XUYÊN SÁCH NAM CHÍNH! ĐÃ ĐẾN LÚC ANH NÊN YÊU TÔI RỒI!


Mọi chuyện cứ như một giấc mộng dài, hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra, Tịch Nhiên chính mắt chứng kiến thấy mọi chuyện biến mất.

Thật sự không thể tin được mọi chuyện sẽ đi đến bước này.
Tịch Nhiên thấy mình đứng trước một cánh cổng kì quái nào đó, nhìn xuyên qua đó, thấy tất cả những khuôn mặt cô đã gặp qua ở “thế giới đó”, từng khuôn mặt hiện ra không có chủ đích, giống như gợi nhắc cho cô biết, mọi chuyện thật sự kết thúc rồi!
Cô bật dậy trong cơn mê, xung quanh không có một ai, bản thân lại đang nằm trong bệnh viện.
“Đây là nơi nào? Rốt cuộc là “thế giới đó” hay thật sự đã trở về rồi?”
Tịch Nhiên giống như chú chó lạc bị người ta đem bắt đi, khi tỉnh lại mọi chuyện đều giống như rất lạ lẫm, giống như đã trở về, lại giống như vẫn còn ở lại thế giới trong sách.
Cô hoảng loạn chạy ra ngoài, tìm khắp nơi một người có thể cho mình một đáp án.
Nhưng cô chạy hết một dãy hành lang, cũng không thấy ai cả.
“Rốt cuộc thì đây là nơi nào?”
Tịch Nhiên khuỵu gối, từ bụng truyền đến cái đau dữ dội.

Đến lúc đó mới có mấy cô y tá phát hiện, vội đưa cô trở lại phòng đồng thời gọi bác sĩ.
“Cô gái, bình tĩnh đừng nghĩ nhiều.”
Nhìn sơ qua vị bác sĩ này chưa tới bốn mươi tuổi, vậy mà lại gọi Chu Nhiên là cô gái?
“Cô… cô gái sao?”
“Cô cần bình tĩnh lại, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đứa con còn chưa chào đời của mình đấy.”
Đồng thời lúc này Ngân Thương Duệ chạy tới, trên tay hộp cháo còn nóng hổi cũng rơi bịch xuống đất.
Anh vội chạy tới chỗ cô, áp tay cô lên má mình.
“Anh chỉ vừa đi một lúc, sao em lại lo sợ đến mức động thai khí vậy?”

Thì ra khi nãy chỉ là một giấc mơ!
Tịch Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vị bác sĩ ý tứ không dám ở lại lâu, những gì ông ấy nên nhắc đều đã nói cả rồi.
Vậy nếu không phải vì bị cưỡng ép trở về mà ngất đi, thì sao cô lại ngất chứ? Cô cũng đâu phải người yếu đuối tới mức đó.
“Thai đã được mười tuần rồi, em còn ăn uống tùy hứng như vậy, không coi chừng em một thời gian em lại buông thả bản thân như thế.

Hỏi sao lại không kiệt sức ngất đi chứ.”
Tịch Nhiên sờ vào khuôn mặt anh lo lắng, vừa được an ủi, lại bình tĩnh hơn.
“Thật may.”
“Em nói gì vậy? Em thành ra thế này còn nói may à?”
Tịch Nhiên lắc đầu, cô khi này cười hạnh phúc, cô khi nãy nghĩ tới chuyện không được gặp anh, đã sợ đến mức nào.

Cũng may anh thật sự vẫn chưa chết.
Thấy Tịch Nhiên nhìn mình kỳ quái như thế, Ngân Thương Duệ có chút ngại, nhưng vẫn chưa hết giận.
“Thật tình hết nói nổi với em.” Anh quay đầu nhìn hộp cháo mình vừa mới mang về đã đổ đầy trên đất, “Để anh đi mua đồ ăn khắc cho em ăn.”
Tịch Nhiên đảo mắt, có chút lo sợ nắm chặt tay anh.
Thấy được sự hỗn loạn của Tịch Nhiên, Ngân Thương Duệ cũng vỗ vỗ tay cô an ủi:
“Ngoan, chút nữa anh sẽ lại quay lại.”
Nói rồi anh quay lưng rời đi, tuy đã được anh an ủi, nhưng trong lòng vẫn không nguôi nổi nỗi sợ.
Lỡ như anh đi rồi, sẽ không trở lại nữa thì sao? Lỡ như khi anh quay lại, cô không còn ở đây thì sao? Lỡ như mọi chuyện này chỉ là một giấc mơ thì sao?
Tịch Nhiên cần một câu trả lời, cần ai nói cho cô biết mình phải làm gì, cô không muốn bản thân bí bách suy nghĩ như vậy nữa.
Bỗng nhiên khi này từ cửa sổ mở toang lại xuất hiện một tên thần kinh chèo ba tầng để nên tới đây.
“Tịch Nhiên, tôi đến thăm cô nè.”
“Ông… Ông làm gì ở ngoài đó vậy?”
“Tôi chèo cửa sổ vào tìm cô đấy.”
“Bệnh viện cũng đâu thiếu lối đi, ông đâu nhất thiết phải chèo cửa sổ chứ.”
“Kệ đi, thói quen khó bỏ thôi.”
Với độ cao này mà trèo vào từ cửa sổ, nếu Phương Thiết chèo vào nhầm phòng có bệnh nhân bị bệnh tim, có khi nào khiến người đó chết vì sợ không?
Phương Thiết đúng là có sở thích quái dị, đường chính không thích đi lại cứ thích đi cửa phụ.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là hắn xuất hiện rất đúng lúc.
Phương Thiết cầm trên tay cuốn sách, vừa chèo vào trong đã đưa nó cho cô.
“Tôi nghĩ cô sẽ cần nó.”
Hắn đã mang cuốn sách cổ của cô tới.
Tịch Nhiên lo sợ lật lật trang, quả nhiên vẫn như dự đoán, dòng chữ “nhiệm vụ đã hoàn thành” đã hiện trong cuốn sách ấy rồi.
“Phương Thiết, ông có thấy khi đó cuốn sách của Ngân Thương Duệ trong tay tôi tan biến không?”
“Có.”

“Vậy có nghĩa là…”
“Ừ, cuốn sách đã từ chủ rồi.”
“Vậy sao Ngân Thương Duệ vẫn còn sống? Ông không phải nói sách từ chủ, chủ sẽ chết sao? Còn tôi, cuốn sách nói tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, sao tôi vẫn còn lưu lại nơi này?”
Phương Thiết thở lấy một nhịp, không muốn giấu cô.
“Cô hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cuốn sách chưa thật sự kết thúc.

Ban đầu vốn dĩ nhiệm vụ của cô đã rất mơ hồ, có lẽ sẽ phải đợi nhân vật chính chết cô mới có thể trở về.

Còn Ngân Thương Duệ, sớm thôi cũng sẽ tan biến giống như cuốn sách đó.”
“Tan biến hoàn toàn?”
“Ừ, không thể nào tái sinh như tôi.”
Phương Thiết cúi đầu.
“Xin lỗi cô.”Hắn im lặng một lúc, mới nói tiếp.

“Nếu lúc đó tôi nói cho cô xé cuốn sách đó, có lẽ mọi chuyện sẽ không tồi tệ thế này.”
“Xé sách?”
“Ừ, nếu xé cuốn sách đó bị xé rồi, cậu ta sẽ giống như tôi.

Nhưng đổi lại kẻ xé cuốn sách đó sẽ trở thành nô lệ cho cuốn sách đó.”
“Nô lệ? Ý là gì?”
“Có lẽ cô đã gặp một cô nhóc mù ở chợ đen rồi đúng không?”
Tịch Nhiên lục lại ký ức, thật sự cô đã gặp một cô nhóc mù tại nơi đó.
“Có, tôi có gặp cô bé mù ấy rồi.”
“Cô ta chính là một dạng của nô lệ.


Cuốn sách của tôi là do cô nhóc đó xé.”
“Vậy việc tiên tri đó…”
“Mọi lời cô nhóc nói đều chắc chắn sẽ xảy ra.”
Tịch Nhiên nhớ lại lời cô bé đó nói, dường như vẫn chưa thể hiểu hết lời cô bé ấy đã nói.
“Tịch Nhiên à…”
“Ông đi được rồi.”
“Tôi…”
“Nể mặt ông, tôi đã cố gắng kiềm chế không tức giận.

Ông nên nói sớm hơn với tôi.

Nhưng ông đã không làm thế.”
Phương Thiết biết cô giận mình, nên đành quay mặt đi nhảy ra khỏi cửa sổ.
Chuyện Ngân Thương Duệ sẽ biến mất, nghĩ đến thôi đã khiến cô không giữ nổi bình tĩnh.

Cô không muốn phải chịu đựng sự mất mát ấy, càng không muốn phải đối mặt với người có thể ngăn cản chuyện đó lại không nói cho cô biết.
Nếu không phải cảm kích chuyện trước giờ Phương Thiết giúp mình, thật sự cô sẽ không dễ dàng để ông ta đi như thế.
Tịch Nhiên nhìn cuốn sách một hồi, trong đầu tự nhiên ngộ ra điều gì đó.
“Xé sách, phải rồi…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi