XUYÊN SÁCH NAM CHÍNH! ĐÃ ĐẾN LÚC ANH NÊN YÊU TÔI RỒI!


Lúc Tưởng Tịch Nhiên rời khỏi nhà là buổi sáng, sau khi lăn lộn ở bên ngoài một ngày cũng chịu về nhà.

Trên tay cầm theo hai cặp vali tiền, khoa trương bước vào trong cổng lớn.
Người trong nhà sốt ruột, thấy cô về tới cửa nhà liền mắng:
“Con hôm nay đi đâu? Sao chỉ vừa mới không để mắt đến con thì con đã tiêu xài hoang phí, một lần đã tiêu mất mười bốn tỷ? Tháng trước con tiêu hơn ba mươi tỷ đã hứa là tháng này không giữ thói quen hoang phí đó rồi mà?”
Người này tên Tưởng Tịch Diên, chính là ba ruột của Tưởng Tịch Nhiên.

Ông ta đang rất tức giận về thông báo trừ tiền trong tài khoản, dù nó chẳng đáng bao nhiêu so với gia sản kếch xù của ông.
Ông ta chú ý tới mấy cái vali trên tay cô.

Nhưng ông ta nghĩ trong đó chứa mấy cái vớ vẩn cô mua được ở bên ngoài nên càng nặng lời:
“Suốt ngày phá hoại, vô tích sự.”
Tịch Nhiên yên lặng quan sát biểu hiện, người ba này cũng thật giống với miêu tả, căm ghét con gái mình tới mức dùng thái độ thù địch đó để nói chuyện với cô.
“Con quả thật tiêu xài vô tổ chức, nhưng lúc mua đồ con lỡ tay rút ra thôi.” Sau đó cô đặt hai vali tiền lên bàn, “Đây là phần còn lại, con trả lại cho ba.”
“Một cái chưa ba tỷ, một cái chứa bốn tỷ.


Còn bảy tỷ con sẽ trả dần.”
Cũng may cô kiếm thêm được vài món đồ ở chợ đen với giá rẻ, bán được kha khá tiền để bù vào số “nợ” này.
Lời này nói ra, cô khiến cho người đàn ông trung niên trước mặt phải bất ngờ.

Ông ta nghi hoặc, liệu đây có còn là đứa con tiêu tiền không cần phải nghĩ hay không?
Tưởng Tịch Diên thu lại ánh mắt ngạc nhiên, điềm tĩnh nói:
“Nếu vậy thì tốt.

Ba mong con thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.”
“Nếu không có gì căn dặn, con lên phòng trước.”
Cô vừa mới rời khỏi, ba cô đã tặc lưỡi phì một cái.
“Làm bộ làm tịch.”
“Nói không biết ngượng.” - Thẩm Dạ Nhu bước ra từ phòng bếp lớn giọng nói.
Hai người bọn họ tuy là vợ chồng đã hai mấy năm, khi gặp mặt nhau lại chẳng cho nhau mặt mũi.

Gia đình nữ phụ chính là ông gặp tôi cãi, bà đến tôi đi, một chút ấm cúng gia đình cũng không có.
“Tôi ra ngoài, bà muốn làm gì thì tùy.”
“Lại tới chỗ con hồ ly tinh đó chứ gì? Nói với ả ta, quản chặt bản thân mình cùng những người xung quanh đi.

Cả ngày làm trò quyến rũ rất kinh tởm.”
“Ăn nói cho cẩn thận, tôi tăng ca bà không tin có thể lên thẳng công ty xem.

Mở miệng lại ả này ả kia, con bà nó ảnh hưởng xấu cũng phải.”
Tưởng Tịch Diên lạnh lùng buông lời giễu cợt, ông đã thừa biết bản chất của mẹ con bọn họ giống nhau, những kẻ ác độc và bất chấp vì mưu tính của bản thân.

Hai kẻ như thế là vợ và con gái, trong lòng ông đã sớm mặc định nơi đây không phải nhà mà là chốn địa ngục.
Việc có nhân tình bên ngoài cũng chẳng phải việc gì lạ.
“Tốt! Vậy ông đã chăm sóc nó được hôm nào rồi? Tôi thừa biết ông đang có ý định gì với con nhỏ ngoài giá thú kia.


Ông nên nhớ 30℅ cổ phần công ty đang nằm trong tay tôi, liệu mà hành động cho phải phép.

Và nhớ lấy, Tịch Nhiên là đứa con gái duy nhất của ông!”
Lời đe dọa này có lẽ đã khiến ông ta lung lay đôi chút.
“Biết rồi.”
Nhưng việc đó không thể khiến ông ta ngay bây giờ ở lại căn nhà lạnh lẽo này, vừa dứt lời ông đã bước nhanh ra khỏi nhà, trả lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
Tịch Nhiên chưa lên phòng hẳn, cô đứng nơi khuất mắt âm thầm kiểm soát tình tiết.

Trong sách không miêu tả quá kĩ cảnh này, chỉ nói qua gia đình Tưởng Tịch Nhiên luôn lục đục, chưa bao giờ vui vẻ ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Nữ phụ tuy có ba, nhưng ông chẳng mấy khi ở nhà chăm sóc cô như mẹ, nên cô ấy cũng coi như không có người ba này.

Nghe có vẻ bất hiếu, nhưng Tịch Nhiên bây giờ lại cảm thấy nữ làm vậy cũng không sai.

Tuy nữ phụ có cái nhìn lệch lạc với nhiều thứ, nhưng cô ta rất rõ ràng thẳng thắn, ghét ra ghét yêu ra yêu, không giả dối lừa người, đó là một điểm tốt.
Tất cả hàng động đều là 100℅ sự thật.

Nhưng thật quá thì bị ghét, cô trở thành nữ phụ phản diện vì lý do này cũng khá hợp tình.
Tịch Nhiên nhìn Thẩm Dạ Nhu từ trên cao xuống, bà tuy mạnh miệng nhưng bộ dạng bây giờ lại vô cùng bi thương muốn khóc.

Bà hẳn cũng giống những người phụ nữ khác, khao khát tình yêu và sự hạnh phúc.


Chỉ tiếc Tưởng Tịch Diên một chút cũng không yêu thích Thẩm Dạ Nhu này.
Nhưng nếu xét đúng thì Tưởng Tịch Diên cũng giống với Thẩm Dạ Nhu, ông ta cũng khao khát hạnh phúc vậy.

Chỉ là ông ta đi tìm chứ không phải ngồi khóc thầm chờ đợi như vợ của mình thôi…
Tịch Nhiên thở dài, nếu chỉ đọc qua, vốn không thể hiểu được hết nội tâm từng nhân vật.

Nên cho dù là nhân vật phản diện hay chính diện ngay lúc này, đều không có lý do gì để ghét bỏ.

Cô không phải thánh mẫu, cô chỉ cảm thấy tiếc thương cho bọn họ - những nhân vật được thiết lập sẵn sẽ phải làm những hành động được sắp đặt.

Bọn họ không thể như cô được lựa chọn tính cách hay hành động, nếu để nói bọn họ chỉ là những người gỗ vô tri bị điều khiển dưới ngòi bút của người viết cũng không sai.

Nếu cứ để mọi chuyện diễn ra như vậy, ắt rằng kết cục vẫn sẽ như cuốn sách kia định sẵn, kẻ ác sẽ bị tiêu diệt một cách thảm thương.
Vậy nếu như kẻ ác không làm việc ác nữa, thì kết cục của bọn họ sẽ thế nào?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi