Thiệu Kỳ Dương đang vào cửa đúng lúc nghe thấy tiếng mắng mỏ của mấy đứa trẻ ở đại phòng.
Anh tức giận tái xanh mặt, Thiệu Phúc không nhìn thấy anh, còn giở thủ đoạn uy hiếp: "Nếu ngươi không cho, ta sẽ để bà nội đem ngươi đuổi ra ngoài, đây là nhà của chúng ta, ngươi không cho ta sẽ không để cho các ngươi ở trong đó đâu".
Thừa dịp bọn Thiệu Đông dừng lại, Thiệu Phúc đáy mắt thoáng lên sự đắc ý liền muốn đánh người.
"Dừng lại."
Thiệu Kỳ Dương sắc mặt cực kỳ khó coi, "Thiệu Lộc, đem truyện tranh trả lại cho Tiểu Tây."
"Tại sao?" Thiệu Lộc không phục, "Cho bọn họ ở nhà chúng ta, ta không được phép lấy một quyển truyện tranh?"
"Ai dạy ngươi những lời này?" Thiệu Kỳ Dương rất tức giận.
Mục Kinh Trập liếc anh ta một cái, trực tiếp nói: "Không muốn bọn họ ở trong nhà của các ngươi, thì hãy trả nhà của họ lại cho họ."
"Bọn họ lấy nhà ở đâu?" Thiệu Lộc hỏi ngược lại.
Mục Kinh Trập chỉ gian phòng mới khang trang bên cạnh: "Cái mà các ngươi đang ở."
"Đó là nhà của ta!" Phúc Lộc Thọ Hỉ cùng một chỗ xù lông phản bác.
"Các ngươi ở trong đó thì liền trở thành nhà của các ngươi? Nhà là được xây dựng bằng tiền trợ cấp của cha Thiệu Đông, cùng các ngươi chẳng có một chút quan hệ.
Cha mẹ các ngươi mặt dày dành lấy chỗ tốt để ở và đem cái nơi tồi tàn này cho bọn ta, các ngươi còn ở đó lý luận?"
"Nói cho nghiêm túc, chính là ngươi mượn nhà.
Ngươi không chịu nhận và trả lại nhà cho họ, họ thậm chí còn không cho ngươi ở ngôi nhà tồi tàn đó."
Mục Kinh Trập không nói thì thôi, khi nói sẽ hù chết người.
Lần đầu tiên Phúc Lộc Thọ Hỉ nghe thấy những lời nói như vậy, tức giận đến cực điểm, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Mục Kinh Trập, lại không hiểu sao mà chột dạ.
"Mới không phải, đó là nhà của ta."
"Không tin thì hỏi chú ba của các ngươi?" Mục Kinh Trập chỉ vào Thiệu Kỳ Dương.
Thiệu Kỳ Dương im lặng, những gì cô nói là sự thật không thể phủ nhận.
Điều này làm cho Phúc Lộc Thọ Hỉ trong lòng dao động, bọn họ vốn là tiểu bá vương trong thôn, khoe khoang nhà lớn, đột nhiên nói không phải của mình?
Thiệu Lộc đang muốn phát cáu, lại nghe thấy một tiếng động lớn phát ra từ gian phòng Thiệu Kỳ Dương ở, một tiếng bịch.
"Tiếng động gì?"
Mục Kinh Trập tiến lên hai bước, "Ai? Ai ở bên trong?"
Không có ai trả lời.
Thiệu Phúc và Thiệu lộc nhìn nhau không nói lời nào, Thiệu Nam liếc họ một cái, đột nhiên nói: "Chắc chắn là một tên trộm."
Trộm?
Thiệu Kỳ Dương sững người một lúc, cảm thấy có chút kì quái, nhưng Mục Kinh Trập rất nhanh đã phản ứng lại.
"Kẻ trộm?" Mặt cô biến sắc, "Các ngươi trốn hết sau lưng ta!"
Thuận tay nhặt thanh catalpa* bằng sắt bị hỏng và bước về phía trước.
(catalpa bằng sắt 破铁楸: đại loại giống cái xẻng á mọi người, để cái ảnh cho dễ liên tưởng nè)
"Người trong nhà, ngươi đã bị bao vây, biết điều, ôm đầu đi ra, nếu không ta sẽ không khách khí."
Không có tiếng động từ bên trong.
"Ngươi còn không đi ra ngoài, ta phá cửa."
Bên trong ấp úng phát ra tiếng, nhưng chính là không nghe ra cái gì.
Mục Kinh Trập cau mày, nhà này nhiều trẻ con như vậy, ngộ nhỡ bị thương hay xảy ra chuyện gì thì sao? Tên trộm này còn không thành thật?
Thiệu Kỳ Dương cảm thấy có gì đó không ổn, vừa muốn ngăn cản, Mục Kinh Trập đã nhấc chân đạp một cái.
Một tiếng va chạm vang lên, cánh cửa mấy ngày trước vì để ngăn Mục Kinh Trập làm loạn đã cố ý thay mới, đã bị mở tung ra.
Bắt đầu...
đã mở......
Trong sân, Thiệu Kỳ Dương cùng 9 đứa trẻ ngây ra.
Mục Kinh Trập nâng cây sắt xông vào: "Ta xem ngươi trốn được đi đâu."
"A...!đừng đánh, là ta! Là ta!"
Trong phòng vang lên một giọng nói quen thuộc, chỉ là lần này mang chút run rẩy.
Sau một trận bụi mù mịt, mọi người nhìn thấy Triệu Lan suýt chút nữa bị cửa đập vào mặt, sắc mặt đầy hoảng sợ, cùng Mục Kinh Trập còn đang dơ thanh catalpa sắt.
Triệu Lan mặt tái xanh, môi trắng bệch, bà ta thật sự hoảng sợ, thiếu chút hồn bay phách lạc.
Bà ta vuốt ngực, hung hăng trừng Mục Kinh Trập.
Mục Kinh Trập sau khi nhìn rõ cau mày: "...Ồ, là mẹ."
Là mẹ chồng của nguyên chủ, Triệu Lan.
"Mẹ làm gì trốn ở đây không tiếng động?"
"Ai trốn?" Triệu Lan vặn lại.
Vừa định nói gì đó, liền nhìn thấy cánh cửa trên mặt đất cùng với thanh sắt trong tay Mục Kinh Trập, đột nhiên im bặt.
Mục Kinh Trập trở nên mạnh mẽ như vậy từ khi nào? Hay cửa này bị mục?
Thiệu Kỳ Dương khó khăn rời mắt khỏi cánh cửa gỗ nát tan, cau mày khi nhìn Triệu Lan.
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
Ánh mắt đảo qua gian phòng, những vết tích rõ ràng của sự lục lọi trong phòng.
Sắc mặt Thiệu Kỳ Dương càng thêm khó coi, không cần hỏi cũng biết bà ta lại tới đòi tiền lương của anh.
Anh hiện là công nhân tạm thời của Bưu điện, so với công nhân chính thức anh ấy được trả lương thấp hơn và làm việc rất vất vả, Triệu Lan lại giữ lại tất cả số tiền lương mà anh ấy kiếm được.
Sau khi Thiệu Kỳ Hải chết, Thiệu Kỳ Dương phải nuôi cháu trai cháu gái liền nói sẽ không đưa tiền lương cho Triệu Lan nữa, không ngờ rằng Thiệu Lan đã trực tiếp đến lục phòng.
"Con đã nói mấy lần rồi, tiền lương hai tháng này con phải dành đóng học phí cho bọn Tiểu Đông, sắp khai giảng rồi."
Đông, Tây, Bắc, Nam là 4 đứa trẻ.
Hai đứa lớn học lớp hai, hai đứa nhỏ cũng học lớp một.
"Nhập học khai giảng, ta còn không biết khi nào khai giảng? Đến lúc đó thì tìm ta lấy." Triệu Lan hạ quyết tâm để lấy tiền.
Thiệu Kỳ Dương và Thiệu Đông nhìn bà ta không nói chuyện, cũng không tin rằng bà ta có thể làm được.
Túi của Triệu Lan xưa nay chỉ có vào chứ không ra.
Thấy Thiệu Kỳ Dương không nói chuyện, Triệu Lan quay đầu mắng Thiệu Bắc, "Không phải chỉ là phát sốt, liền đi bệnh viện, tiền đi bệnh viện đều đủ đóng học phí, là con gái thì đi học làm gì, nuôi lớn cũng lấy chồng, chi bằng ngươi tiết kiệm mà lấy vợ..."
Thiệu Bắc nghe vậy không vui, vừa định nói cô đọc sách rất tốt, vì cái gì mà không được học, lại bị Thiệu Nam ngăn lại.
Thiệu Nam cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia châm chọc không hợp tuổi tác, không để Thiệu Bắc tranh luận không cần thiết tránh bị đánh.
Miễn là học phí của họ vẫn còn, không bị trộm là tốt.
Thiệu Nam mặc dù không phát hiện Triệu Lan vào phòng, nhưng cậu đoán được, sợ học phí của họ sẽ bị lấy mất nên cố tình gọi là kẻ trộm.
Cậu cũng không nói dối, bởi vì bà nội Triệu Lan chính là kẻ trộm trong mắt cậu.
Không ngờ tới câu nói này lại thu hoạch được rất nhiều lợi ích.
Thiệu Nam nhìn Mục Kinh Trập, cô chính là bất ngờ lớn nhất ngày hôm nay.
Mục Kinh Trập không phát hiện ánh mắt của Thiệu Nam, nhìn chằm chằm Triệu Lan, cau mày không kiên nhẫn.
Điều cô sợ nhất trong đời chính là kiểu cằn nhằn này, nghe xong chỉ muốn đánh người.
Mục Kinh Trập nhấc chân giẫm một cái, cánh cửa vốn đã nằm trên mặt đất trực tiếp bị giẫm nứt thành mảnh nhỏ.
"Ồn ào quá."
Triệu Lan sửng sốt, sau đó mới nhớ tới còn có đồ sao chổi xấu xa ở đây, đồ sao chổi này cũng đang để mắt tới đứa con trai thứ ba của bà.
Nhìn cánh cửa bị vỡ nát hoàn toàn, Triệu Lan không quan tâm đến mái tóc và sự thay đổi của Mục Kinh Trập.
"Ngươi...!Ngươi vậy mà nói ta ồn ào, ta là mẹ chồng ngươi."
Triệu Lan nói với một vẻ giọng yếu ớt, đem so với bộ dáng sau khi Thiệu Kỳ Hải chết một mực mắng nguyên chủ là đồ sao chổi hại người, tưởng như hai người khác nhau.
"Chuyện này thì liên quan gì đến việc mẹ là mẹ chồng tôi." Mục Kinh Trập nhìn một cái, trực tiếp nói: "Ngoại trừ học phí và sách vở, khi khai giảng còn phải mua quần áo, giày dép và bài tập về nhà."
"Chú của bọn nhỏ chịu trách nhiệm về học phí, còn mẹ là bà nội của chúng phải chịu trách nhiệm về quần áo, giày dép và bài tập về nhà, phải không? Mẹ không mua cho chúng trong Tết Nguyên đán, nhưng định mua chúng cho trước khi nhập học?"
Triệu Lan dâng đến cửa, Mục Kinh Trập đương nhiên sẽ không để bà ta đi dễ dàng..