XUYÊN SÁCH HỆ THỐNG BUỘC TA PHẢI VIẾT VĂN

Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết bấy lâu nay cho cô biết, nếu không nhanh chóng giải quyết kẻ thù thì sẽ có vô vàn rắc rối về sau.

Tuy hiểu rõ, nhưng tâm tình Dương Gia Nghi cũng không tránh khỏi bối rối. Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên cô gặp phải cảnh này dù đã sống hai kiếp người.

Lúc này, bên trong đã quay về với im lặng. Trương Chí Hào vừa đứng vừa lau mồ hôi lạnh trên trán. Gã không dám bắt chuyện với ông cố. Những người còn lại đều khinh thường gã.

Họ cũng đang chờ...

Chợt, Dương Gia Nghi "thấy" từ đầu ngõ có hai người đang chạy nhanh về phía cô. Một người mang dáng vẻ của người trưởng thành, cao tầm mét sáu mét bảy. Người còn lại thấp bé hơn rất nhiều, chỉ cao hơn một mét, có lẽ còn là đứa trẻ con. Họ đều cõng sọt, đội nón, lấy khăn quấn mặt. Thiếu nữ nhìn kỹ lại, thì ra là người quen. Hai người quen chạy trốn với tốc độ tối đa của họ, đàng sau là ba bốn gã hồng binh đuổi theo. Não Dương Gia Nghi lập tức làm việc.

Cõng sọt, hoá trang, hồng binh rượt đuổi,...

Mắt cô mở to, hai người đi chợ đen sao? Nhưng chợ đen không phải mở vào ban đêm à?

Không để Dương Gia Nghi kịp suy nghĩ nhiều, Hoàng Văn Đông dẫn theo La Mẫn, rẽ trái, rẽ phải rồi rẽ trái, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt cô.

Ba người chạm mặt, nhìn nhau, không biết thốt lên câu từ gì ngoài những âm thanh hổn hển của hơi thở.

Đoạn đường không dài, nhiều ngõ hẻm, mấy tên hồng binh suýt theo không kịp nhưng vẫn bền bỉ bám theo.

Hoàng Văn Đông nghe tiếng chân phía sau thì không chần chờ, cậu ta kéo La Mẫn và Dương Gia Nghi đến bờ tường cạnh đó đó rồi nhảy vào trong.

Đây là căn nhà sát vách với trụ sở của Cách Uỷ Hội. So với bức tường cao hai mét của bên kia, tường bên này chỉ tầm một mét mà thôi.

Dương Gia Nghi ngạc nhiên. Trong giây phút chưa hoàn hồn, cô đã bị hai người họ lôi kéo cùng nhảy vào.

Hoàng Văn Đông mở ra cửa sau, kéo hai người con gái vào nhà rồi đóng cửa lại. Cậu không và La Mẫn không kịp giải thích mà phải dựa tường thở dốc trước.

Cùng lúc đó, phía sau vang những lên tiếng bước chân hỗn độn và gấp gáp.

"Đâu rồi?"

"Không thấy nữa..."

"Đây là hẻm cụt!"

"Chúng rẽ hướng khác rồi."

"Má nó! Lại chạy thoát hai tên."

Bọn hồng binh mất dấu, dừng lại bàn tán.

Ba người bên trong nín thở. Lại qua một lúc, người bên ngoài cũng đi hết. Hoàng Văn Đông định mở cửa ra xem thì bị Dương Gia Nghi đè lại.

Cô lắc đầu ra dấu, bảo hai người đứng im. Cách vách có người mở cửa ra xem xét. Dương Gia Nghi để ngón trỏ trước môi. Hoàng Văn Đông và La Mẫn không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo.

Thời gian giằng co chừng hai phút, bên kia vang lên tiếng đóng cửa.

"Sao thế?" Giọng ông cố vang lên.

Có người trả lời: "Dạ không có gì, bên ngoài không ai cả."

Dương Gia Nghi không che dấu được sự kinh ngạc của mình. Bởi từ vị trí này, cô có thể nghe rõ đám người đó nói gì mà không cần đến tinh thần lực.

Thiếu nữ bước nhẹ lại gần vách tường. Cô phát hiện ra bức tường đã được thiết kế tỉ mỉ, khiến âm thanh bên kia có thể truyền rõ sang.

Thứ này...

Có vài tiếng sột soạt vang lên, kèm theo tiếng bước chân qua lại. Trương Chí Hào mừng rỡ: "Ông ơi, bọn nó hỏi được rồi."

"Sao?"

Trương Chí Hào nghiến răng nghiến lợi: "Là thôn Hoàng Gia và đám thanh niên trí thức của họ."

La Mẫn và Hoàng Văn Đông giật bắn người, đều nhìn về phía Dương Gia Nghi. Cô gái nhỏ để tay lên miệng lần thứ hai. Hai người họ hiểu ý, rón rén lại gần vách tường. Sáu cái tai cố gắng vểnh lên hết cỡ.

"Mày biết như thế nào chưa?" Ông cố từ từ hỏi.

Trương Chí Hào khiêm tốn: "Xin ông hãy dạy cho cháu!"

"Đầu tiên phải chia làm hai nhóm người, một bên là thôn dân thôn Hoàng Gia, một bên là thanh niên trí thức.

Ngày mai, cháu hãy dẫn người qua đó..."

Ông cố cười khẩy, tròng mắt vẩn đục dường như có ánh sáng hiện lên: "Chính sách chỉ rõ mỗi người trưởng thành chỉ được một đất trồng rau và nuôi một con gà, mỗi hộ tối đa chỉ được năm phần đất và ba con gà. Ta không tin bọn họ làm đúng như vậy. Phải xét từng nhà, chỉ cần có một nhà sai phạm thì chúng ta sẽ có lợi thế để nói chuyện.

Còn thanh niên trí thức..."

Ông cố hơi nhếch mép: "Nghe nói đó là một đám con gái, chỉ cần tối nay cho bọn trai thôn mò qua, gạo nấu thành cơm thì chúng ta quyết định sao mà chẳng được?

Đến khi chúng ta đã nắm được điểm yếu của họ thì chuyện sửa đổi khẩu cung chắc chắn dễ dàng hơn nhiều."

Trương Chí Hào nghe đến đây thì mắt càng sáng, nhưng nghĩ đến điều gì, hắn lắp ba lắp bắp: "Nhưng ông ơi, nhỡ đâu đám thanh niên trí thức lại báo cảnh sát thì sao hở ông?"

Gã không sợ người thôn Hoàng Gia báo cảnh sát. Đám dân đen này sợ cảnh sát còn hơn sờ tà. Gã chỉ lo tụi thanh niên trí thức làm rùm beng mà thôi.

Bộp! Ông cố gõ cây gậy xuống nền nhà, giọng sắc nhọn: "Bọn chúng dám sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi