XUYÊN SÁCH: CỨU VỚT NHÂN VẬT PHẢN DIỆN KHỎI HẮC HÓA

Edit: Mộc Tĩnh

Beta: Winnie

**********

Khương Trà ngồi trong xe Tiêu Tự mà vẫn không hiểu sao bản thân lại đáp ứng cùng anh ta "đi ra ngoài chơi", chẳng lẽ cô cảm thấy mạng mình quá dài ư?

Tiêu Tự liếc mắt qua bên chỗ của Khương Trà đang ngồi, gương mặt anh đã khôi phục lại nét vô cảm từ bao giờ.

"Thắt dây an toàn vào cho tốt, không, là thắt chặt thêm chút. Đừng để lát nữa không ngồi vững mà bay ra khỏi xe."

Khương Trà nghĩ thầm, quả nhiên vẫn là muốn gϊếŧ mình. Suy nghĩ đó làm cô siết chặt dây an toàn, tay kia còn nắm chặt chỗ giữ an toàn bên trên cửa kính xe.

Tiêu Tự nhìn bộ dạng sợ hãi của cô mà nhíu mày, đang muốn khởi động xe thì đột nhiên nghe thấy Khương Trà lên tiếng hỏi: "Quần áo anh còn chưa có thay" liền cúi đầu nhìn xuống. Trước ngực một mảng ẩm ướt, còn góc áo thì bị người nào đó nắm đến nhăn nhúm.


Tiêu Tự tức giận thở dài, gõ tay xuống vô lăng, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Xuống xe."

"À..."

Khương Trà ủy khuất mà mở dây an toàn, nhảy xuống chiếc xe việt dã rồi ngồi xổm đáng thương bên ngoài xe.

Tiêu Tự ngồi trong chiếc xe được khoá kín cửa mà thay bộ quần áo dự phòng để trong xe.

Anh suy nghĩ, bản thân quá mềm lòng rồi phải không? Cô gái kia đối xử với anh như thế, nếu ở kiếp trước chắc chắn đầu đã lìa khỏi cổ từ lâu.

Tiêu Tự cảm thấy bản thân không thể nuông chiều cô như vậy, cho dù cô cùng Khương Trà đời trước không giống nhau, cho dù bản thân đối với cô có hứng thú, tất cả những thứ đó cũng không ảnh hưởng tới việc anh tức giận. Vì thế mà anh khởi động xe rời đi.

Khương Trà ngồi xổm bên cạnh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Tiêu Tự lái xe rời đi, rõ ràng lúc nãy còn nói muốn dẫn cô đi chơi.


Cô bĩu môi, đứng dậy chậm rì. Cái bụng đáng thương lúc này lại kêu ầm lên vì đói, cô lấy điện thoại tìm được một cửa hàng thịt nướng, dự định sẽ quay về trung tâm thương mại một chuyến.

Lúc này, chiếc xe tưởng chừng như đã đi xa lại quay trở về, cửa kính xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, Khương Trà chỉ thấy anh nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Lên xe."

Khương Trà hất mặt không để ý tới anh, như cũ đi tới trung tâm thương mại.

Tiêu Tự mất kiên nhẫn, đi xuống kéo Khương Trà lên xe thắt dây an toàn cho cô thật chặt. Chiếc xe nhanh chóng phi ra ngoài như một con báo làm Khương Trà chưa kịp ngồi vững thì nửa người đã hất về phía trước, sau đó dưới lực đàn hồi ở dây an toàn cô bị kéo bật trở lại ghế.

Trừ lúc khởi động ra thì chiếc xe giờ đây được Tiêu Tự lái với tốc độ vô cùng cao, cũng vô cùng vững vàng. Ấy vậy mà người bên cạnh không hề than khóc một tiếng khiến anh không khỏi nhíu mày mà nhìn sang.


Hốc mắt cô gái nhỏ có chút đỏ, nhìn giống như vô cùng uỷ khuất.

Tiêu Tự cười nhạo một tiếng: "Cô mà rơi nước mắt trên đây thì tôi liền mở cửa xe ném cô ra ngoài."

Anh nhíu mày ảo não, rõ ràng trước đấy anh đã bảo cô đừng có khóc, sao giờ lại thế này rồi?

Còn chưa kịp nghĩ kĩ thì tiếng khóc của cô gái bên cạnh đã vang lên vô cùng thảm thương, nước mắt cũng vì vậy mà tuôn ra như mưa. Nhưng có lẽ sợ lời doạ nạt ban nãy mà lặng lẽ lấy khăn giấy ra lau đi những giọt nước mắt, mặt thì cũng xoay qua hướng còn lại.

Tiêu Tự bị tiếng khóc làm cho phiền lòng nên tăng nhanh tốc độ hơn, cô liền ngừng khóc, sau đó nấc lên một cái, kinh ngạc nhìn anh.

Tiêu Tự vẫn là không nhẫn tâm, rút mấy tờ khăn giấy rồi lau loạn xạ những giọt nước mắt của cô. Nhưng lần lau này quả thực dùng hơi nhiều sức, hốc mắt cô vốn dĩ đã đỏ, giờ đây gương mặt còn điểm thêm vài mảng hồng hồng.
"Đau."

Khương Trà càng uỷ khuất. Sao người này xấu tính thế này? Không chỉ nạt nộ mà còn uy hiếp cô, đúng là xấu tính đến nỗi khiến người ta bực bội.

Cô quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý anh. Cảm thấy trên mặt có chút đau, lấy gương ra soi qua thì nhìn gương mặt có những mảng đỏ hồng đan xen, run rẩy nói: "Tôi có phải... có phải bị hủy dung (*) rồi không?"

(*) Huỷ dung: huỷ hoại nhan sắc

Tiêu Tự không kiên nhẫn mà lên tiếng, chột dạ nên giọng nói thêm vài phần hung hăng: "Sao cô lại yếu ớt thế?"

Anh quay đầu, đập vào mắt gương mặt trắng nõn nên những mảng hồng đỏ hiện lên càng rõ nét, gương mặt sau một lát khôi phục bình thường. Nhưng quả thực dấu vết ấy vẫn nói lên hành vi xấu xa của anh.

Vì thế Tiêu Tự mím môi, môi anh vốn mỏng nên lúc bình thường nhìn rất đẹp nhưng lúc mím lại có chút hung dữ làm cho người khác có cảm giác người này không nên đắc tội, chính là cái cảm giác mọi sinh vật đều không nên đến gần anh.
Khương Trà chân có chút run lên, rõ ràng trong lòng không có sợ hãi như vậy, nhưng thân thể không tự chủ được mà mềm nhũn ra, sau đó ông chủ liền dừng xe.

Đúng vậy, ông chủ. Đây là từ tốt nhất Khương Trà nghĩ đến để miêu tả Tiêu Tự, một ông chủ vừa không câu nệ tiểu tiết, tính tình thì kém, thủ đoạn độc ác, tâm lý thì biếи ŧɦái không bình thường.

Ngay tại lúc cô nghĩ ông chủ sẽ đưa mình đến một địa phương hẻo lánh không người để gϊếŧ, chiếc xe dừng lại.

Hết chương 6.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi