Vì Thiệu Đông đã báo thù, mấy đứa trẻ cũng không thể ở lại trong thôn, Thiệu Đông chưa đầy mười tuổi đã mang theo đàn em rời khỏi cái thôn đầy sự tuyệt vọng này, bọn chúng không một xu dính túi, đến cả ăn xin cũng từng làm qua, về sau Thiệu Đông nhặt ve chai mà khá khẩm hơn.
Nghĩ đến tình tiết trong sách, Mục Kinh Trập nghiến răng nghiến lợi.
Cô phủi bụi trên người Thiệu Đông: "Nếu có thời gian, ta sẽ dạy con một số kỹ thuật tự vệ."
"Ý người là võ công?"
Khi còn trẻ con ai chẳng mơ làm cao thủ võ lâm, Thiệu Đông cũng không ngoại lệ, vừa sáng mắt liền hỏi.
"...Nó không được tính là học võ công.
Nó chỉ đơn giản là tự vệ mà thôi.
Con vẫn còn quá nhỏ.
Điều tốt nhất nên làm là chạy."
Trước khi Mục Kinh Trập đưa Thiệu Đông đi ăn, chị dâu Thiệu đã đến với Phúc Lộc Thọ đang khóc.
"Mục Kinh Trập, đi ra cho ta, cô đánh bọn nhỏ, cô xem bọn nhỏ bị cô đánh thành cái dạng gì, hôm nay nếu không cùng ta giải thích, ta không tha cho cô!"
Triệu Lan và anh cả Thiệu theo sát phía sau, vẻ mặt vô cùng khó coi, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Mục Kinh Trập.
"Mấy người Thiệu Đông lúc trước bị đánh, sao không thấy các người nói gì, bây giờ mới biết đau lòng sao? Chị có nhìn thấy cái tát trên mặt của Thiệu Đông không? Tôi chỉ trả lại."
Mục Kinh Trập cười lạnh một tiếng, "Chị dạy dỗ con cái không tốt, thì người làm thím như tôi phải ra tay thôi."
Thấy chị dâu Thiệu định nói, Mục Kinh Trập lập tức giơ tay: "Không sao cả, dù sao tôi cũng là thím của bọn chúng, sau này tôi sẽ tiếp tục dạy dỗ bọn chúng thật tốt."
Chị dâu Thiệu một lời cũng chưa kịp nói, suýt nữa tức chết.
"Cô là đang dạy trẻ con hả? Đánh đến thế, bọn nhỏ cũng bị dọa cho sợ hãi."
"Làm sao vậy? So với bọn chúng đánh còn kém một chút, tôi đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không phải bọn chúng là thân thích, chị cảm thấy bọn chúng còn có thể đứng vững sao?"
Mục Kinh Trập một chút cũng không lùi bước, "Tôi đã sớm cảnh mấy người, dám động một lần, tôi dám đánh trả gấp hai, tay chân không đánh gãy, tôi đối với Thiệu kỳ Hải thật có lỗi!"
Cô nhìn đám Thiệu Phúc, "Trước mặt cha mẹ và bà của ngươi, để ta nói lại lần nữa, đừng tùy tiện bắt nạt Thiệu Đông và những người khác, nếu không đừng trách ta không cảnh cáo, ta nói được sẽ làm được.
"
Ba người bọn chúng vẫn chưa thoát ra khỏi cái bóng mà Mục Kinh Trập mang đến, nghe xong lại bật khóc.
Chị dâu Thiệu và Triệu Lan vừa tức giận vừa đau lòng, nếu là trước đây sớm đã lại túm tóc, nhưng lần này lại ngại Mục Kinh Trập không dám động thủ.
Anh cả Thiệu cũng đã nhìn ra năng lực của Mục Kinh Trập, càng cho rằng đàn ông tốt sẽ không đấu đá với phụ nữ, vì vậy hắn dứt khoát không nhìn Mục Kinh Trập mà nhìn Thiệu Nam và những người khác.
"Thiệu Nam Thiệu Tây, các ngươi cứ như vậy mà nhìn sao? Bình thường ta đã dạy như thế nào, các ngươi là huynh đệ, xương gãy liền gân*, chuyện nhỏ nhặt thì không sao, hiện tại đã như vậy, ngươi cứ như vậy nhìn?"
(打断骨头连着筋: đại loại chỉ mối quan hệ, họ hàng, anh em họ rất thân thiết, không thể tách rời như xương gãy với gân)
Thiệu Tây trong mắt hiện lên một tia châm chọc, "Bác cả muốn chúng ta làm cái gì? Sau này đám người Thiệu Phúc đánh chúng ta, chúng ta không được phép phản kháng cũng không được lên tiếng, để bọn họ đánh chúng ta, thậm chí bị đánh chết?"
Anh cả Thiệu ngày thường căn bản không nói lời nào, hắn nói một câu cũng không ai dám phản đối, nghẹn đến mức trên mặt tràn đầy tức giận.
"Đánh chết ngươi là có ý gì? Bọn chúng là anh trai sao lại đánh chết ngươi? Chẳng qua là trẻ con đánh nhau mà thôi, tuổi còn nhỏ mà oán khí lớn như vậy..."
"Ai muốn liều mạng? Mấy người Thiệu Phúc đánh chúng ta chính là muốn đánh chết, chúng ta không muốn chết, đánh lại là đại oán sao?"
Thiệu Tây đỏ mắt, "Chúng ta không cần những người anh em như thế."
Việc tẩy trắng của anh cả Thiệu sắp thành công, nhưng lại bị Thiệu Tây hai ba câu vạch trần không để lại quần lót.
"Ngươi..."
Hắn ta tức giận đến vung tay, Mục Kinh Trập cười khẩy.
"Như thế nào? Nghe không được sự thật, tức giận muốn đánh người sao? Có muốn tôi khua chiêng múa trống cho cả thôn đến xem không?"
Sự tức giận của anh cả Thiệu ngay lập tức chuyển sang Mục Kinh Trập.
"Mục Kinh Trập, tôi vì thấy cô là em dâu mà nhịn xuống, đừng có được đà mà lấn tới!"
"Ai là người được đà mà lấn tới?" Mục Kinh Trập chế nhạo,"Không còn nhịn được ư, sao không nhịn tiếp? Một tên khốn kiếp chỉ biết núp sau vợ hút máu em trai, một tên hèn nhát chỉ biết núp sau vợ ăn hiếp cháu, giờ bị bức bách còn dám nói?Sao không tiếp tục giả chết?"
"Con tôm chân mềm bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ cứng, nghe hay quá.
Tất cả người khác đều ngu ngốc, chỉ có anh là thông minh, phải không? Có tôi đang còn ở đây, anh đang đe dọa mấy đứa trẻ làm gì? Muốn gì thì hướng tôi mà nói đây này."
Anh cả Thiệu tức giận đến ngã ngửa, sắc mặt tím tái, càng khiến hắn tức giận hơn chính là đám người Thiệu Đông lạnh lùng nhìn hắn cười.
Hắn ta hông nhịn được nữa, "Các ngươi còn dám cười!"
Vừa nói, hắn vừa lao về phía trước, lại bị Mục Kinh Trập ngăn lại, "Tôi nói là tôi vẫn ở đây!"
"Tránh ra, cô là mẹ kế, lúc nào cũng có thể rời Thiệu gia mà gả đi, tôi không muốn cùng cô nói chuyện, tôi chỉ tìm bọn chúng!"
Anh cả Thiệu vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm vào Thiệu Đông và những người khác với ánh mắt đe dọa, "Tôi có thể xé xác chúng nó được sao?"
Thiệu Đông và những người khác không nói gì, nhưng ánh mắt lại lộ ra rất nhiều cảm xúc.
"Được, thật là tốt, tôi nuôi bọn chúng đến giờ lại nhận được những lời oán trách!"
Chị dâu Thiệu không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp nói: "Tôi đã sớm nói, chúng nó chỉ là những con sói mắt trắng, nuôi chúng nó còn không bằng nuôi một con chó, dù sao tôi cũng không chịu nổi nữa.
Hôm nay liền phân gia, nếu không phân gia, tôi liền mang bọn Thiệu Phúc về nhà mẹ đẻ!"
Nói đi nói lại, cuối cùng rút ra được hai chữ "phân gia".
Điều này đã được bọn họ cân nhắc từ lâu, suy nghĩ về nó trong một thời gian dài.
Thiệu Kỳ Hải còn sống, đương nhiên vĩnh viễn không thể phân gia, hiện tại nhất định phải phân gia.
Họ đã muốn tống khứ những thứ vướng víu này từ lâu, chẳng lẽ họ phải nuôi chúng và giúp chúng cưới vợ lấy chồng? Bốn cháu trai thì sao, đừng đùa, nhà họ còn có bốn người con.
Sau khi đem lời nói ra, anh cả Thiệu và chị dâu đã bình tĩnh lại trông thấy, còn Triệu Lan thì vội vàng bắt đám người Thiệu Đông xin lỗi, quỳ xuống nhận lỗi.
Lúc này, bọn họ hoàn toàn không để ý tới Mục Kinh Trập.
Họ tự tin, tin rằng Thiệu Đông và những người khác không thể làm gì nếu không có họ, thề rằng sẽ trút bỏ mọi tức giận mà họ phải gánh chịu trong thời gian này.
Bọn họ vốn tưởng rằng đám người Thiệu Đông nhất định sợ hãi, quỳ xuống cầu xin, bọn họ cũng sẽ không mềm lòng, cái nhà này đã nói là chia thì nhất định phải chia.
Nhưng cũng cần phải dọn dẹp một vài đứa oắt con trước khi chia.
Tính toán của anh cả Thiệu và chị dâu rất hay, Phúc Lộc Thọ không quan tâm gì ngoài việc khóc, Triệu Lan do dự không nói, cuối cùng thậm chí không nói.
Nhưng điều mà không ai trong số họ mong đợi là Thiệu Đông đã gật đầu.
Cậu tiến lên hai bước, đứng trước mặt đàn em, lắp bắp nhưng lớn tiếng nói: "Phân gia thì phân gia, ngược lại mấy người không được làm phiền chúng ta."
Mục Kinh Trập ngạc nhiên nhìn sang.
Cô ngạc nhiên, nhưng không khuyên gì cả.
Theo quan điểm của cô, việc phân gia thực sự là tốt, cuộc sống của mấy đứa nhỏ có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng tách ra.
Ba người anh cả Thiệu thực sự bị sốc, mãi đến khi phản ứng lại, lập tức nói một cách gay gắt.
"Được, các ngươi có gan, nếu đã đồng ý thì sau này cũng đừng hối hận, hôm nay chúng ta liền phân gia!"
Hắn chỉ chờ ngày bọn chúng không sống nổi mà hối hận đi ăn mày!.