XUYÊN SÁCH CHI PHÙ MỘNG TAM SINH



Đúng như Tần Mặc Hàm sở liệu, Tô Tử Ngưng đến Hoành Châu vì nhớ tới mình còn một vụ mua bán chưa làm, bởi vậy liền đi đến Du Tiên Minh. Nàng là ngự kiếm mà tới Hoành Châu, so với Tần Mặc Hàm trễ hơn đến nửa ngày.
Chỉ là thế sự khó đoán trước, trên đường đi đến Du Tiên Minh, nàng tình cờ gặp lại người quen cũ, không phải ai khác, chính là Tiêu Hiên. Hắn vừa nhìn thấy Tô Tử Ngưng, lập tức vẻ mặt có chút kích động, bước nhanh đi sang nhìn nàng nửa ngày, kinh hỉ nói: "Chấp Mặc cô nương, thật là cô, ta còn tưởng rằng ta nhận lầm. Cô nương bình yên từ Vô Tận Hải ra, thật sự là quá tốt."
Tô Tử Ngưng không tính chán ghét hắn, nhưng nghe được hắn gọi Chấp Mặc, trong lòng liền cảm thấy đắng chát, vẫn là chịu đựng, nhàn nhạt gật đầu: "Tạ ơn quan tâm, các người thế nào rồi?"
Tiêu Hiên sắc mặt ảm đạm, hắn vốn vẫn luôn cười đùa vui vẻ nhưng lúc này thần sắc có chút u buồn: "Chúng ta hôm đó cũng là một cuộc ác chiến, Thôn Thiên Mãng nổi giận, chúng ta một đoàn người kém chút đều chết ở nơi đó, tuy nói cao thủ của Văn Nhân gia đã cứu chúng ta, thế nhưng . . . thế nhưng Lạc Túc, Tư Phàm đều đã chết, Diệp Ánh cũng bị trọng thương, hôm nay mới tỉnh, ta vừa mới đến thăm nàng ấy đây."
Tô Tử Ngưng liền giật mình, Lạc Túc cùng Trần Tư Phàm chết rồi? Nàng nói khẽ: "Nén bi thương."
"Tần cô nương đâu, không phải nói Tần gia tìm được nàng ấy rồi sao? Cô cùng nàng ấy thế nào không ở cùng một chỗ?" Tiêu Hiên có chút hiếu kỳ, dù sao hắn cảm giác rằng các nàng tình cảm rất tốt, không lý nào Tô Tử Ngưng một người ở chỗ này.
Tô Tử Ngưng sắc mặt lạnh lùng, trong mắt thoáng hiện tia lo lắng rồi biến mất, thản nhiên nói: "Chúng ta chỉ là bằng hữu, nàng ấy về nhà, ta cũng nên rời đi."
Phát giác được nàng cảm xúc không tốt, Tiêu Hiên quan tâm không có hỏi nhiều nữa, chỉ là nghiêm túc nói: "Lần trước sự tình, thật ra là chúng ta liên lụy cô nương, cô trên đường đi cũng giúp chúng ta không ít. . ."
"Ta chỉ là tự vệ, nhắc nhở các người là nàng ấy." Tô Tử Ngưng cũng không nhận tình, mở miệng đánh gãy lời nói của hắn.
"Chấp Mặc, tuy nói như thế, nhưng cô giúp chúng ta là sự thật không thể chối cãi. Vô Tận Hải Vực chuyến này, chúng ta là bằng hữu cùng chung hoạn nạn, huống hồ ta thật cảm thấy thẹn với cô. Hơn nữa, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta rất thưởng thức cô, cho nên mạo muội hỏi một chút, Chấp Mặc cô nương nhưng là có gia tộc môn phái?" Tiêu Hiên biết nói nhiều ngược lại chọc nàng không vui, trực tiếp sảng khoái nói ra suy nghĩ trong lòng. Chấp Mặc từ trang phục bên ngoài cho đến tên gọi, không có dấu hiệu của gia tộc, lại nói cùng Tần Mặc Hàm chỉ là bằng hữu, tiến Vô Tận Hải Vực cũng đi một mình, cho nên hắn cảm thấy nàng có thể là tu sĩ lang thang.
Tô Tử Ngưng có chút hứng thú, nhíu mày nhìn xem Tiêu Hiên: "Tiêu công tử hỏi cái này, ý muốn như thế nào? Nghĩ lôi kéo ta?"
Tiêu Hiên thần sắc đứng đắn, chân thành nói: "Có thể nói như vậy, nhưng là, ta càng ưa thích dùng kết giao để hình dung. Bây giờ Tu Chân giới, không thể so với dĩ vãng, các thế lực lớn chia cắt rõ ràng, tài nguyên lũng đoạn càng là lợi hại, cũng chỉ có thế lực gia tộc tông môn lớn một chút, mới có năng lực bồi dưỡng tu sĩ trở lên mạnh mẽ. Ta biết Chấp Mặc cô cần những cái kia, ta có thể giúp cô."
Tô Tử Ngưng nhẹ gật đầu: "Ngươi lại muốn từ ta có được cái gì? Dù cho ta chỉ là một cái ngũ linh căn phế vật, ngươi cũng nguyện ý?"
Tiêu Hiên sững sờ, lập tức có chút khó tin mà nhìn xem nàng, ngũ linh căn? Sau một lúc lâu, trong đôi mắt hắn ý cười càng dày đặc: "Ta nói qua, là kết giao, cũng không phải là thu làm môn hạ. Chấp Mặc cô nương nhập Tiếu gia, không phải gia thần, chỉ là bằng hữu của ta, chỉ hi vọng ngày sau, Tiêu Hiên cần cô giúp sức, không vi phạm nguyên tắc đạo nghĩa, mong cô nghĩ tình hết sức tương trợ, được chứ?" Tiêu Hiên là tôn trưởng tử, những năm này, Tiêu gia đều là hắn một tay xử lý, hắn thấy rõ ràng, Tô Tử Ngưng thiên phú hơn người, huống chi, nàng cùng người thừa kế Tần gia quan hệ tốt như vậy, ngày sau tất nhiên không phải tầm thường. Trên thế giới này, nhìn thấy chỗ tốt liền đến đặt cọc, mới là cách làm của kẻ thông minh.
Tô Tử Ngưng cũng hơi kinh ngạc, nàng nhìn xem Tiêu Hiên, nam nhân anh tuấn mang trên mặt nét tự tin và chân thành, hiển nhiên không phải nói đùa. Lập tức nàng câu môi nở nụ cười, trong nháy mắt phảng phất giống như hoa đào nở rộ, quyến rũ chói mắt, để Tiêu Hiên thấy ngẩn ngơ.
"Được. Bất quá. . . Ta trước đi Du Tiên Minh, đem bán La Liệt Thảo, còn có tơ nhện xanh bảy màu."
Thấy nàng chuẩn bị rời đi, Tiêu Hiên vội nói: "Đừng, tơ nhện xanh bảy màu, La Liệt Thảo, Tiêu gia đều đang cần dùng."
Tô Tử Ngưng quay đầu, giống như cười mà không phải cười nhìn xem hắn, Tiêu Hiên có chút bất đắc dĩ: "Chắc chắn sẽ không thiệt thòi cô, xin mời!"
Tiêu Hiên nhìn xem nàng, trong lòng có chút thấp thỏm xen lẫn hưng phấn, hắn lần này mạo muội mời đến nàng, thế nhưng là chẳng biết tại sao, hắn tin tưởng, Tô Tử Ngưng. . . Còn có Tần Mặc Hàm đều không phải người bình thường, ngũ linh căn, Trúc Cơ, kia thân thủ, tuyệt đối là nhân vật lớn. 
Ngày sau toàn bộ tu chân đại lục nghiêng trời lệch đất, tất cả thế lực một lần nữa được thanh tẩy, quyết định hôm nay của Tiêu Hiên để hắn may mắn vạn phần!
Tô Tử Ngưng cùng Tiêu Hiên đến Tiêu gia, nàng không hề biết Tần Mặc Hàm ở Du Tiên Minh đợi nàng cả ngày.
"Tiểu chủ tử, trời đã tối rồi, còn phải đợi sao?" Tần Hạ thấy Tần Phóng nhiều lần ra hiệu, rốt cục kiên trì nói ra.
Vẻ mặt Tần Mặc Hàm có chút rầu rĩ, trong đôi mắt không giấu được tia lo lắng, nàng ấy vì sao không đến?
Linh Vũ đã bận rộn một ngày, hiện tại rốt cục có thể nghỉ ngơi, nàng lần nữa đem ánh mắt rơi trên người nữ tử đang an tĩnh ngồi trong phòng. Không thể không nói, nữ tử này ngày thường thật sự là rất hấp dẫn người ta, một thân cẩm y trắng thuần, nghiêm chỉnh ngồi ở một bên, lộ ra một cỗ lịch sự tao nhã nhu hòa, nhưng trên mặt trước sau vẫn một vẻ đạm nhạt. Mỹ nhân đẹp như tranh vẽ, khí chất thanh tao như hoa, chính là nói người giống như nàng ấy.
"Cô nương, chúng ta muốn đóng cửa, cô còn phải đợi sao?" Linh Vũ lên tiếng đánh gãy Tần Mặc Hàm xuất thần.
Tần Mặc Hàm đứng lên, lắc đầu: "Hôm nay làm phiền các vị rồi, Tần Phóng."
Tần Phóng hiểu ý, đưa cho Linh Vũ ba cái trung phẩm linh thạch.
Linh Vũ khoát tay: "Vô công bất thụ lộc, các ngươi bất quá là ở đây đợi người, cần gì cho ta đồ vật?"
Tần Mặc Hàm cười nhạt một tiếng: "Đập bể chút bàn ghế, dù sao cũng nên bồi thường, xin nhận lấy, cáo từ."
Nguyên bản Tần Mặc Hàm ngồi ở bên kia, thật sự là cảnh đẹp ý vui, hôm nay tu sĩ lui tới cũng nhịn không được nhìn nhiều vài lần, bất quá cũng biết lợi hại, không dám đến sinh sự. Hết lần này tới lần khác lại gặp phải đám người Mộ Dung gia, người đến là Mộ Dung Hoài vốn là đại ca của Mộ Dung Trùng, kẻ đã bị Tô Tử Ngưng một kích giết chết. Tay đại thiếu gia này nổi tiếng sắc đảm bao thiên, vừa nhìn thấy Tần Mặc Hàm, hắn lập tức thèm nhỏ dãi, thấy nàng không phải người Hoành Châu, liền tiến đến trực tiếp mở miệng đùa giỡn. Từ lời nói cho đến cử chỉ, so đệ đệ của hắn còn dơ bẩn hơn, khiến Tần Phóng cùng Tần Hạ tức giận ra tay hung hăng dạy dỗ hắn. Cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ là đánh gãy một chân của hắn, để gia thần khiêng trở về, cũng lỡ tay đập bể mấy cái bàn.
Nhắc đến chuyện này, Linh Vũ thấp giọng nói: "Các vị, Mộ Dung gia. . . được Vạn Kiếm Tông che chở, là gia tộc trực thuộc lớn nhất, cho nên Mộ Dung Xung tại Hoành Châu không có nhiều người dám đắc tội, các vị, cẩn thận một chút."
Tần Mặc Hàm hơi nhíu mày, nói tiếng cám ơn, ngữ khí có chút hữu lễ, đối đãi người lương thiện, nàng trước giờ vẻ mặt ôn hoà, cũng làm cho Linh Vũ có chút thẹn thùng.
"Tiểu chủ tử, chúng ta bây giờ đi đâu?"
Tần Mặc Hàm trong mắt có chút không biết làm sao: "Trước tìm quán trọ ở lại đi, nàng ấy hẳn là còn ở Hoành Châu, ngày mai thuê biệt viện, sau đó liền đi tìm nàng ấy."
Trở về Tiêu gia, Tiêu Hiên rất nhanh cùng Tiêu Khiêm thương lượng, Tiêu gia bây giờ do Tiêu Khiêm làm đương gia, bởi vì Tiêu lão gia chủ đã bế quan trăm năm. Tiêu Khiêm tuy nói có chút không đồng ý, thế nhưng hắn đối nhi tử trước giờ rất tín nhiệm. Đợi đến khi Tiêu Hiên kể ra những tài năng hơn người của Tô Tử Ngưng, Tiêu Khiêm không giấu được kinh ngạc. Lại nghe nói nàng cùng vị thiếu chủ bí ẩn của Hoành Châu Tần gia tình cảm rất tốt, càng không có gì phản đối, hắn ho khan vài tiếng, cười nói: "Ta sức khỏe không tốt, những năm này con luôn có thể tự mình quyết định, mà quyết định nào cũng khiến ta rất hài lòng, ta toàn lực ủng hộ con, bất quá. . ..đám người nhị thúc của con. . ."
Tiêu Khiêm còn một đệ đệ cùng cha khác mẹ tên là Tiêu Tốn, thiên phú không tồi, nhưng bởi vì năm đó phụ thân của Tiêu Khiêm cùng người kia sinh ra hài tử, vẫn lưu lạc bên ngoài một thời gian, cho nên vị đệ đệ này lớn lên nhiễm một thân vô lại, tính cách cũng có chút ngang bướng, đối với Tiếu Khiêm một mực mang địch ý. Bây giờ Tiêu Khiêm thân thể không khỏe, mà Tiêu Hiên lại là người kế nhiệm gia chủ, vì vậy khiến đệ đệ hắn càng thêm ghi hận cùng bất mãn, vì lẽ đó luôn luôn nhằm vào sơ hở của cha con Tiêu Khiêm.
"Hiên Nhi biết, nhưng khách nhân của con, không tới phiên hắn nhiều chuyện. Phụ thân, người nghỉ ngơi thật tốt, Địa Long Cốt con đã treo thưởng, rất nhanh liền có tin tức, người không cần lo lắng." Nhắc đến bệnh của phụ thân mình, Tiêu Hiên càng thấy đau lòng, nhưng vẫn là trấn an hắn.
"Ta biết, thân thể ta còn chống đỡ được, không vội." Tiếu Khiêm từ ái mỉm cười, phất  tay ra hiệu cho nhi tử của hắn lui ra.
Tiêu Hiên đạt được sự ủng hộ của Tiêu Khiêm, lập tức phân phó hạ nhân, Tô Tử Ngưng là khách nhân do hắn mời tới, nhất định phải lấy lễ để tiếp đón, đãi ngộ giống như đối với khách nhân Kim Đan kỳ.
Vào đêm, Tô Tử Ngưng ngồi ở trong phòng, lại không lòng dạ nào tu luyện, cùng Tần Mặc Hàm tách ra bất quá một ngày, nàng liền nhớ nàng ấy đến kịch liệt. Chia ly đã hơn hai mươi năm, các nàng chân chính gặp lại nhau không đến một tháng, bây giờ lại. . . Trằn trọc, khó mà tĩnh tâm, Tô Tử Ngưng có chút không biết làm sao, đời trước ngu ngốc mà rơi vào hư tình giả ý, đời này lại trời xui đất khiến rơi vào tương tư. Tạo hóa trêu ngươi, nàng sống uổng phí mấy trăm năm rồi, vẫn không chạy thoát được một chữ tình. Khi đó biết được Văn Nhân Thu lợi dụng, nàng tuy đau khổ nhưng cũng có thể đi mà không quay đầu lại, thế nhưng đời này dù biết rõ Tần Mặc Hàm nhận lầm người, nàng vẫn khó lòng dứt bỏ. Người sai, nhưng tình cảm đối đãi với nhau lại không sai.
Thế nhưng Tô Tử Ngưng cũng rõ ràng, dù bản thân có tổn thương như thế nào đi nữa, cũng chưa từng quên, ở thế giới này nếu không có năng lực, mình sẽ chẳng là cái gì. Đã thua trong tình cảm, nàng càng không thể mất đi sự kiêu ngạo của chính mình, không muốn bị người bức bách, không muốn bị người khi nhục, muốn một cuộc sống tự do thích ý thì phải dốc lòng tu luyện. Nàng sợ chính mình không thể ngừng nhớ thương Tần Mặc Hàm, cho nên mới chấp nhận tiến vào Tiêu gia, trực tiếp hướng Tiêu Hiên muốn một nơi yên tĩnh để tu luyện.
Tiêu Hiên làm người nói được làm được, không nói hai lời, để Tô Tử Ngưng vào Tiêu gia tu hành, cho nàng đến Hóa Thanh Trì bên cạnh Linh Tuyền Phủ, nơi đây linh khí nồng đậm, xung quanh được kết giới ngăn cách, Hóa Thanh Trì lại có trận pháp giúp tăng cường tụ khí, người có thể tu luyện ở đây đều là nhân vật được Tiêu gia hết sức coi trọng, chính vì vậy khiến cho không ít kẻ trong Tiêu gia liếc mắt ghen tỵ.
Tô Tử Ngưng rất thích nơi này, không vì những thứ khác, Linh Tuyền Phủ của Tiêu gia nằm trên đỉnh núi, xung quanh cũng không một bóng người, được kết giới bao bọc tách biệt với bên ngoài, chính giữa còn có trận pháp hội tụ linh khí, rất thích hợp để nàng tu luyện Tinh Thần Quyết, mà lại mười phần ẩn nấp, sẽ không bị người phát giác.
Chỗ tốt thế này dù cho Tiêu Hiên không nói, Tô Tử Ngưng cũng biết giá trị của nó, nàng cũng không muốn nợ ân tình của người khác, thiếu Tần Mặc Hàm một người đã trả không xong, đương nhiên sẽ không bởi vì Tiêu Hiên nói ngày sau muốn nhờ nàng giúp đỡ, mà có thể thoải mái chiếm dụng, vì vậy nàng liền đưa cho hắn một bình Ngũ phẩm tụ linh đan. Tụ linh đan này là nàng có được từ trong động phủ truyền thừa ở Mai Cốt Chi Địa, vị tiền bối kia để lại cho nàng không ít đồ tốt, nàng cũng sử dụng phần lớn rồi, nhưng có vài thứ trân quý nàng vẫn giữ lại.
Tiêu Hiên cũng biết hàng, nhìn thấy tụ linh đan, sắc mặt cũng thay đổi: "Cái này. . . Cái này quá quý giá, vốn là ta hứa cung cấp cho cô nương tài nguyên. . . Kết quả cô. . ."
"Nhận lấy đi, những thứ ngươi cho ta cũng không chỉ có chừng này. Ta vốn là để dành những vật này lại, không muốn miệng ăn núi lở, không phải vậy ta làm gì mạo hiểm. Bây giờ ta mới Trúc Cơ, ngươi cho ta đãi ngộ tốt thế này, khiến ta có chút áp lực, đây xem như là đền bù một hai." Tô Tử Ngưng nói đến tùy ý, nhưng sự thật cũng là như thế, những người khác nàng mặc kệ, ít nhất phải để Tiêu Hiên có gì đó giao phó cùng phụ thân hắn.
Tiêu Hiên biết ý tứ của nàng, ôm quyền nói: "Đa tạ, trong phủ có vài người lời nói có chút khó nghe, cô nương không cần để ý, có gì cứ việc nói với ta, ta sẽ giải quyết."
Sau khi Tiêu Hiên đi rồi, Tô Tử Ngưng liền đi Linh Tuyền Phủ, nàng vứt bỏ tạp niệm, ngồi tĩnh tâm một lần chính là ba ngày. Tinh Thần Quyết bao gồm bảy cảnh giới, nàng tu luyện hơn hai mươi năm, cũng chỉ dừng lại ở tầng thứ nhất, kiếp trước không có đan điền, nàng dốc lòng tu luyện hơn tám trăm năm cũng mới tới tầng thứ năm. Mà nàng bây giờ rốt cục đột phá qua tầng thứ nhất, bước vào cảnh giới thứ hai, cũng liền mang ý nghĩa, cho dù là tinh thần chi lực còn ở tầng thấp, nhưng nàng cũng có thể thoải mái sử dụng tinh thần chi lực rồi.
Ủ dột mấy ngày, khó được có chuyện vui, Tô Tử Ngưng liền rời Linh Tuyền Phủ, chuẩn bị đến hỏi Tiêu Hiên một ít đồ. Lúc trước Tần Mặc Hàm đưa cho nàng kiếm, phẩm giai bất quá là Thiên giai hạ phẩm, nàng cần rèn luyện một phen, thiếu chút linh thạch. Mặc dù có Càn Khôn Phiến nhưng giờ phút này nàng vẫn chưa thể quang minh chính đại dùng nó.
Chỉ là vừa trở lại trạch viện, tâm tình tốt của nàng liền bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Bởi vì, nàng gặp phải nhị thiếu gia Tiêu Dật, vốn là con trai của Tiêu Tốn, còn có hai khách nhân đi cùng hắn. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi