Trình Diệu Vi cựa người, cô muốn ngồi dậy, dụi mắt cho thật tỉnh táo.
Bất ngờ, một bóng dáng cao lớn sải bước tới bên giường, túm lấy tay cô lôi dậy.
“Tỉnh hẳn chưa? Cô định giở trò đấy à?”
Tiếng người đàn ông cất lên, đây thật sự là tiếng nói lạnh lùng nhất mà Trình Diệu Vi từng được nghe trên đời.
Người đàn ông chằm chằm nhìn cô, mặc kệ cho cô lúc này đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
“Ơ…”
“Anh Tử Phàm!” Trình Diệu Lan cất tiếng.
Hóa ra anh ta tên Tư Tử Phàm.
Trình Diệu Vi mở to mắt.
Trước mặt cô Tư Tử Phàm cực kỳ phong độ nhưng cũng rất dọa người.
Một thân âu phục thẳng tắp tỏa ra mùi tiền khiến cô kinh ngạc không thôi.
Tư Tử Phàm ghé sát mặt vào Trình Diệu Vi, gằn từng chữ:
“Mau ký đơn ly hôn cho tôi.
Ký xong cô sẽ được năm mươi tỷ.”
“Năm mươi tỷ?” Trình Diệu Vi há hốc miệng, kinh ngạc đến mức không sao tin nổi.
“Anh nói… năm mươi tỷ?”
Trình Diệu Vi mơ hồ hỏi lại, chỉ thấy người đàn ông nheo mắt nhìn cô như vật thể lạ.
“Không đúng… mình đã kết hôn đâu mà ly hôn? Còn nữa… anh ta là ai?”
Người đàn ông phất phất bàn tay qua mặt cô.
Rồi anh ta đưa đến một tờ giấy.
“Này! Ký đi, năm mươi tỷ sẽ là của cô!”
“Chị mau ký giải thoát cho anh Tư Tử Phàm!” Trình Diệu Lan lên tiếng.
Trình Diệu Vi nhíu mày một cái, cô đang mông lung vì em gái, nhưng trước mắt là một số tiền lớn, không chần chừ, Trình Diệu Vi tóm lấy tờ đơn ly hôn, rồi giật luôn cái bút trên tay người đàn ông, ký cái xoẹt.
“Đây! Vậy là… tôi được tiền chưa?”
“Cái gì?”
Cả Trình Diệu Lan và người đàn ông đều trố mắt nhìn cô.
Diệu Vi ngơ ngác nhìn cả hai.
Tư Tử Phàm nhận lại tờ đơn ly hôn, trán nhăn lại, bàn tay nắm thành nắm đấm, vai run lên vì giận, ánh mắt tóe lửa nhìn Trình Diệu Vi.
“Cô…”
Trình Diệu Vi giật thót mình, nhăn mặt khó hiểu.
“Sao vậy? Anh bảo tôi ký mà… Tôi ký rồi, tiền của tôi đâu?”
“Xoẹt!” Tư Tử Phàm xé đôi tờ đơn, vo vún lại ném thẳng vào mặt Trình Diệu Vi.
“Cô muốn thoát nhanh vậy sao? Đừng có mơ.”
Trình Diệu Vi hoảng hồn, cô túm lấy tay Tư Tử Phàm.
“Vậy… tiền bồi thường thì sao? Anh nói ly hôn sao giờ lại thay đổi.
Ly hôn đi! Tôi lấy tiền, anh muốn làm gì mặc anh!”
Trình Diệu Lan cũng kinh ngạc nhìn Diệu Vi.
Cô ta nhíu mày lại.
Đây là Trình Diệu Vi trước đây ư? Cô ta tự hỏi không biết đối phương muốn bày ra trò gì.
Còn Tư Tử Phàm, vì sao xé giấy, vì sao không muốn ly hôn?
“Cô…” Tư Tử Phàm giận đến mức nói không nên lời, hai mắt mở trừng trừng, hận không thể một tay bóp chết Trình Diệu Vi.
Hai mắt Trình Diệu Vi tròn xoe nhìn Tư Tử Phàm không chớp, cực kỳ mong chờ tờ đơn ly hôn được đưa lại một lần nữa.
Hành động này của cô khiến anh như muốn phát điên, anh nghiến răng:
“Không dễ dàng như vậy! Cô còn lâu mới đạt được mục đích!”
“Là sao? Là sao, tôi không hiểu.”
Tư Tử Phàm nhìn đôi mắt lấp lánh sáng đang vô cùng phẫn nộ trước việc anh xé đơn ly hôn thì không nhịn nổi giận dữ.
“Cô thật sự muốn ly hôn như vậy sao? Cô nói mau… cô có mục đích gì? Cô là vì hắn?”
“Ờ…” Trình Diệu Vi muốn nói bản thân muốn lấy tiền chữa bệnh cho em gái, nhưng tiếng nói vừa tới miệng thì một bàn tay to thô rắn như gọng kìm kẹp chặt lấy cô.
“Đừng hòng! Cô đừng hòng đạt mục đích!”
Trình Diệu Vi sợ đến mức nín bặt.
Nước mắt bất chợt rơi xuống hai má trước mắt Tư Tử Phàm.
Trình Diệu Lan ở bên cạnh, không ngờ được tình huống lại diễn biến thế này, cô ta vội vã lên tiếng:
“Tư Tử Phàm! Loại phụ nữ dám phản bội anh, anh còn giữ lại bên người làm gì? Mau ly hôn, chị ta không xứng ở cạnh anh!”
Vẫn còn bị kẹp trong bàn tay của Tư Tử Phàm, Trình Diệu Vi đảo mắt nhìn sang người phụ nữ có khuôn mặt y hệt em gái mình kinh ngạc không thôi.
“Không đúng! Đây không phải là Trình Diệu Lan, không phải em gái mình!” Trình Diệu Vi tự nói với mình.
Cả căn phòng lúc này chỉ là hơi thở lạnh lẽo của Tư Tử Phàm.
Anh từ từ buông cổ Trình Diệu Vi ra, trợn mắt đe dọa:
“Cô sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi tay tôi! Cô cũng đừng hòng nhận được một đồng một cắc nào trong cuộc hôn nhân này!”
Trình Diệu Vi cố hớp lấy không khí để thở, cô nuốt khan xuống lắc đầu vội vã túm lấy tay của Tư Tử Phàm.
“Đừng mà! Tôi đã ký giấy rồi, đừng có hủy nó, hãy đưa tiền cho tôi!”
“Buông tay!” Tư Tử Phàm rít lên, hất Trình Diệu Vi ngã ra giường.
Anh mím môi lại, cắn môi đến bật máu.
Bàn tay run lên từng hồi vì cơn giận kéo tới.
“Anh Tử Phàm!” Trình Diệu Lan lại gọi.
Nhưng Tư Tử Phàm chẳng thèm bận tâm tới cô ta, anh quay người, một mạch bước ra khỏi phòng, không hề quay đầu nhìn lại.
“Nhốt cô ta lại! Không có lệnh của tôi, không được phép ra ngoài.”
“Chuyện gì vậy?” Trình Diệu Vi nghe mồn một tiếng nói của Tư Tử Phàm.
Cô bức xúc hét lên:
“Này!”
“Đáng đời! Cô chờ mà chết mục ở đây đi!” Trình Diệu Lan nguýt dài một cái, cười hài lòng chạy ra khỏi phòng..