XUYÊN SÁCH HỆ THỐNG BUỘC TA PHẢI VIẾT VĂN


"Thịt thú này có tác dụng gì?"
"Trong tương lai, người ta dùng nó để kích hoạt tiềm năng của cơ thể, đồng thời nó còn giúp loại bỏ độc tố bên trong, nâng cao khả năng thức tỉnh dị năng."
Dương Gia mừng rỡ: "Thế giới này có thể sử dụng dị năng?"
Hệ thống:...
"Ký chủ, cô suy nghĩ nhiều, thế giới này không có dị năng.

Nhưng cô có thể dùng thịt thú Tát Á để kích hoạt tiềm năng và loại bỏ độc tố của cơ thể.

Sau khi sử dụng sẽ làm cơ thể giảm đi đáng kể khả năng mắc bệnh, đồng thời sức lực sẽ tăng lên."
Nhưng nó thật sự quá đắt.

Dương Gia Nghi dạo một vòng siêu thị, những thứ như gạo, thịt heo, thịt gà...! thì chỉ cần một điểm đã có thể mở khoá hai loại, một đến ba điểm là có thể mua một cân rồi.
Thú Tát Á lại mất 20 điểm mở khoá, mua thì tới tận 50 điểm cho một lạng.
Chỉ có một lạng mà cần đến 50 điểm lận.
Dương Gia Nghi nhìn số điểm của mình mà rầu rĩ.
Hệ thống biết cô đang suy nghĩ gì, cũng thở dài theo: "Ký chủ, cô mua thứ này tuyệt đối không lỗ.

Bây giờ cô đã có 41 điểm, dựa theo tốc độ này thì chỉ cần năm ba ngày nữa thôi, cô đã có thể mua một lạng thịt đầu tiên rồi."
Dương Gia Nghi nghe hệ thống nói vậy cũng cảm thấy có lý.


Cô phát hiện đồ vật trong siêu thị chia làm hai loại.

Một loại là những thứ thông thường, thế giới này cũng có, điểm mở khoá và giá bán rất rẻ.

Loại còn lại là những thứ mà thế giới này không có, điểm mở khoá và giá bán cao ngất ngưỡng.
Còn có thể làm sao bây giờ, cố gắng thôi, nếu siêu thị cũng cho trả giá thì hay biết mấy.
Hệ thống:...
Ký chủ có nhiều ý nghĩ vô cùng kỳ lạ và mới mẻ.
Một đêm trôi qua rất nhanh, sáng ngày thứ hai đã đến.

Mọi người lại bắt đầu cần cù lao động.

Cả nhóm thanh niên trí thức đều trông rất uể oải.

Dương Gia Nghi còn thấy khoé mắt của Thái Hồng Loan hơi sưng, chắc đêm qua cô nàng đã trộm khóc.
Công việc nhà nông mà, đối với đám người cậu ấm cô chiêu thì rất là nặng nhọc.
La Tiểu Vi không tích cực lắm.

Hôm qua ăn vạ, hôm nay cô ả tiếp tục ăn vạ, khiến thôn dân rất khinh thường.
Theo Dương Gia Nghi quan sát thì gia cảnh La Tiểu Vi cũng chẳng khá giả là bao, không biết điều gì khiến cô ả tự tin mà không cố gắng lao động.
Cô ta không sợ bị đói à?
La Tiểu Vi thấy Dương Gia Nghi nhìn sang thì hơi nâng nâng cằm, thái độ có chút khinh thường, lại có chút vênh váo, thêm một chút đắc ý.
Dương Gia Nghi:...
Cô ả này có bị hâm không? Đắc ý cái gì chứ.
Thật đúng là không sợ người ngu, chỉ sợ là ngu mà chẳng tự biết.

Chẳng cần đợi lâu, mùa đông năm nay, hiện thực sẽ dạy cô ả cách làm người.
Bận rộn đến tầm chín giờ hơn thì Dương Gia Nghi thấy Dương Hữu Đức đi bộ ra ruộng.

Chú vẫn mặc bộ cảnh phục mới tinh.

Dáng người cao lớn thon dài.

Dương Hữu Đức vừa tới đầu bờ ruộng thì rước lấy những cái nhìn chăm chú.

Có người nhanh chóng đi gọi đội trưởng.

Họ thấy là cảnh sát thì sợ có chuyện xảy ra.
Chẳng mấy chốc, đội trưởng hoang mang từ nơi khác bước nhanh đến.

Ông thấy Dương Hữu Đức thì thả lỏng, hỏi: "Chú tìm Gia Nghi à?"
Dương Hữu Đức gật đầu: "Dạ, không biết cháu nó làm ở đâu ạ?"
Đội trưởng dẫn Dương Hữu Đức đến chỗ Dương Gia Nghi đang khai hoang.

Cô đang bận tối tăm mặt mày, đội trưởng gọi hai lần mới ngẩn mặt lên.
Cô thấy là chú Hữu Đức liền cười, nụ cười có hai cái má lúm tinh nghịch: "Chú!"
Mặt mày của Dương Hữu Đức lập tức trở nên mềm mại hẳn ra: "Ừ.

Chú kéo gạch, ngói và xi măng qua rồi.

Cháu vẫn ổn chứ?"
"Cháu ổn ạ?"
Trong lúc này, Dương Hữu Đức định xoắn tay xuống làm phụ thì bị cô đẩy ra.

Với bộ trang phục này mà chú ấy chạy đi khai hoang thì thật không tốt.
Dương Hữu Đức thấy vậy cũng không miễn cưỡng, đứng gần đấy vừa nhìn cô làm vừa trò chuyện.
Dương Gia Nghi chăm chú lắng nghe, thi thoảng trả lời, tay thì không quên làm việc.

Loáng thoáng, Dương Gia Nghi cảm thấy chú ấy đang tìm chuyện để câu kéo thời gian.

Đến khi cô nhận ra ánh mắt của người trong thôn khác đi rất nhiều liền biết dụng ý của chú.
Đến tận đây thì cả thôn đều biết trong đám thanh niên trí thức có thiếu nữ tên Dương Gia Nghi, không cần biết cha mẹ như thế nào nhưng có họ hàng làm cảnh sát ở vùng này.

Họ cẩn thận nhìn về phía cô, không còn càn rỡ như trước nữa.
Dương Gia Nghi rất cảm động.

Họ là họ hàng rất xa mà chú còn suy nghĩ cho cô như vậy.

Ân tình này cô phải nhớ kỹ ở trong lòng.
Dương Hữu Đức đứng đấy tầm ba mươi phút mới đi về.

Dương Gia Nghi mở miệng mời chú ở lại mà chú không đồng ý.
Cô đang định chờ chú nán lại rồi về nhà lấy tiền trả tiền vật liệu cho chú.
Thôi, lần sau trả chú cũng được vậy.
Dương Gia Nghi tiễn Dương Hữu Đức về, quay sang thì thấy La Tiểu Vi len lén nhìn cô, vẻ mặt đỏ bừng không biết suy nghĩ cái gì.
Thật là khó hiểu mà..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi