XUYÊN SÁCH LÀM NỮ PHỤ SỐ TÀN


Ánh sáng màu vàng mờ nhạt phát ra từ đèn ngủ bên cạnh giường, không gian tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy âm thanh của kim đồng hồ đang chạy được treo trong phòng.
Dĩnh Dĩnh đang nằm dài trên giường, ánh mắt long lanh sáng ngoắc nhìn lên chiếc đồng hồ bằng gỗ được trạm khắc những con số nổi vô cùng tỉ mỉ mà chửi thề một câu: “Mẹ nó Bách Lý Vũ, anh bao giờ mới về?”
Thật ra Dĩnh Dĩnh cũng không quan tâm gì mấy đến việc Bách Lý Vũ đi sớm về muộn.

Điều mà cô quan tâm là lúc trưa anh ta nói tối nay về sẽ nói rõ mọi chuyện cho cô nghe, mà mọi chuyện đó chắc chắn có bao gồm đến việc nữ phụ Châu Sa đột nhiên xuất hiện nhanh hơn trong truyện.

Sự thật đơn giản là cô đang tò mò nên sinh ra bực ngang bực dọc trong người.
“Anh được lắm gọi điện thoại cũng không thèm nghe máy, có về hay không thì bảo để người ta còn đi ngủ?” Dĩnh Dĩnh đang mặc trên người một chiếc váy trắng dài, hai chân cô co rút lại giấu bên trong tà váy, lông mày cô nhíu chặt lại, môi rung rung vì tức giận nhìn màn hình điện thoại di động tiếp tục mắng to.
Kim đồng hồ vẫn tiếp tục chạy theo từng nhịp đã định sẵn, người nào đó vẫn không thèm nghe điện thoại của cô.

Cuối cùng không biết đã trôi qua bao lâu, Dĩnh Dĩnh dần dần buông xuôi mắt lim dim chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm ngày mai Dĩnh Dĩnh vẫn như thường lệ mơ màng tỉnh dậy, điều đầu tiên khi cô mở mắt ra là nhìn tứ phía xung quanh xem thử Bách Lý Vũ đã về chưa? Nhưng đến cả cái bóng của anh ta cô cũng không thấy.
Cô cứ ngỡ đêm qua anh ta không về thì chiều nay anh ta nhất định sẽ về, bản thân không nên vội vàng tò mò, không phải người đời thường có câu “Tính tò mò sẽ hại chết một con mèo.” Mà thật khéo hiện tại trong thế giới này cô chính là con mèo đó, vì vậy không vội, không vội.

Chờ đợi chính là hạnh phúc.

Nhưng cô đã lầm đừng nói là mỗi đêm qua anh ta không về, mà một tuần tiếp theo Bách Lý Vũ cũng không hề xuất hiện ở nhà.

Chỉ cho thư ký thông báo về nhà vỏn vẹn mấy câu là Tổng Giám Đốc đã ra nước ngoài công tác rồi.
Không biết là đi công tác hay đi gặp lại người yêu cũ, biết đâu được một tuần trôi qua chắc anh ta cũng đã nối lại tình xưa nghĩa cũ rồi.
Dĩnh Dĩnh ở nhà vẫn sinh hoạt đầy đủ ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giấc trên mặt không hề lấy một tia tức giận.


Duy chỉ có ông bà cụ Bách Lý vẻ mặt tràn đầy sát khí ngày càng một nặng vì lý do còn hai ngày nữa là đến tết nguyên đán rồi mà Bách Lý Vũ vẫn chưa chịu về nhà.
Gia tộc Bách Lý rất xem trọng phong tục cúng kiến vào những ngày lễ lớn trong năm và nghi lễ trong nhà thì vô cùng nhiều.

Vào mỗi dịp lễ lớn trong năm mọi thành viên trong gia tộc đều phải có mặt đầy đủ để làm đủ lễ cúng bái của đời trước truyền lại, cho dù một nghi thức nhỏ cũng không được để thiếu.

Dĩnh Dĩnh đã được chứng kiến một màn lễ nghi trước đó vào ngày đám giỗ của ông nội Bách Lý Vũ quả thật rất rườm rà và nhiều nghi thức cũng hên là cô chỉ là cháu dâu nên được lượt bớt không ít.
“Tít Tít Tít….”
“Dĩnh Dĩnh cậu đâu rồi? Chuông điện thoại của cậu reo nè, chuông điện thoại của cậu thật sự rất khó nghe, lần sau hãy đổi nhạc chuông khác đi!” Bách Lý Hồng chau mày hất cầm về phía phòng ăn gọi Dĩnh Dĩnh.
Dĩnh Dĩnh đang ăn dở tô sủi cảo đành bưng lên chạy ra phòng khách nghe điện thoại.
“Cậu ồn ào quá! Giờ này đã trễ rồi sao còn cậu chưa về nhà đi?” Dĩnh Dĩnh vừa nói vừa cầm điện thoại lên xem thử ai điện cho mình, là An An.
“Về làm gì? Đằng nào ngày mai cũng phải qua đây để đón giao thừa!”
“Alo! An An.” Dĩnh Dĩnh khi nhìn thấy tên thì bắt máy liền, không để ý tới mấy lời nói của Bách Lý Hồng nữa.
Đầu dây bên kia không có ai trả lời, Dĩnh Dĩnh thấy lạ bèn mở miệng hỏi tiếp: “Alo! An An cậu điện thoại cho mình có chuyện gì sao?” Khi Dĩnh Dĩnh vừa dứt lời đầu dây bên kia đã xuất hiện một giọng nói vô cùng yếu ớt, thều thào từng hơi nhỏ một cách khó khăn: “…..Dĩnh Dĩnh cậu..

Giúp mình được không? Hiện tại mình đang rất đau….Cậu giúp…..Đưa mình đi bệnh viện…..”
Không đợi An An nói xong sắc mặt của Dĩnh Dĩnh lập tức biến sắc nghiêm trọng hét lớn vô trong điện thoại: “Cậu đọc địa chỉ nhà cho mình? Mình sẽ đến liền, hãy ráng chịu đựng một chút.”
Bách Lý Hồng đang ngồi bên cạnh ăn táo thấy biểu cảm nghiêm trọng của Dĩnh Dĩnh liền biết có chuyện xảy ra rồi: “Ai bị gì sao? Có cần mình giúp gì không?”
“Là cô bạn học cùng lớp làm bánh của mình đang bị đau ở đâu đó, cần mình giúp!” Dĩnh Dĩnh lên mạng tra được một số điện thoại của bệnh viện gần địa chỉ nhà của An An nhất sau đó nhanh chóng gọi điện thoại đến nhờ bọn họ điều xe cấp cứu tới nhà của An An đưa cô ta vô đến bệnh viện trước, vì từ chỗ cô đến nhà của An An đi đường cũng mất cả tiếng rồi sẽ không kịp mất.
Sau đó Dĩnh Dĩnh đã cùng Bách Lý Hồng lên xe để tài xe riêng ở biệt thự chở đến bệnh viện.
Nói đến việc Bách Lý Hồng xuất hiện ở biệt thự vào giờ này là do công ty đã được nghĩ tết rồi thêm việc ngày mai sẽ đêm giao thừa nên Bách Lý Hồng đến trước một ngày để chơi cùng ông bà Bách Lý.
Khi Dĩnh Dĩnh và Bách Lý Hồng đến bệnh viện thì đã hơn mười giờ tối, hỏi thăm một hồi thì biết An An đã vào phòng phẫu thuật rồi.


Viện phí đã được Bách Lý Hồng đóng trước khi còn ngồi ở trên xe đến đây.

Thật ra lúc tra tìm số điện thoại bệnh viện Dĩnh Dĩnh cũng không để ý gì nhiều lắm chỗ nào gần nhất thì gọi thôi, giờ mới phát hiện bệnh viện mà mình tìm là một bệnh viện vô cùng cao cấp và đắt đỏ.
Lúc nãy khi nhận được hoá đơn từ nhân viên của bệnh viện Dĩnh Dĩnh đã chuyển tiền trả lại cho Bách Lý Hồng vì tính ra đây là bạn của cô không thể lợi dụng Bách Lý Hồng được mặc dù cô ấy rất giàu.
Khi âm báo trên điện thoại Bách Lý Hồng vang lên Dĩnh Dĩnh biết tiền đã vô tài khoản rồi.

Bèn nở nụ cười cảm ơn Bách Lý Hồng thì bị cô mắng cho một trận là quá xem trọng tiền bạc rồi, tình nghĩa mới là quan trọng.

Đối diện với những lời mắng nhiếc mang tính chất giảng đạo lý của Bách Lý Hồng, Dĩnh Dĩnh chỉ biết thở dài cười trừ.
Dĩnh Dĩnh thừa biết với khả năng kinh tế của An An xong khi tỉnh dậy sẽ không trả nổi khoản viện phí này trong một lần đâu.

Tuy có hơi đau ví một chút nhưng đã giúp thì giúp tới cùng.
An An bị đau ruột thừa cấp tính, nên khi được phẫu thuật xong thì được chuyển đến phòng hồi sức.

Với phong cách hành sự đối nhân xử thế của Bách Lý Hồng thì cô ấy đã đăng ký ngay cho An An ở luôn một phòng vip nhưng thật may Dĩnh Dĩnh đã cản lại kịp thời.
“Bà cô của tôi ơi, cậu làm vậy sau khi cô ấy tỉnh dậy khỏi bệnh lại gánh trên vai một khoản nợ lớn sao?”
“Mình đâu có cần cô ta trả lại tiền, bạn của cậu thì cũng coi như là bạn của mình!” Bách Lý Hồng thản nhiên nói.
Dĩnh Dĩnh bất lực trừng mắt Bách Lý Hồng một hồi lâu, lúc này Bách Lý Hồng mới chịu thu tay lại, Dĩnh Dĩnh chọn cho An An phòng bệnh một người nằm xem như cũng là nơi vô cùng cao cấp đối với tầng lớp lao động tay chân như cô rồi.
Mọi thủ tục được hoàn tất xong xui thì cũng đã khuya Dĩnh Dĩnh bảo Bách Lý Hồng về nhà trước còn mình sẽ ở lại chờ An An tĩnh lại.

sau đó sẽ thuê y tá chăm sóc còn mình sẽ trở về biệt thự sau, đảm bảo sẽ có mặt ở nhà vào ngày mai.

Bách Lý Hồng nói xong mấy câu bịn rịn liền lập tức rời khỏi, không gian liền trở nên yên tĩnh.

Cô gái An An sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh nhắm chặt mắt, chắc có lẽ thuốc mê vẫn còn nên chưa tỉnh dậy được.
Dĩnh Dĩnh nằm trên ghế sofa có sẵn trong phòng bệnh ngủ được một lúc thì bụng cồn cào, cô cảm thấy đói rồi lúc nãy tô hoành thánh còn đang ăn lỡ dỡ.

Suy nghĩ một hồi cô bèn quyết định xuống căn tin bệnh viện mua gì đó ăn, sẵn mua nước uống, trái cây mấy thứ linh tinh cho An An luôn.
Không hổ danh là bệnh viện cao cấp giành cho giới nhà giàu, chỉ là căn tin thôi mà y như một cái siêu thị thu nhỏ, thứ gì cũng có chỉ sợ là bạn không có tiền mua thôi.
Sau khi thoả mãn xong cái dạ dày của mình.

Dĩnh Dĩnh khệ nệ xách hai bình nước khoáng dạng một lít rưỡi cùng một túi hoa quả trong đó còn bỏ một ít đồ cá nhân như khăn lông, bàn chải, ly giấy uống nước cùng mấy thứ linh tinh khác đi đến chỗ thang máy.
Cô nhấn thang máy rồi nhanh chân bước vào, bây giờ đã là một hai giờ sáng người sử dụng thang máy cũng chỉ có mình Dĩnh Dĩnh.
khi thang máy “ting” lên một tiếng cửa mở ra Dĩnh Dĩnh bước ra ngoài nhanh chóng đi về phòng bệnh của An An, cô không để ý nhiều vì ở bệnh viện này hành lang nào cũng giống nhau từ màu sắc đến kiến trúc.

Khi đi được một đoạn thì đột nhiên cô thấy một dòng chữ đỏ nổi bật chói lóa hiện ra trước mắt.

Khu vực dành cho VIP Dĩnh Dĩnh thở dài nhìn lên trên biển hiệu bằng led to đùng chạy trên đầu.

Cô đã đi lố rồi nhầm luôn lên tầng trên, là khu phòng dành cho VIP thảo nào cô đi hoài mà không thấy phòng bệnh của An An đâu.
Dĩnh Dĩnh thở dài xốc đồ trên tay lên một cái rồi xoay người đi lại về phía thang máy khi cô bước vào bên trong thang máy lúc cửa tháng máy sắp đóng lại thì cô nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc lướt qua trước mắt cô.
Chính là Tư Vũ, thư ký riêng của Bách Lý Vũ sao anh ta lại xuất hiện ở đây.

Không nghĩ nhiều Dĩnh Dĩnh lật đật nhấn nút thang máy để cửa mở ra lại rồi nhẹ nhàng đi theo hướng mà Tư Vũ đã đi.
Sau khi đi lướt qua hàng loạt phòng bệnh Vip, anh ta đi tận đến cuối hành lang dọc của bệnh viện thì quẹo phải rồi biến mất ở khúc cua đó.
Ở bệnh viện đèn đuốc đều được bật sáng trưng, Dĩnh Dĩnh trong lòng thấp thỏm đi theo sau lúc đến khúc cua cô khéo léo nấp thân thể sau bức tường chỉ ló nữa cái đầu ra nhìn về phía trước.
Sau khúc cua rẽ phải đó chính là một phòng bệnh Vip cuối cùng của tầng lầu này.


Trước cửa phòng bệnh được sơn màu vàng đen sang trọng hiện đang có bốn người đàn ông cao to lực lưỡng mang vets đen đứng trước canh gác.
Nhìn dãy sỗ 9009 được gắn trên cửa cùng ngũ quan của bốn tên vệ sĩ đó Dĩnh Dĩnh có cảm giác rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi.
Khoảng năm giây sau, y như trí nhớ được phục hồi cô xém không nhịn được mà oà lên trong lòng.

Đó……Đó không phải là vệ sĩ riêng của Bách Lý Vũ sao?
Giờ mới chợt nhớ ra, Dĩnh Dĩnh liền biết bốn người đó là vệ sĩ của Bách Lý Vũ luôn đi theo bảo vệ anh ta trong những chuyện quan trọng.
Nhưng sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ anh ta bị thương nên cần nhập viện sao? Có khi nào anh ta bị bệnh nan y gì đó, sợ ông bà cụ lo lắng nên đã che giấu ông bà cụ tự mình nhập viện điều trị không? Tư Vũ chắc hẳn đã vào bên trong rồi.
Dĩnh Dĩnh tiến lại gần thêm miếng nữa cô vẫn nép sau bức tường trắng nghiêng đầu ngó qua đó tiếp tục quan sát thì đột nhiên bên trong phòng vang lên một tiếng choảng rất to y như tiếng đồ thuỷ tinh rơi xuống vậy.

Sau đó kèm theo một âm thanh khóc lóc của một cô gái vang lên, thật sự thì âm thanh này khá nhỏ Dĩnh Dĩnh cũng không biết có phải là có người đang khóc hay không?
Đang mải mê suy nghĩ thì cánh cửa phòng 9009 đột nhiên bật một cái mở ra, tiếng động vang lên thật mạnh, sức lực của cánh tay mở cửa không hề nhỏ.
Dĩnh Dĩnh miệng mồm há hốc, mắt trừng lớn mở to không khép lại được, vì người bước ra từ phòng bệnh đó chính là Bách Lý Vũ người chồng đoản mệnh mất tích đã được một tuần của cô.
Nhìn sắt mặt của Bách Lý Vũ có vẻ đang rất tức giận, bước chân của anh ta đang bước về phía cô, mắt thấy Bách Lý Vũ sắp bước tới khúc cua của hành lang rồi, Dĩnh Dĩnh vội xách hai bình nước khoáng cùng bọc đồ linh tinh chuẩn bị co giò bỏ chạy thì trong phòng bất thình lình chạy ra một cô gái.
Hình bóng cô ta chạy rất nhanh vụt một cái chắn ngang trước mặt Bách Lý Vũ.

Mà khổ nỗi vị trí của cô ta đang đứng chính là ở ngay khúc cua ngã rẽ của hành lang nơi mà Dĩnh Dĩnh đang núp.
Bốn mắt của hai cô gái liền trừng nhau, cả hai bên đều kinh ngạc tột độ như không thể tin đối phương lại có thể xuất hiện ở đây.
Dĩnh Dĩnh ngắm nhìn thân ảnh cô gái trước mắt mình, mái tóc nâu hạt dẻ dài xoăn nhẹ đến eo, thân hình mảnh mai, cho dù là đang mang trên người một chiếc váy trắng dành cho bệnh nhân cũng không giấu nổi khí chất minh tinh có sẵn trên người.

Nhìn cô gái xinh đẹp cao ráo một mét bảy hai, cùng ngũ quan ba phần sắt sảo bảy phần thanh tú, khuôn mặt mang vẻ đẹp lai tây của người con gái Tân Cương không ai khác chính là tình cũ của Bách Lý Vũ nữ minh tinh Châu Sa.
Bách Lý Vũ liền biết có người đứng ở đó, liền ngoắc đầu ra hiệu cho vệ sĩ chạy tới, bản thân cũng bước tới xem thử là ai to gan dám bén mảng tới đây rình mò bọn họ.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy thấy trong lòng chết đi một chút vì mệt mỏi, đấu mắt với nữ minh tinh Châu Sa đã đủ mệt chết cô rồi giờ còn thêm Bách Lý Vũ cũng đang muốn đấu mắt với cô nữa.

chắc anh ta bất ngờ lắm nhưng xin lỗi bà đây cũng bất ngờ không kém nhé cho nên tra nam tiện nữ hai người làm ơn khép mắt lại đi chứ tôi đây mỏi mắt lắm rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi