"Hiểu chuyện không tốt sao ạ? Chúng con còn nhỏ, nhưng chúng con biết ai đối xử tốt với chúng con mà."
Khuôn măt Thiệu Bắc đầy hoang mang, đưa cái tay quấn đầy băng gạc qua lau nước mắt cho Mục Kinh Trập: "Mẹ, mẹ đừng khóc, sau này mẹ không thích thì chúng ta sẽ không nói về chuyện này nữa."
" Nói hay không không quan trọng, mà là không được phép làm như vậy nữa." Mục Kinh Trập cẩn thận đem bàn tay nhỏ của cô bé đặt lại: "Đừng động lộn xộn, kẻo đau."
Đúng thật là đau, Thiệu Bắc nhe răng: "Không sao đâu mẹ, con không sợ, con mừng là mẹ không bị thương chỗ nào, nếu mà mẹ đau như thế này, con sẽ cảm thấy đau lòng chết mất, con có thể đau thay mẹ, con rất vui, con không sợ chút nào."
Thiệu Bắc thật ra rất khó chịu, đau đến muốn khóc, nhưng lại nghĩ đến việc mình có thể chịu đau thay mẹ, cô bé không sợ nữa.
Các bà mẹ khác trong thôn luôn nói khi con họ bị bệnh, bọn họ nhìn thấy liền rất đau lòng, hận không thể gánh thay sự đau đớn của con.
Họ không làm được, cũng không thể làm, nhưng cô bé đã làm được, thấy mẹ không bị sao là cô bé đã vui rồi.
Mục Kinh Trập vốn đã lau khô nước, nhưng vì câu nói này, nước mắt lại trào ra.
"Tiểu Bắc, con..." Mục Kinh Trập vuốt mái tóc đẫm mồ hôi của Thiệu Bắc: "Con như này thì tương lai sao ta có thể không đối xử tốt với con được."
Bọn chúng sao có thể trách cô đối xử quá tốt với chúng, là bọn chúng ở bên yêu cầu cô, một bên lại phạm quy.
Cô đối với bọn chúng tốt một lần, bọn chúng sẽ trả lại gấp đôi, sau đó cứ tiếp tục trả lại gấp đôi, vì thế mà cô sẽ ngày càng lún sâu hơn.
Một con người bé nhỏ, một câu nói sao mà thấm thía.
Nhưng bản thân Thiệu Bắc còn chưa biết, lo lắng cô cũng đau: "Mẹ đừng khóc, mẹ cũng rất đau sao?"
"Ta không đau, con đã bảo vệ ta, ta làm sao mà đau được."
"Vậy là tốt rồi." Thiệu Bắc ngược lại an ủi Mục Kinh Trập: "Mẹ, mẹ đã quên những gì mẹ đã nói với chúng con trước đây rồi sao, mẹ đã quên câu Sinh tại gian nan khổ cực, chết bởi yên vui sao? Không cần phải lo lắng khi gặp những chuyện như vậy, bởi vì con đang phải vượt qua nó."
Thiệu Bắc suy nghĩ một chút, cười nói: "Có lẽ bộ phim sẽ thành công vang dội, con cũng sẽ nổi tiếng cho nên mới phải chịu khổ như vậy."
Mục Kinh Trập thành công bị Thiệu Bắc chọc cười: "Ừ, nhất định sẽ nổi tiếng, thành công vang dội."
"Đến lúc đó con sẽ đóng phim không ngừng nghỉ và kiếm được rất nhiều tiền, Sinh tại gian nan khổ cực, chết bởi yên vui một chút cũng không sai, vì vậy đừng buồn mẹ nhé."
Mặc dù lời nói nghe rất hay và truyền cảm hứng, cơn sốt của Thiệu Bắc cũng hạ xuống, nhưng cơn đau không biến mất dễ dàng như vậy.
Cô bé đổ mồ hôi liên tục, không ăn được gì, chỉ miễn cưỡng ăn được một chút, đến buổi tối vì khó chịu mà không thể ngủ được.
Mục Kinh Trập nhìn cô bé vật lộn với cơn đau, cô cũng như bị giày vò theo, trước đây đã tránh được cơn sốt làm bỏng tai, nhưng Thiệu Bắc lúc này lại khó tránh khỏi.
Cô không thể nhịn được lại đi tim bác sĩ mấy lần, khiến bác sĩ cũng bất lực không thôi.
Sau đó, Mục Kinh Trập kể chuyện dỗ Thiệu Bắc ngủ, nhưng Thiệu Bắc dù có nhắm mắt lại, nhưng vẫn không thể ngủ được.
Cô bé chỉ không muốn Mục Kinh Trập lo lắng, vì vậy muốn dỗ dành mẹ nên đã giả vờ ngủ.
Mục Kinh Trập bất lực nói: "Tiểu Bắc, nếu con không muốn ngủ thì cứ mở mắt ra, con còn muốn nghe gì nữa, ta sẽ kể cho con."
Chỉ cần đánh lạc hướng lực chú ý của cô bé một chút, cơn đau sẽ giảm bớt đi.
Thiệu Bắc suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: "Vậy mẹ hát ru con một bài đi.
Con muốn nghe một bài hát ru giống như lần trước, nói không chừng nghe xong con sẽ có thể lăn ra ngủ."
Mục Kinh Trập sững người: "À..."
Mục Kinh Trập đã không hát từ lần náo loạn lần trước, cho dù Thiệu Bắc có dụ hôn cô như thế nào thì cô vẫn không hát, bởi vì Thiệu Bắc rất thích, sau lần đó thì lúc nào cô bé cũng ngân nga nó.
Mỗi lần Thiệu Bắc hát, có cảm giác như đang hành quyết Mục Kinh Trập trước công chúng.
Những đứa trẻ trong thôn sau khi nghe Thiệu Bắc hát thì hoàn toàn thay đổi lời và hát theo.
Bây giờ bài hát đến trường của thôn Đại Đông đã không thể nhận ra, hiệu trưởng lấy làm e ngại, biết là cô hát, hiệu trưởng cũng đã gặp riêng bà căn dặn cô kĩ càng, bảo là sau này đừng tùy tiện đổi lời mà hát cho lũ trẻ nghe.
Mục Kinh Trập cũng bất đắc dĩ, cô cũng không phải cố ý, cho nên đã quyết định từ đó về sau sẽ không hát nữa.
Nhưng bây giờ Thiệu Bắc nhìn cô như thế này, cô bé còn khó chịu như vậy, chỉ muốn nghe một bài hát ru, làm sao cô có thể từ chối chứ.
Mục Kinh Trập vắt óc suy nghĩ, cuối cùng hát thử một đoạn Bé ơi, ngủ đi., nhưng mới hai câu đã bị kẹt lại.
Thiệu Bắc ngây ngô nhìn Mục Kinh Trập: "Mẹ, không có bài mới sao? Như lần trước thì sao?"
"Không có nhiều như vậy."
"Vậy mẹ có thể hát bài lần trước."
Mục Kinh Trập bất đắc dĩ, chỉ có thể nhịn xấu hổ hát lại một lần, Thiệu Bắc rõ ràng cũng biết điều đó, cho nên cô bé đã bật cười khi cô cất giọng hát.
Thấy Thiệu Bắc cười, Mục Kinh Trập đành chịu thua: "Để ta nghĩ xem nên hát gì nữa."
Trăn trở mãi cho đến khi trời đã gần sáng, Mục Kinh Trập mới mở rèm ra.
Lúc này, mặt trời vừa lúc mọc từ phía đông lên, chân trời đỏ rực, chẳng mấy chốc lại mọc lên cao, khung cảnh rất đẹp.
Mục Kinh Trập nhìn mặt trời, đôi mắt cô sáng lên, cảm hứng cuối cùng đã đến.
"Tiểu Bắc, ta đã nhớ tới một bài hát." Mục Kinh Trập ho khan một tiếng: "Trời sáng trời sáng em trèo lên cột điện, trèo lên cột điện kéo dây điện, em đụng phải đường dây cao thế, đưa em xuống Âm phủ."
Thiệu Bắc cười ha hả, cuối cùng cũng trở nên vui vẻ: "Mẹ, trong Âm phủ còn có cái gì nữa?"
Mục Kinh Trập nhớ đằng sau còn có cuộc nói chuyện với Diêm Vương, cũng là bị mọi người đổi lời, vì thế không biết lời bài hát nguyên bản là gì, cô cũng không nhớ rõ tiếp theo xảy ra chuyện thế nào.
Dù sao nó cũng không dễ nghe chút nào, Mục Kinh Trập dứt khoát không nhớ nữa.
"Chỉ vậy thôi, đằng sau ta cũng không nhớ."
"Như này nghe cũng hay." Thiệu Bắc rất hứng thú học hát theo, còn khen Mục Kinh Trập: "Mẹ, mẹ thật lợi hại, có thể hát một bài hát như vậy."
Mục Kinh Trập cũng không biết bài hát này được phát hành khi nào và nó được chuyển thể từ khi nào, trước mắt là vẫn chưa nghe qua, cho nên cũng không nhận công lao này.
"Ta cũng là học từ người khác, không phải là ta tự hát đâu."
"Hay quá, con đã có hai bài để hát, mẹ còn bài nào nữa không?"
Mục Kinh Trập thấy Thiệu Bắc hoạt bát hơn rất nhiều, vắt óc nghĩ, lúc này các bệnh nhân khác cũng đã tỉnh, Mục Kinh Trập nhìn thấy một cô bé chạy tới, hai mắt sáng lên.
"Ta nhớ rồi."
Đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Thiệu Bắc, Mục Kinh Trập hoàn toàn trở thành bậc cha mẹ không có giới hạn.
"Cô gái nhỏ, sáng sớm rời giường, tay cầm vào nhà xí.
Trong nhà xí có người, đành phải kéo quần lên."
Mục Kinh Trập chỉ có thể hát một câu này, còn ca khúc giống như chưa từng nghe qua, càng không thể nhớ tới.
Sau khi hát một câu ngắn, Thiệu Bắc sửng sốt một lúc, sau đó cười thành tiếng.
"Mẹ, vui quá, bài hát này thật thú vị, con rất thích."
Thiệu Bắc nóng lòng muốn đứng dậy: "Mẹ, con cũng muốn đi nhà xí."
Mục Kinh Trập: "..."
Thiệu Bắc bởi vì lúc trước không kịp đi giày nên chân đã bị bỏng, nhưng may mắn là chúng không quá nghiêm trọng, đặt miếng đệm lên dép và đeo vào chân thì có thể đi lại bình thường.
Thiệu Bắc tràn đầy hứng khởi, cũng không cần Mục Kinh Trập ôm, túm quần lên, hát bài Cô gái nhỏ rồi đi vào nhà vệ sinh.
Cô bé đã sống đúng với tư cách là một diễn viên nhí, diễn giống như đúc.
Mục Kinh Trập: "..." Học theo cũng quá nhanh rồi.
- ---------------------------------------------------
Editor: tuần nay cho tui xin lỗi trước là chỉ có 5 chap thui nha:>.