XUYÊN SÁCH CHI PHÙ MỘNG TAM SINH

          
Tuy vừa mới bắt đầu liền gặp phải khó khăn trắc trở không ngừng, thế nhưng kết cục lại vượt quá dự liệu, các nàng chẳng những bình yên vượt qua đáy vực, còn gặp được tiểu bằng hữu từ thuở xa xưa.

Côn mười phần dính người, đại khái là chuyện lúc nhỏ bị các nàng bỏ lại đáy vực đối nó lưu lại bóng ma, nó một mực vây quanh Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng, dù bản thể nhìn uy phong mà dọa người, nhưng lúc này đổi thành dáng vẻ tròn tròn bé bé, lại vô cùng đáng yêu.
Bất quá cây to đón gió, người trong nhà biết được không sao, nhưng nếu để cho mấy người Vô Cực Tông thấy được, khó tránh khỏi phức tạp, Tần Mặc Hàm dặn dò Côn, lúc có người ngoài liền trốn ở trong tay áo của nàng, dù sao nó cũng chỉ nhỏ bằng nắm tay, không dễ bị người phát hiện.
Côn vô cùng vui vẻ, tuyệt không để ý bên trong nhàm chán buồn bực, lập tức chui vào uốn dưới ống tay áo Tần Mặc Hàm, mười phần nhu thuận.
Đám người thấy các nàng bình yên vô sự trở về, một trái tim cũng rốt cục để xuống.
Mấy người Nhan Tiếu vẫn chưa tỉnh hồn, miễn cưỡng nói: "Tần thiếu chủ, kia... Kia Côn đâu?" Bọn hắn dù sợ hãi nhưng cũng đầy bụng thắc mắc, bởi vì Côn đối Tần Mặc Hàm thực sự rất cổ quái.
Tô Tử Ngưng khẽ cười một tiếng tiếp lời: "Thế nào, Nhan công tử thấy nó đáng yêu, muốn cùng nó tán gẫu sao?"
Nhan Tiếu biến sắc, khóe miệng co quắp động: "Không phải... Chỉ là hiếu kì thôi, dù sao nó tựa hồ rất thích Tần thiếu chủ." Trong lòng của hắn âm thầm phỉ nhổ, thứ quỷ kia như thế làm người ta sợ hãi, nơi nào có nửa phần đáng yêu.
Tần Mặc Hàm nheo mắt nhìn Tô Tử Ngưng, sau đó ánh mắt nàng có chút dò xét nhìn quanh nơi các nàng đang đứng, rất đối lập với bờ bên kia một mảnh cỏ cây xanh um dạt dào sức sống, bên này lại là một mảnh hoang vu, cỏ cây thưa thớt tiêu điều, khắp nơi đều là suy tàn khô héo, giống như đã rơi vào cuối mùa thu. Mà dõi mắt nhìn về phía xa, hoang mạc trải rộng, trên đó nằm trơ trọi rất nhiều cự thạch bị gió cát bào mòn, mênh mông bát ngát.
Tần Mặc Hàm ngưng thần nhìn đường chân trời xa xa, loáng thoáng có bóng mờ lồng vào nhau, tựa hồ có đồ vật gì to lớn sừng sững ở đó. Nàng quay đầu nhìn Nhan Tiếu: "Mọi người đều đã bình yên vượt qua đáy vực, ta liền không trì hoãn hành trình của các vị, xin từ biệt tại đây."
Lời này ý tứ rất rõ ràng, Tần Mặc Hàm không có ý định đồng hành cùng bọn họ. Mộc Tê Đồng liếc nhìn Tần Mặc Hàm, hai đầu lông mày có chút âm trầm, nghĩ đến Tần Mặc Hàm chính là Lâm Khinh Trần năm xưa đã đánh bại mình, trận đấu kia kém chút để mình không gượng dậy nổi, còn bị Vô Trần Tử lạnh nhạt hồi lâu, mỗi lần nhớ tới, ở trong lòng như có một cây gai. Thế nhưng Tần Mặc Hàm nay đã trở thành thiếu chủ dòng chính Tần gia, Mộc Tê Đồng không thể làm gì, nhưng cũng không muốn cho Tần Mặc Hàm sắc mặt tốt, trầm giọng nói: "Sư huynh, chúng ta đi thôi."
Nhan Tiếu cũng có sự kiêu ngạo của mình, liền không nhiều trì hoãn, chỉ là nhìn xem Nhạc Phồn.
Nhạc Phồn buông ra Bạch Liễm, hướng bọn họ đi qua, thản nhiên nói: "Đừng lấy tông môn ra ép ta, các ngươi không muốn dẫn theo Bạch sư muội, không sao cả, ta vốn cũng không tín nhiệm các ngươi, cho nên ta chính mình bảo hộ muội ấy liền thuận tiện. Chúc các ngươi một đường trôi chảy, không cần mang theo ta cho thêm vướng víu."
Dứt lời Nhạc Phồn cũng không thèm quan tâm sắc mặt đám người kia, quay lưng đi trở lại bên Bạch Liễm. Bạch Liễm nghiêng đầu nhìn Nhạc Phồn, trong mắt cảm xúc phức tạp, vừa lo lắng vừa không giấu được vui vẻ, vừa rồi lúc Nhạc Phồn buông tay nàng rời đi, nàng trong lòng phi thường thất lạc, giờ khắc này chỉ còn cảm động cùng ấm áp.
Nhan Tiếu tức không nhịn nổi, còn muốn nói điều gì, Tần Mặc Hàm chậm rãi nói: "Nguyên bản đây là chuyện tông môn các ngươi, ta không tiện nhúng tay, nhưng Nhạc Phồn là sư tỷ của ta, Bạch Liễm cũng là gia thần Tần gia, ta liền nhiều lời một chút. Ban đầu các ngươi không chịu dẫn theo Bạch Liễm, lựa chọn Mộc Tê Đồng cùng Đỗ Tầm hai cái Trúc Cơ, vì lẽ đó, Nhạc sư tỷ bất đắc dĩ mới đưa Bạch Liễm nhập Tần gia, bây giờ sư tỷ muốn chính mình bảo hộ, các ngươi cần gì phải ngăn cản. Lúc trước các ngươi từ bỏ nàng, cũng chính là từ bỏ Tử Vân Phong, làm sao lại muốn đệ tử Tử Vân Phong thay các ngươi bán mạng?"
Tần Mặc Hàm lời này rất không khách khí, thế nhưng lại vừa vặn đâm trúng tâm tư Nhan Tiếu, khiến hắn một câu cũng nói không nên lời.
"Sư huynh, người ta đã không nghĩ đến tình nghĩa đồng môn, một lòng ăn cây táo rào cây sung, cần gì nhiều lời, sau khi trở về liền bẩm báo tông chủ, người kiểu này không xứng làm đệ tử Vô Cực Tông chúng ta."
Nhạc Phồn chỉ là lườm bọn hắn một chút, đối với lời của Mộc Tê Đồng càng không thèm để ý, ngược lại Bạch Liễm tức giận đến trợn mắt, đang muốn lý luận, lại bị Nhạc Phồn đưa tay bịt miệng, chỉ có thể trừng mắt nhìn một đám người rời đi.
Nhạc Phồn nhìn nàng dáng vẻ có chút ấm ức, khẽ nở nụ cười: "Không nên tranh luận với bọn họ làm gì, tùy ý họ đi."
Bạch Liễm ánh mắt lúc này mới rơi vào bàn tay đang che lấy môi mình, mặt nhịn không được nóng lên, ánh mắt cũng có chút trốn tránh.
Nhạc Phồn mắt nhìn Bạch Liễm, lòng bàn tay có thể cảm nhận được bờ môi mềm mại, hơi thở ấm áp lướt trên da thịt, vừa ấm vừa ngứa, để nàng mau mau rút tay về, cuộn tròn ở sau lưng có chút vuốt nhẹ, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên nói cái gì.
Thấy bầu không khí giữa các nàng có chút di diệu, Tô Tử Ngưng ở bên nhịn không được cười thở dài: "Ta phát hiện, sư tỷ thế nhưng thành thật hơn nàng nhiều."
Không ngờ chủ đề dẫn tới trên người mình, Tần Mặc Hàm vô tội nói: "Ta làm sao không thành thật rồi?"
Tô Tử Ngưng lườm nàng một chút, chậm rãi nói: "Nàng làm trận mộng, sau đó lạnh nhạt với ta hơn nửa tháng."
Tần Mặc Hàm cứng đờ, hàm hồ nói: "Đều lâu như vậy, nàng làm sao còn nhớ."
"Hừ, mỗi một sự kiện ta đều nhớ kỹ đấy."
Hai người một bên nói nhỏ, Nhạc Phồn cùng Bạch Liễm cũng đã đi tới, một đoàn người đều đang chờ xuất phát.
Tần Mặc Hàm chỉnh ngay ngắn thần sắc: "Chúng ta tiếp tục lên đường, ta mới dùng thần thức thăm dò, phía trước tình huống tựa hồ có chút kỳ quặc."
"Được."
Để phòng sự cố, một đoàn người không lựa chọn ngự kiếm, sau khi chia làm hai đội, liền dùng khinh thân công pháp cấp tốc di chuyển. Tần Mặc Hàm, Tô Tử Ngưng cùng Nhạc Phồn, Bạch Liễm đi ở phía sau, Nhạc Phồn có chút hiếu kỳ hỏi: "Mặc Hàm, muội cùng với Côn kia tựa hồ có một đoạn nguồn gốc, các muội liền như vậy bỏ đi?"
Tần Mặc Hàm mỉm cười, trước mắt cũng không tiện kể cho Nhạc Phồn biết sự tình ba đời của các nàng, dù sao liên quan đến Thiên Đạo, lộ ra quá nhiều càng mang đến hậu quả không thể đoán trước, cho nên nàng chỉ có thể đơn giản nói: "Đại khái là hữu duyên, nó cùng tiền bối Tần gia từng tao ngộ, bởi vậy nhận ra muội."
Nhạc Phồn nhịn không được tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Đây thật là phúc duyên thâm hậu, bất quá ta cảm giác Côn rất thích muội, làm sao dễ dàng để các muội đi?"
Tần Mặc Hàm bật cười: "Biết không thể gạt được sư tỷ, nó ở đây này." Tần Mặc Hàm vén lên ống tay áo, nằm an tĩnh ngủ say bên trong là một viên cá con màu lam, tại cái mũi bé xíu của nó bay lên một vòng bong bóng nhỏ, theo hô hấp của nó mà phập phồng, nhìn đáng yêu chết người.
Tần Mặc Hàm đều nhịn không được bật cười, đây chính là trong truyền thuyết ngủ đến nổi bong bóng.
"Khó trách có thể phun ra một đám sương mù, xem ra là lúc ngủ làm được." Tô Tử Ngưng cũng buồn cười trêu đùa.
Bạch Liễm nhịn không được lại gần nhìn, thấp giọng nói: "Thật đáng yêu, nó sao có thể trở nên nhỏ như vậy?"
"Thần thú có thể tùy ý thay đổi ngoại hình của mình, nhưng thật khó tưởng tượng  bản thể của nó lại là quái vật khổng lồ." Nhạc Phồn không khỏi thán phục, bất quá cũng không quấy rầy tiểu manh sủng đang ngủ say, rất nhanh cùng đoàn người tiếp tục lên đường.
Phía trước không hề yên tĩnh như vẻ bề ngoài của nó, trong hoang mạc vô số loại linh thú ăn thịt nghe hơi người lập tức hành động, mà khó chơi nhất chính là Rắn cát cùng Tam vĩ bọ cạp, cơ hồ phải dốc toàn lực đối phó.
Nữ tu phần lớn đối loại vật này rất chán ghét, thậm chí có chút sợ hãi. Tiêu Hiên lúc đầu còn muốn phát huy phong độ công tử, định bụng giúp mấy người Tần Mặc Hàm tránh đi, ai ngờ Bạch Liễm vừa nhìn thấy Rắn cát cùng Tam vĩ bọ cạp, lập tức con ngươi đều sáng lên.
"Sư tỷ, muội thấy được ngũ giai Tam vĩ bọ cạp."
Nhạc Phồn sững sờ, lại nhớ tới trước đó Bạch Liễm luyện hỏa linh đan vừa lúc thiếu đuôi gai tam vĩ bọ cạp, nhưng loài vật này rất khó tìm, càng đừng nhắc đến ngũ giai, giờ khắc này gặp được khó trách muội ấy vui vẻ. Nhìn Bạch Liễm kích động triệu ra linh kiếm, Nhạc Phồn vội vàng ngăn lại.
"Muội chớ có động, ngũ giai tam vĩ bọ cạp không thể khinh thường, sư tỷ sẽ đi bắt cho muội, muội ở bên thu thập là tốt rồi."
Dứt lời Nhạc Phồn cấp tốc xông tới, linh lực rót đầy thân kiếm nhanh như chớp đâm vào trong cát, lập tức cát vàng bốn phía tuôn rơi, Tam vĩ bọ cạp bị chấn động đến chạy trối chết. Khóa chặt ngũ giai Tam vĩ bọ cạp, Nhạc Phồn cơ hồ là theo sát không thôi ở phía sau cuồng đánh. Ngoại trừ Tần Hạ, tu vi của Nhạc Phồn xem như cao nhất ở đây, Kim Đan đỉnh phong linh lực bạo chuyển, dù cho Tam vĩ bọ cạp toàn thân được giáp cứng che kín cũng chịu không nổi.
Kia đám Tam vĩ bọ cạp cơ hồ đơn phương bị đồ sát, ngũ giai trở xuống toàn bộ bị phiến thành lát, Nhạc Phồn sau khi làm thịt chúng liền giao cho Bạch Liễm. Bạch Liễm đem đuôi gai toàn bộ cắt lấy, tiện thể lấy luôn phần lưng giáp cứng, nội đan cùng linh tinh các thứ, một cái đều không buông tha, tất cả đều ném vào nhẫn trữ vật mà Nhạc Phồn cho nàng.
Tiêu Hiên nhìn trợn mắt hốc mồm, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, năm đó ở Vô Tận Hải Vực gặp được Lam Chu bảy màu, Tô Tử Ngưng cũng là như vậy điên cuồng thu thập, tơ nhện đều lục soát cạo sạch sẽ, về sau đều bán cho hắn. Vị Bạch Liễm cô nương này nhìn văn văn nhược nhược, nhưng dáng vẻ kia tuyệt không kém Tô Tử Ngưng chút nào.
Một đám bọ cạp cùng rắn cát nơi nào chịu nổi sự tàn sát của Nhạc Phồn, rất nhanh đã bốn phía chạy hết, nhưng kia còn sót lại duy nhất một con ngũ giai tam vĩ cũng liền bị Nhạc Phồn đào ra từ trong cát.
Nhạc Phồn một mực không có chú ý động tĩnh của Bạch Liễm, giờ phút này nhìn muội ấy trên trán rịn mồ hôi, không ngừng đem linh lực rót vào thân kiếm, tỉ mỉ móc xuống từng phiến giáp cứng, nàng lập tức có chút dở khóc dở cười, vội vàng đến bên nói: "Những cái này muội cũng lấy?"
Bạch Liễm ngẩng đầu nhìn Nhạc Phồn, đặc biệt vui vẻ, dùng sức gật đầu: "Rất hữu dụng đấy, ngũ giai Tam vĩ bọ cạp giáp cứng, phòng đấu giá treo đổi rất nhiều linh thạch, nội đan còn có đuôi gai đủ để muội luyện đan rồi."
Nhạc Phồn cảm thấy Bạch Liễm đáng yêu cực kỳ, bất đắc dĩ nói: "Ngốc quá, cái này so với những thứ khác trong Hư Không Huyễn Cảnh, quá mức bình thường rồi, muội hiện nay lấy tràn đầy, lúc sau lại gặp được đồ tốt, trữ vật không còn chỗ chứa thì phải làm sao?"
Bạch Liễm sững sờ: "Không còn chỗ chứa?" Nàng nhìn một chút chiếc nhẫn, đích xác chỗ trống không nhiều lắm, nàng bận bịu dừng tay nghĩ nghĩ, lại ném ra một đống giáp cứng, có chút lưu luyến không rời đứng lên.
Nhạc Phồn cúi đầu nén cười, bả vai kịch liệt run rẩy, Tiêu Hiên một bên thấy Bạch Liễm quá mức đáng yêu, cũng cười lên ha hả.
"Nhạc cô nương nói không sai, thứ này không tính là tốt lắm, bất quá cô nương không cần lo lắng, ta nơi này còn có túi trữ vật, nếu cô không ngại, ta có thể cho cô mượn dùng."
Nhạc Phồn ý cười thu vào, khẽ ho một tiếng nhìn Bạch Liễm, đưa tay đem giáp cứng bị vứt bỏ thu hồi: "Tỷ đùa muội chút, nếu muội thích liền giữ, chỉ sợ muội mệt nhọc thôi, tỷ có nơi cho muội cất, đừng lo lắng."
Bạch Liễm mím môi một cái, sắc mặt đỏ lên, cảm thấy vừa rồi mình thật ngốc. Nàng kỳ thật tao ngộ không nhiều, cho nên mới nghĩ những thứ trước mắt đều rất tốt, bởi vì quá khứ thiếu, cho nên bất luận cái gì có chút giá trị nàng đều coi như bảo bối.
Một đoàn người tiếp tục lên đường, Nhạc Phồn phát hiện Bạch Liễm đột nhiên trầm mặc, trước đó vui vẻ cũng bay đi đâu mất, lông mày nhẹ chau lại, nhu hòa nói: "Muội như thế nào đột nhiên buồn rồi?"
Bạch Liễm ngước mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói thật nhỏ: "Muội rất ngốc đúng không, cái gì đều không hiểu, chỉ có thể nhìn thấy lợi nhỏ trước mắt, cùng đồ ngốc không thấy qua việc đời giống nhau."
Nhạc Phồn gấp giọng hỏi: "Ai nói?"
"Sư tỷ vừa rồi cười muội, muội thấy được."
Nhìn Bạch Liễm có chút ủy khuất lên án, Nhạc Phồn giống như rơi vào mộng, hoàn toàn không biết làm sao nói rõ suy nghĩ trong lòng, hé miệng nói: "Tỷ không phải cười chê muội ngốc, chỉ là cảm thấy muội quá đáng yêu, vô cùng khả ái."
"Ân, Tiểu Bạch rất đáng yêu, sư tỷ cũng rất đáng yêu." Tô Tử Ngưng nhịn không nổi, che miệng cười ra tiếng, không chê chuyện lớn tiếp lời nói.
Nhạc Phồn bị nàng cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng lại không cam tâm: "Mặc Hàm, muội có thể hay không đừng quá mức sủng ái nàng, hảo hảo quản nàng đi."
"..." Tần Mặc Hàm vô tội bị liên lụy, lắc đầu, lại có ý riêng mà liếc nhìn Bạch Liễm: "Sư tỷ, tại sao chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn."
---------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tần thiếu chủ: Nàng dâu thật ngốc.
Tô Vũ Trực: Nàng nói cái gì?
Tần thiếu chủ: Nàng thật đáng yêu!
Tô Vũ Trực & Bạch: Côn nhỏ, có thể nấu. Thế nhưng là thật đáng yêu, không đành lòng.
Côn: Côn côn khả ái như vậy, tại sao có thể ăn Côn côn! Ta sẽ bay vòng vòng, thả bong bóng cá, ta cũng có thể mừng rỡ, còn có thể bị đâm đâm, chớ ăn ta.
Tinh Lạc: A a! Có thể phiến lát cá!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi