XUYÊN SÁCH LÀM VỢ TỔNG TÀI


Đi theo Tư Tử Phàm nhiều năm, tài xế luôn chuẩn bị trang phục dự phòng cho anh.

Do đó, khi nhìn thấy anh kiên nhẫn ngồi im một chỗ, mặc cho Trình Diệu Vi làm dơ bộ quần áo của mình, tài xế có phần kinh ngạc.

Anh đã giữ cách sống đó hơn hai mươi năm, chưa từng có bất kỳ một ngoại lệ nào.

Ấy vậy mà sau vụ tai nạn kia, Trình Diệu Vi đã thay đổi con người của Tư Tử Phàm.
Rút khăn giấy ở ngay bên cạnh, Tư Tư Phàm lau miệng cho cô.

Đây là lần đầu tiên tài xế thấy anh không ghét bỏ một người, còn ân cần chăm sóc.

Hành động của Tư Tử Phàm khiến Trình Diệu Vi chợt tỉnh giấc, chỉnh lại tư thế ngồi của mình.
Khung cảnh vừa rồi, tài xế đã thấy hết rõ mồn một.

Do đó, ngay khi Trình Diệu Vi thức dậy, tài xế liền lập tức lên tiếng, suy đoán ý định của chủ nhân:
“Câu chủ, cậu có muốn dừng xe thay quần áo không?”

“Không cần.”
Nghe vậy, tài xế cũng không hỏi nữa, lặng lẽ tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Lúc nãy, Trình Diệu Vi mê man ngủ nên không hề hay biết những chuyện đã xảy ra.

Đó đó, khi nghe tài xế nhắc đến vụ thay quần áo, cô thắc mắc: “Sao phải thay quần áo? Anh định đi đâu à? Chưa về tới nhà mà.”
Không gian chìm vào im lặng, Tư Tử Phàm hay tài xế cũng đều không trả lời, Trình Diệu Vi lại nghe vọng lại bên tai giọng nói quen thuộc của hệ thống:
[Xin chúc mừng, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ được 50% rồi.

Nếu bạn tiếp tục cố gắng, chăm chỉ hơn, nhiệm vụ của chúng ta sẽ sớm hoàn thành thôi, bạn sẽ nhận được phần thưởng mình mong muốn.]
“Năm mươi phần trăm rồi sao?”
Trình Diệu Vi vô cùng ngạc nhiên.

Từ trước tới giờ, kết quả của những nhiệm vụ đều đến vào lúc cô không ngờ tới nhất.

Bây giờ cũng thế, hệ thống luôn dành cho cô những bất ngờ.

Những tưởng nhiệm vụ hôm nay đã bị trì hoãn, mắc kẹt giữa vô vàn rối ren, ai ngờ cô đã đi được một nửa chặng đường.

Thật là may mắn.
[Đúng vậy, nam chính không hề chán ghét bạn, ngược lại còn âm thầm đối xử tốt với bạn.

Do đó, nhiệm vụ đã hoàn thành được một nửa rồi.]
Cùng lúc đó, Trình Diệu Lan đã về tới nhà họ Trình, trong lúc Lâm Thu Hiền và Trình Thiên Thành đang ngủ say.

Do mâu thuẫn từ sự việc của Dương Tuấn Phong, thêm chuyện rạn nứt giữa cô và nhà họ Tư, vợ chồng họ đã ngủ riêng được vài ngày.

Trình Diệu Lan không hề suy nghĩ, cứ vậy đi tới phòng của Lâm Thu Hiền rồi gõ cửa.
Qua tấm kính mỏng, Lâm Thu Hiền nhận ra hình ảnh của con gái nên vội vàng tới mở cửa.


Nhìn kỹ một chút, bà ta phát hiện ra cô đã bị thường: “Con gái, con làm sao vậy?”
Một khi đã dựng lên vở kịch này, Trình Diệu Lan quyết tâm giấu nhẹm sự thật đến cùng, nói dối từ đầu đến cuối, ngay cả với người thân của mình.

Nghe cô ta kể xong, Lâm Thu Hiền thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, bà không thể để yên khi con gái mình chịu thiệt, bèn tới tìm Trình Thiên Thành để nói phải trái đúng sai.
Đêm đã khuya, bà gõ cửa rồi bước vào, đánh thức ông dậy rồi chỉ vào Trình Diệu Lan mà nói: “Ông xem con gái ông đã làm ra chuyện tốt gì này?”
Trình Thiên Thành nhìn Trình Diệu Lan rồi sửng sốt hỏi, vẫn còn ngái ngủ nên giọng cáu kỉnh: “Có chuyện gì vậy?”
Cứ như vậy, trong đêm khuya, một nhà ba người tới phòng khách nói chuyện, ngày cả đám người hầu cũng nghe thấy hết.
“Bố, mẹ, con không sao.

Chỉ lo cho chị Vi thôi, tình trạng vô cùng tồi tệ.

Bây giờ, khi bước ra khỏi nhà, chị ấy còn mang theo dao cạo râu của đàn ông bên người, lưỡi dao vô cùng sắc nhọn.”
Sau khi nghe Trình Diệu Lan kể lại mọi chuyện, cả Lâm Thu Hiền và Trình Thiên Thành đều cảm thấy khó tin, vô cùng sốc trước những lời này.
“Con bé bị làm sao thế không biết? Chẳng những mang theo hung khí bên người, còn lấy chai rượu cố ý khiến người khác bị thương.” Trình Thiên Thành lo lắng ra mặt, hoàn toàn không hề nghi ngờ trước lời nói của Trình Diệu Lan.
“Loạn rồi, loạn hết rồi! Trình Diệu Vi đúng là bị điên mà.” Lâm Thu Hiền vô cùng tức giận, muốn ăn tươi nuốt sống Trình Diệu Vi ngay lúc này.

Nghĩ tới bàn tay đẹp của con gái mình bị rạch, bà không sao giữ nổi sự bình tĩnh.

“Con không sao đâu, mẹ đừng lo.

Vết thương… cũng không sâu lắm.”
“Mẹ biết nhưng nó sẽ để lại sẹo, theo con suốt đời đó.” Lâm Thu Hiền khó chịu ra mặt.
“Không thể để mọi chuyện như thế được.

Đợi đến khi trời sáng, mẹ sẽ tìm tới nhà họ Tư để nói chuyện.”
***
Biệt thự nhà họ Tư,
Sau khi về tới nhà, Tư Tử Phàm yêu cầu Trình Diệu Vi qua phòng của mình để xử lý vết thương trên đầu cô.

Máu lúc này đã đông lại, dính vào tóc, không chảy nữa nhưng phải sát trùng và bôi thuốc, tránh để lại sẹo.
“Tôi tự mình làm được.”
Trình Diệu Vi từ chối sự giúp đỡ của anh, tuy nhiên ngay lập tức bị anh chất vấn:
“Có nhìn thấy đâu mà xử lý, đừng cứng đầu nữa.” Tư Tử Phàm vô cùng khó chịu trước thái độ bất hợp tác của cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi