào bên trong đầm nước, sau một khắc trời đất quay cuồng, linh lực dâng lên thành một cái vòng xoáy, trực tiếp xông vào tĩnh mạch trong người Tần Oản Khanh.
Tần Oản Khanh kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt xích hồng, trong miệng máu tươi tuôn trào, mà đúng lúc này Tiểu Bạch Liên mạnh mẽ trưởng thành gấp hai, một đoàn ánh sáng nhu hòa đem Tần Oản Khanh bao phủ ở bên trong, đồng thời vô số linh lực điên cuồng hướng bên trong nhụy sen tràn vào.
Tần Oản Khanh đã nói không ra lời, há hốc mồm lại tinh thần hỗn độn. Toàn thân kinh mạch chống đau đến chết lặng, nàng run rẩy nghĩ muốn cứu Tiểu Bạch Liên, lại cuối cùng chỉ có thể lâm vào nặng nề hắc ám.
---------------