XUYÊN SÁCH VƯƠNG PHI MẶT LẠNH TỪ CHỐI YÊU!


"Hung vô điểm mặc" tức trong bụng không có một chữ, ý chỉ những kẻ dốt nát,định suốt đời sẽ phải đống trong khổ sở cùng cực.

Mà Linh Cương chính là cùng đất nghèo nàn,chứa chấp những con người như vậy.

Và đây cũng là nơi mà Âu Dương Phong Ngạn thu phục dưới chân, một tay hắn dạy dỗ mới trở thành một cường quốc nhỏ sánh ngang lực lượng với một nơi to lớn như Trạch Lan quốc.
Vốn dĩ Âu Dương Phong Ngạn công cao lấn chủ.

Ngay từ khi hình thành Linh Cương, gặp sự phản đối gay gắt nhưng dưới sức mạnh tuyệt đối thì tất cả đều hóa hư vô.

Bảo vệ Linh Cương có một nơi gọi là Nạp Lan các.

Nạp Lan Các thành danh chỉ trong vòng 2 năm hoạt động, lọt vào top 5 tổ chức sát thủ mạnh nhất trong 3 đế quốc.

Mà tất cả những sát thủ trong Nạp Lan Các đều lấy một chữ " Mặc" làm họ.

Âu Dương Phong Ngạn muốn nhắc nhở những con người từ vực thẳm đi lên phải biết gốc rễ bản thân ở đâu, từ đó nhất định không được phản bội Linh Cương.

Kẻ kháng lệnh đều phải chết.
Thứ bậc trong Nạp Lan các cũng có một sự cách biệt nhất định.


Kẻ nắm quyền càng cao thì càng mạnh.

Mà Mặc Nhan chính là một người như vậy.

Nhưng nàng ta không biết chừng mực, động phải chủ mẫu trong lời đồn.

Ngày bị áp giải khỏi Linh Cương, tin tức này đã được truyền khắp cả Linh Cương.

Điều đó cho thấy vị chủ mẫu thần bí được vương gia yêu thương tới mức nào, thậm chí xuống tay tàn nhẫn với một quản sự hộ pháp bậc nhất của Nạp Lan.

Ai nấy đều tò mò về chủ mẫu.

Nhưng phần lớn số đông trong Nạp Lan các lại quan tâm đến một chuyện.

Vậy Mặc Nhan chết, thì vị trí còn trống đó là của ai.

Có lẽ sắp tới Nạp Lan sẽ không ngừng náo động.

Mà Âu Dương Phong Ngạn trở về Linh Cương lần này là muốn sắp xếp lại trật tự một chút sao cho thỏa đáng.
Hắn ngồi trên bàn với một đống văn kiện, toàn bộ đều là những ứng cử viên sáng giá cho chiếc ghế quản sự hộ pháp của Mặc Nhan đang bỏ trống.

Ai nấy đều đa tài đa nghệ và có những thành tựu nhất định nổi danh trên giang hồ.

Mỗi cái tên chỉ cần xướng lên, ai nấy đều không rét mà run.
Quản sự chính Mặc Nhiên thì liên mồm liên miệng giới thiệu mà trong đầu Âu Dương Phong Ngạn chỉ toàn có hình bóng của Ngũ Thiên Kiều.

Hắn tới đây cũng tròn một ngày rồi.

Không biết giờ vết thương của nàng ấy sao rồi? Ở Trạch Lan, nữ nhân đó liệu có nhớ hắn một chút nào không? Nghĩ tới vẻ mặt cau có của nàng, hai hàng lông mày của hắn giãn ra đôi chút.
- Mặc Nhiên, Phong Khuyết đâu rồi?
- Phong Khuyết tới Vu Lan quốc xử lí chút chuyện.

Đám chó Vu Khởi dám tự ý cắn sau lưng chúng ta.

Nhất định sẽ khiến chủ nhân hài lòng.
- Ừm..
- Vậy chủ nhân, chuyện chọn lựa, tính sao ạ?

- Đợi Phong Khuyết trở về.

Hắn tự có cách xử lí.
- Vâng, chủ nhân.
- Ngày mai ta sẽ trở về Trạch Lan.

Chậc, bây giờ ngươi cho người đi sắp xếp những đồ ta đã căn dặn đi.
Mặc Nhiên ho khan, như muốn hỏi gì đó.Âu Dương Phong Ngạn khẽ giọng :
- Muốn nói gì?
- Chủ nhân, mấy đồ đó...có phải dành cho chủ mẫu không?
- Phải.
- Chủ nhân, chủ mẫu là người như thế nào?
- Một người rất xinh đẹp, rất tùy hứng cũng rất tuyệt tình.

Nàng là nữ nhân độc đoán nhất trong thiên hạ này.
Âu Dương Phong Ngạn nhìn ra ngoài cửa.

Ánh trăng sáng rọi xuống gương mặt không góc chết.

Mặc Nhiên kinh ngạc.

Nàng chưa bao giờ được thấy chủ tử của mình cười,không,thậm chí là nhếch miệng cười.

Ngài ấy luôn một mặt lạnh nhạt, duy trì một thái độ không cảm xúc.

Vậy mà khi nhắc tới chủ mẫu, ngài ấy liền ôn nhu ấm áp lạ thường.


Nàng vô cùng tò mò không rõ vị chủ mẫu này là người như thế nào và bằng cách nào chủ mẫu có thể nắm giữ trái tim của vương gia.

A Tâm hình như trở thành ám sĩ bên cạnh chủ mẫu thì phải.

Có nên thăm dò một chút không nhỉ?
Như chợt nhớ ra chuyện gì đó, Mặc Nhan vội nói :
- Vương gia, người đã đọc mật thư nô tỳ gửi về vương phủ chưa ạ?
- Mật thư?
- Hán Hiến Đế sẽ tới vương phủ thăm người vào ngày 15 tháng này.

Người biết rồi đó.

Tên gia hỏa đó vốn tùy tiện, dù nô tỳ có từ chối thì hắn vẫn sẽ đến thôi.
- Ừm.

Đi làm việc ngươi cần làm.

Ngày mai bổn vương sẽ rời đi sớm hơn dự tính.
- Dạ, vương gia, nô tỳ cáo lui.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi