XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

Beta: NKHA

?

Lâm Kích có ý gì?

Chu Tuần cau mày đi tới, một bên lại có chút không hiểu được. Lại nói tiếp, Lâm Kích hình như vẫn luôn giữ khoảng cách với Tiêu Tử Kỳ nhỉ? Quan hệ không tốt thì phải?

Chu Tuần là nam năm trong đoàn phim, nhưng hắn chỉ là một diễn viên già vẫn luôn không nóng không lạnh thôi. Lăn lê bò lết trong giới mười mấy năm, trước khi vào đoàn phim Chu Tuần cũng đã thăm dò rõ ràng tin tức của tất cả mọi người.

Đặc biệt là chuyện về Tiêu Tử Kỳ, trước khi hắn vào đoàn phim có nghe nói quan hệ cá nhân của Tiêu Tử Kỳ cùng Vinh tổng không tồi, thậm chí lúc ấy hắn còn nghe được lời đồn nói là vị Vinh tổng kia đầu tư cho đoàn phim là muốn cho Tiêu Tử Kỳ làm nam chính.

Kết quả, sau khi vào đoàn phim hắn mới phát hiện vị Vinh tổng kia đúng thật là đầu tư nhưng mà nam chính người ta thích là Lâm Kích! Căn bản không có quan hệ gì với Tiêu Tử Kỳ.

Nhưng mà điều kỳ quái chính là chuyện sau đó.

Trước đó không lâu đoàn phim có đưa tới toa ăn của Ngự Thiện Hiên. Kỳ thật ngày đó Chu Tuần đúng lúc đi tìm đạo diễn Ngưu nói chuyện cảnh diễn nên hắn mới đứng ở phụ cận đạo diễn Ngưu và Lâm Kích, chính tai hắn nghe thấy vị Vinh tổng kia gọi điện thoại.

Người ta tới thăm ban Lâm Kích nên toa ăn tất nhiên cũng là cho Lâm Kích mặt mũi. Kết quả quay đầu lại, không biết tại sao khắp nơi trong đoàn phim đều truyền nhau về chuyện liên quan đến Vinh tổng và Tiêu Tử Kỳ. Thủ đoạn đó Chu Tuần cũng không phải chưa thấy qua trong giới nhưng nói đi nói lại thì cách làm này xác thật có chút low. Sau đó chính là Vinh tổng tự mình tới mới rửa sạch lời đồn này.

Cho nên nói, Lâm Kích đây là muốn đối mặt với Tiêu Tử Kỳ?

Trong lòng Chu Tuần nhanh chóng lướt qua rất nhiều ý nghĩ, trên mặt lại rất tự nhiên nói nói cười cười với trợ lý trang phục đang kiểm tra dây thép trên người.

Trong lúc trò chuyện hắn bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt Tiêu Tử Kỳ, mang theo một tia quỷ dị nôn nóng nhưng trên mặt lại giả bộ một bộ dạng không thèm để ý, dưới chân từng chút nhích về phía hắn.

Tiêu Tử Kỳ muốn làm gì?

Nháy mắt trong đầu Chu Tuần hiện lên các loại ý nghĩ nhưng bị hắn mạnh mẽ kiềm chế xuống, vẫn tiếp tục việc của mình giống như không nhìn thấy.

Trong chốc lát giọng nói của Tiêu Tử Kỳ bỗng nhiên vang lên bên tai.

"Anh Chu, Lâm Kích kia nói đổi liền đổi, anh không giận cậu ấy sao? Tính tình anh thật tốt nhưng tôi không được như vậy, tôi vẫn luôn cho rằng Lâm Kích là một diễn viên vô cùng chuyên nghiệp, không nghĩ tới, ai." Hắn thật giả nói ra một ít lời.

Chu Tuần mặt không đổi sắc.

"Cảnh diễn bình thường của Lâm Kích cơ hồ một lần là qua rất ít NG, hôm nay đau bụng một lần đạo diễn Ngưu đồng ý để cậu ấy nghỉ ngơi trong chốc lát cũng rất bình thường. Nhưng giống tôi thì không được, bình thường bị NG nhiều nên không có mặt mũi như vậy." Lời này của hắn nghe không có gì không đúng nhưng sắc mặt Tiêu Tử lại trướng đến phát tím.

Chu Tuần này có ý gì? Là nói mình NG nhiều nên không có tư cách nói lời này sao?

Tiêu Tử Kỳ trong lòng xấu hổ buồn bực thành giận, trên mặt lại còn lắp bắp giả thành bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.

"Anh Chu nói đúng, vẫn là do diễn xuất của chúng ta không tốt nên không thể trách đạo diễn Ngưu đối xử tốt với Lâm Kích được. Có điều, đạo diễn Ngưu thường xuyên gọi Lâm Kích đến phòng ông ấy giảng cảnh diễn, là do tôi quá ngu ngốc, bằng không cũng sẽ để đạo diễn Ngưu giảng nhiều thêm cho tôi."

Trợ lý trang phục ở bên cạnh nghe thấy không hiểu sao cũng cảm thấy lời này giống như có chỗ nào quái quái? Nghe giống như đang nói đạo diễn Ngưu dùng quy tắc ngầm với Lâm Kích?

Chu Tuần trong lòng cảnh giác, chuông cảnh báo kêu mãnh liệt. Tiêu Tử Kỳ này thật sự đúng là không phải dạng người hiền lành gì.

"Đúng không? Tôi vậy mà còn chưa thấy qua đạo diễn Ngưu giảng cảnh diễn cho Lâm Kích bao giờ, dù sao tôi thấy cậu ấy hình như rất hiểu rõ nhân vật. Nhưng mà nếu cậu thấy thì cũng có thể là vậy." Dù sao hắn cũng không nhìn thấy, cứ kiên quyết không thừa nhận là được, Tiêu Tử Kỳ một hai nói chính mình đã nhìn thấy thì cứ nhìn thấy đi. Nhưng mà cậu ấy dựa vào cái gì mà nói là nhìn thấy?

Tiêu Tử Kỳ cũng phát hiện bẫy rập trong lời nói này của Chu Tuần, trên mặt lộ ra một nụ cười nhu nhược không tiếp tục nói chuyện với hắn nữa mà ngược lại chuyển qua trợ lý trang phục.

Chu Tuần vẫn luôn cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Tử Kỳ, không cho tên đó có điều kiện tiếp xúc với mình.

Qua hồi lâu, giọng nói kinh ngạc của Tiêu Tử Kỳ bỗng nhiên vang lên, "Ai da, anh nhìn chỗ này xem, có phải có chút bị mòn không?"

Chu Tuần ngẩn ra, lập tức quay đầu động tác nhất trí nhìn chằm chằm cùng trợ lý trang phục. Quả nhiên, có một dây thép đã mòn, nói câu khó nghe chính là chỉ cần Chu Tuần treo lên thì trong nháy mắt tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện.

Trợ lý trang phục lập tức đổ mồ hôi lạnh vội vàng xin lỗi với Chu Tuần.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi anh Chu, tôi lập tức đổi cho anh."

Trợ lý lại nhìn thoáng qua Tiêu Tử Kỳ, vô cùng cảm kích.

"Cảm ơn cậu nha Tử Kỳ, bằng không tôi thật sự đã hại chết người rồi."

Tiêu Tử Kỳ mỉm cười xua tay, "Không có gì, tôi cũng là đang nói chuyện thuận tiện nhìn thoáng qua thôi." Nhìn Tiêu Tử Kỳ vân đạm phong khinh nói làm trong lòng Chu Tuần lại giống như xảy ra động đất kịch liệt, cảm thấy nghi hoặc.

Sao lại thế này? Cái này không đúng.

Chu Tuần có kinh nghiệm diễn cảnh dùng dây thép này rất phong phú, mỗi lần mang dây thép đều sẽ tự mình nghiêm túc kiểm tra lại lần nữa. Hắn có thể xác định trăm phần trăm, vừa rồi chỗ này tuyệt đối không có dấu vết này.

Sao Tiêu Tử Kỳ này vừa đến lại phát hiện có chỗ không đúng?

Bởi vì chuyện nhỏ ngoài ý muốn này nên cảnh quay phải tạm thời bỏ dở. Đạo diễn Ngưu nghe nói thiếu chút nữa xảy ra vấn đề liền giận tím mặt, muốn đích thân kiểm tra an toàn tất cả dụng cụ. Chu Tuần nhân cơ hội này đi đến bên cạnh Lâm Kích, liếc mắt nhìn xung quanh mới đè thấp giọng nói.

"Cậu, cậu có phải đã sớm biết hay không?" Chuyện dây thép có vấn đề.

Sắc mặt Lâm Kích cũng rất khó coi. Cậu đen mặt, "Nếu tôi nói cho anh tôi chỉ nhờ trực giác nên tránh thoát được thì anh tin không?"

Lời này nghe quả thực quá hoang đường!

Nhưng lúc Chu Tuần nhìn đôi mắt trong sáng của Lâm Kích rồi lại nghĩ tới một màn quỷ dị vừa rồi, trong lòng lại tự nói, hắn tin.

"Vậy vì sao cậu không trực tiếp vạch trần tên đó?" Chu Tuần không rõ, cứ giữ Tiêu Tử Kỳ lại như vậy chẳng phải là đang giữ một tai họa ngầm trong đoàn phim sao?

Lâm Kích đè thấp giọng nói.

"Anh không phát hiện mọi người trong đoàn phim chúng ta cơ bản đều rất tin lời cậu ấy nói sao?" Nếu như cậu có thể cậu sớm đã làm như vậy. Nhưng dù bất kể là công khai hay ám chỉ, cậu cũng đều thử qua, căn bản không dùng được.

Chu Tuần nghĩ nghĩ, bỗng dưng khiếp sợ phát hiện ra sự thật đúng là vậy.

Lâm kích lại bồi thêm một câu.

"Nhưng cậu ấy lần này là nhằm vào tôi nên tuyệt đối sẽ không để cho người khác xảy ra chuyện."

Sau khi Chu Tuần nghe xong chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sởn cả tóc gáy. Phải biết rằng cảnh hôm nay bọn họ diễn chính là phải quay ở chỗ cao gần 6m. Nếu vạn nhất dây thép xảy chuyện, người nọ khả năng sẽ ngã chết. Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Lâm Kích.

"Cậu có mối thù lớn với cậu ấy hả?"

Lâm Kích cũng rất muốn hỏi những lời này với Tiêu Tử Kỳ. Nhưng trong lòng cậu còn một ý nghĩ nữa, một ý nghĩ đáng sợ. Cậu cảm thấy Tiêu Tử kỳ chỉ thuần túy không hề xem tính mạng của cậu là chuyện to tát.

Chút sóng gió nhỏ đó cứ như vậy mà trôi qua trong đoàn phim, cảnh diễn lần này của Lâm Kích là do đạo diễn Ngưu tự mình kiểm tra đạo cụ xong mới để cậu đi lên, nên tất nhiên cũng không có chuyện gì xảy ra. Kết thúc một ngày quay phim cậu về tới phòng của mình, cả người trực tiếp ngã xuống sô pha, xương cốt đều ngấm một loại sợ hãi sống sót sau tai nạn.

Tiêu Tử Kỳ này nếu có biện pháp đuổi hắn ra đoàn phim thì tốt rồi. Lâm Kích nghĩ một lúc liền làm bản thân thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Sao có thể được?

Nằm nằm, Lâm Kích dần dần nhắm hai mắt lại phát ra tiếng hít thở chậm rãi. Bỗng nhiên một thông báo đánh thức cậu, mơ hồ lấy điện thoại ra Lâm Kích híp mắt nhìn thoáng qua tin tức. Cậu sắp xếp từ ngữ mấu chốt trong tin tức.

"Đoàn phim xảy ra sự cố về dây thép ngoài ý muốn! Có tin đồn rằng nam chính Lâm Kích sẽ ngừng quay vì sự cố!"

Ảnh minh họa rõ ràng là cảnh cậu mang dây thép!

Cùng lúc đó Vinh Tình cũng thấy tin tức này. Hà tổng vạn năng sắp xếp từ ngữ mấu chốt, trước tiên đưa tin tức đến.

"Tôi hiện tại sẽ liên hệ đoàn phim để hỏi tình huống cụ thể." Hà Khiêm rất tự giác không nói muốn liên hệ với Lâm Kích, Lâm Kích tất nhiên đã có Vinh tổng quan tâm.

Vinh Tình ừ một tiếng với y rồi nhanh chóng gọi video trò chuyện với Lâm Kích. Trong chốc lát Lâm Kích nguyên vẹn xuất hiện trên màn hình, Vinh Tình theo bản năng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Còn tốt, tiểu chó săn của anh vẫn hoàn hảo không tổn hại gì.

Giây tiếp theo anh lại thấy Lâm Kích đột nhiên quay đầu đi chỗ khác, ngữ khí có chút không được tự nhiên.

"Anh có chuyện gì nhất định phải nói bây giờ sao?"

Hả? Em trai, cậu sao lại không nhìn papa?

Vinh Tình cúi đầu nhìn thoáng qua cơ bụng tám múi trắng nõn phối hợp với hai khối cơ ngực không tồi của mình, lập tức bình tỉnh đại ngộ. Anh vừa rồi đang bơi lội, lúc nhận được tin cứ trực tiếp ướt nhẹp đi ra như vậy, tuy rằng có mặc quần bơi nhưng em trai không nhìn thấy được! Nhưng mà, cậu ấy đang tự bổ não tình cảnh không hài hòa gì sao?

Vinh Tình chăm chú nhìn vành tai Lâm Kích đỏ đến mức muốn nhỏ máu, nhịn không được ghẹo cậu.

"Được, cậu quay đầu lại nhìn mắt tôi nói chuyện đi."

Lâm Kích theo bản năng quay đầu lại kết quả màn hình lại chuyển đến cơ bụng tám múi của Vinh Tình! Cậu vừa định quay đầu liền nghe thấy điện thoại truyền đến giọng nói của Vinh Tình.

"Nhìn."

Không biết vì cái gì mà cổ Lâm Kích cứng đờ, thật sự trơ mắt tiếp tục nhìn xuống. Tám múi cơ bụng đó mang theo bọt nước vô cùng dụ hoặc, sau đó một bàn tay bò lên trên. Lâm Kích đã sớm chú ý tới, tay Vinh Tình rất đẹp. Khớp xương rõ ràng, ngón tay nhẹ nhàng bày ra trên bụng, từng chút từng chút theo cơ bụng đi xuống.

Đi dần xuống dưới.

Hô hấp không biết khi nào đã ngừng lại, trong mắt ngoài động tác của bàn tay này phảng phất như không còn gì khác. Trái tim nhảy lên dữ dội theo động tác của ngón tay. Yết hầu nhẹ nhàng trượt một chút. Đầu ngón tay dừng lại trên quần bơi làm Lâm Kích ngây người.

Giây tiếp theo, điện thoại truyền đến tiếng cười tùy ý của Vinh Tình.

"Ha ha ha ha ha ha ha, thế nào, quần bơi của tôi đẹp không? Tôi vừa rồi đang bơi lội đấy!"

Soàn soạt! Mặt Lâm Kích trực tiếp đỏ bừng tại chỗ! Cậu tức muốn hộc máu cúp video trò chuyện!

"Ha ha ha ha ha!"

Vinh Tình thấy điện thoại bị cúp trực tiếp cười lăn lộn trên đất. Anh hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu gọi cuộc video này, cười đến vui vẻ.

Mẹ nó! Chọc tiểu chó săn ngây thơ này thật vui! Chiji*!

(*Nguyên văn là 赤鸡: từ thông dụng trên Internet, biểu cảm dễ thương, có nghĩa là rất phấn khích.)

~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Kích: Tôi....!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi