XUYÊN SÁCH: CỨU VỚT NHÂN VẬT PHẢN DIỆN KHỎI HẮC HÓA

Edit: Mộc Tĩnh

Beta: Winnie

------------

Cuối cùng Bạch Kỳ đứng dậy theo cha Bạch đi về, cha Khương không thấy bóng dáng Khương Trà đâu, mặt không chút biểu tình mà nhíu mày cười tiễn hai cha con nhà họ Bạch. Đi đến hoa viên trồng đầy hoa hồng thì thấy Khương Trà đang cắt hoa hồng yêu dấu của ông, cha Khương xém chút nữa tức chết, hít sâu mấy hơi run rẩy chỉ tay vào Khương Trà: "Con đừng đụng vào các bảo bối của cha!"

Khương Trà không để tâm.

"Những bảo bối này nếu không có con chăm sóc mỗi ngày thì đã sớm chết rồi, con chăm ra hoa, con cắt mấy bông thì có sao?"

Cha Khương bỗng nhiên không đau lòng nữa. Dù sao ngày đó ông tự nhiên nhớ ra mình có trồng hoa, hơn nửa đêm vẫn chạy đến nhìn xem bọn chúng đã chết thành cái dạng gì rồi, thì phát hiện ra những cây hoa kia nở hoa cực kì đẹp. Đi hỏi đằng sau thì mới biết được là Khương Trà cả ngày chăm sóc bọn chúng.


Nghĩ thông suốt việc này, cha Khương cũng không đau lòng nữa mà vòng vo đảo mắt sáng như ngọc châu thăm dò hỏi: "Trà Trà cảm thấy Bạch Kỳ là người như thế nào?"

Khương Trà liếc mắt xem thường, cầm theo giỏ hoa bên cạnh rời đi, bắt đầu cắt mấy bông hoa ngoài miệng không chút để ý trả lời: "Thì như vậy đấy."

Cha khương nói bóng nói gió (*), Khương Trà cũng không để ý đến ông nữa mà chuyên tâm cắt hoa, cho đến khi cha Khương cuối cùng cũng không quanh co lòng vòng được nữa.

(*) Nói bóng nói gió: không nói thẳng, trực tiếp, mà nói xa xôi hoặc mượn chuyện khác để nói cho người ta tự suy ngẫm mà hiểu ý chỉ bóng gió xa xôi, chứ không nói thẳng.(Nguồn: Tratu.soha.vn)

"Trà Trà, con thấy nếu Bạch Kỳ làm con rể của cha thì như thế nào?"

Khương Trà nhíu mày: "Như thế nào, cha còn có một đứa con gái ngoài giá thú?"


Cha Khương thiếu chút nữa không nhịn được mà ói ra máu: "Cha muốn nói con cảm thấy con với Bạch Kỳ có thể phát triển được hay không?"

Khương Trà bỏ cây kéo xuống nghiêm túc trả lời: "Không thể."

"Tại sao vậy, con xem đứa nhỏ Tiểu Kỳ này tuy rằng không thích nói chuyện nhưng lại thành thục ổn trọng, hơn nữa chúng ta cùng cha mẹ cậu ta là quen biết cũ hiểu rõ nhau, con về sau có gả đi cũng sẽ không phải chịu uỷ khuất."

Khương Trà không nói lời nào nhìn cha Khương, ánh mắt ông hạ xuống nhìn con gái, giọng nói càng ngày càng nhỏ lại.

Chờ ông nói xong Khương Trà mới nhíu mày đầy nghi hoặc: "Cha vì sao lại không thích con cùng A Tự ở cùng với nhau?"

Cha Khương thở dài vỗ nhẹ đầu cô: "Cha không muốn hạn chế những việc con có thể mượn danh nghĩa để làm mà con cho là tốt, con có thể yên tâm dũng cảm đi làm, cha mẹ mãi mãi ủng hộ con. Chỉ là con không thể phủ nhận rằng cha mẹ đã trải qua quá nhiều chuyện, ánh mắt nhìn người cũng chính xác hơn, Tiêu Tự thật sự là một nhân vật thiên tài nhưng lệ khí trên người cậu ta quá nặng. Luôn có loáng thoáng một cỗ hơi thở đẫm máu, cha không thể xác định được cậu ta có đối tốt với con hay không, cha không muốn đánh cược cũng không đánh cược nổi. Nếu cậu ta đối xử với con không tốt thì phải làm sao bây giờ, nếu lỡ làm tổn thương con thì phải làm sao bây giờ?"


Khương Trà cúi đầu im lặng một lúc lâu, ngay lúc cha Khương nghĩ cô sẽ thỏa hiệp, cô lại lau nước mắt ngẩng đầu kiên định nói: "Anh ấy sẽ không như thế, con không có cách nào để chứng minh cho cha mẹ biết nhưng con với anh ấy sẽ đối xử với nhau thật tốt. Cha mẹ có thể nhìn thấy con không sợ cái gì, bởi vì con biết cha mẹ sẽ luôn ủng hộ con." Ánh mắt Khương Trà phát sáng: "Thế nhưng con chỉ thích mỗi anh ấy, không phải anh ấy thì con sẽ không quen."

Cha Khương thở dài xoay người, vừa đi vừa bĩu môi lẩm bẩm: "Con gái lớn, giữ cũng không giữ được."

Khương Trà che miệng ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn, cô chưa từng thấy thế nhưng cha Khương - người luôn ổn trọng lạc quan cũng có lúc hốc mắt đỏ lên.

Về sau, cha Khương cũng không còn suy nghĩ bắt Khương Trà tác hợp cùng người khác nữa. Khương Trà cũng vui vẻ tự tại, mỗi ngày đều đi công ty của nhà rồi lại chạy sang công ty của Tiêu Tự.
Khương Trà thật sự không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại Bạch Kỳ, chẳng qua trong lòng cũng không có dao động gì. Bạch Kỳ vẫn trước sau như một im lặng ít nói.

Nhưng thật ra Tô An Tạ và  Vân Dịch dùng ánh mắt ra hiệu yên lặng đẩy Vân Dịch tới hướng của Khương Trà bên này. Lục Cẩm và Diệp Chấp đi phía trước nhẹ nhàng nói chuyện không có phát hiện động tĩnh ở phía sau, nhưng thật ra Bạch Kỳ thoáng quay đầu nhìn rồi lại tiếp tục chuyên tâm đi đường.

Hết chương 19.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi