XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

Lời nói của Lâm Kích làm lỗ tai Vinh Tình tê dại.

Anh gần như vô thức nhếch khóe miệng lên, giật mình trong lòng.

Nhưng anh lập tức nhớ ra bọn họ đang gọi video mà!

Vinh Tình mím nhẹ môi, liếc nhìn Lâm Kích.

Sao em ấy nói ra câu như thế mà vẫn không đỏ mặt vậy!

Em ấy thay đổi rồi!

Anh nhớ lại chó săn nhỏ luôn đỏ mặt mỗi lần bị trêu đùa lúc trước, trong lòng không khỏi có hơi buồn bã.

Thành thật mà nói thì lúc đó chó săn nhỏ vừa rất đáng yêu lại vừa rất ngây thơ.

Còn bây giờ, cái người mà mỗi ngày đều nói lời yêu này là ai vậy?

Nhưng mà vừa ngẫm lại, anh lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực lên.

Nhìn đi! Ánh mắt papa rất tốt!

Loại 1 tuyệt vời thế này! Là do papa xác định ngay từ đầu đó!

Trước đây chó săn nhỏ vốn dĩ rất ngây thơ nhưng bây giờ đã biết nói lời yêu rồi, chẳng phải tất cả đều nhờ có công của papa à!

Đúng! Chính là như vậy!

Vinh Tình càng nghĩ càng thấy đắc ý.

Anh thầm tự sướng trong lòng nhưng ý cười vẫn không ngừng hiện lên khuôn mặt.

Vinh Tình suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói.

“Em đã nói nhiều hơn trước đây rồi, lúc trước em và anh vừa nói được hai câu thì em đã đỏ mặt.”

Lâm Kích ngây người, cậu nghe Vinh Tình nói chuyện thì cũng nhớ đến khi hai người mới gặp nhau.

Trên mặt cậu lộ vẻ ngượng ngùng.

“Thật ra bây giờ vẫn còn.”

Cậu nói khẽ, hơi nghiêng mặt đi để lộ lỗ tai đỏ hồng.

?

Em để papa nhìn thấy trực tiếp thế này có thật sự ổn không!

Vinh Tình giật mình, không hiểu sao tai cũng đỏ lên.

Làm gì vậy!

Em để papa nhìn thẳng như vậy, papa cũng sẽ cảm thấy không được tiện lắm đó!

Vinh Tình nói lớn trong lòng, hai má đỏ rực, lẩm bẩm vài từ rồi mới nhỏ giọng nói.

“Anh chỉ nói vậy thôi chứ không cần em phải chứng minh cái gì với anh đâu.”

“Em biết, em chỉ là muốn cho anh xem một chút thôi.”

Lâm Kích thấy dáng vẻ này của anh thì nhiệt độ trên tai cũng giảm đi một chút, nụ cười càng dịu dàng hơn.

Vinh Tình vừa thấy cậu như vậy, gương mặt lập tức nóng bừng lên.

Ai! Sao em lại cười như thế!

Anh lại nhớ tới lời chó săn nhỏ vừa nói, không hiểu sao lại hơi chột dạ.

Rõ ràng chó săn nhỏ đã trưởng thành rồi! Có thể yêu đương được rồi!

Đều do phong ấn ngu ngốc! Làm papa trông như tên cặn bã vậy!

Vừa nghĩ tới việc còn phải chờ thêm hai năm nữa, Vinh Tình hận không thể ngoẹo đầu ngất đi ngay lập tức.

Cái phong ấn ngu ngốc này!

Papa cùng chó săn nhỏ yêu nhau thật lòng như này mà vẫn chưa đủ à!

Vinh Tình suy nghĩ một lúc rồi nhìn Lâm Kích.

“Em thật sự không muốn quà sinh nhật?”

Cơ hội tốt như vậy! Lẽ nào em không nên nhân cơ hội này đòi papa vài bức ảnh bíp bíp bíp gì sao!

Để lỡ ngày hôm nay thì sau này không còn cơ hội nào tốt như vậy nữa đâu!

Lâm Kích lắc đầu, nghiêm túc nhìn anh.

“Đó chính là món quà tuyệt vời nhất rồi, nếu như còn muốn những thứ khác thì nó sẽ không còn là độc nhất vô nhị nữa, anh thấy đúng không?”

Đáp án Vinh Tình cho cậu đã là món quà tốt nhất mà cậu nhận được.

Muốn nhiều hơn nữa thì sẽ hơi tham lam.

Vinh Tình lẩm bẩm, “Là do em nói không muốn đó.”

Trong lòng lại vui vẻ chết đi được!

Ai da!

Nhìn đi! Mau nhìn cẩn thận đi!

Những lời này còn không phải có nghĩa papa chính là chân ái của em ấy à!

Một lời hứa hẹn của papa chính là món quà tuyệt vời nhất thế giới!

Hì hì hì hì hì~~

Sao lại có chó săn nhỏ vừa ưu tú vừa biết nói chuyện như thế!

Đúng là phải thuộc về papa rồi!

Ha ha ha ha ha ha ha ~

Trong lòng hận không thể lập tức nhảy điệu hula nhưng ngoài mặt Vinh Tình vẫn giả vờ bình tĩnh, anh nán lại nói chuyện thêm một tiếng với chó săn nhỏ xong mới lưu luyến không rời mà tắt video.

e=(o’))) ai, trống rỗng quá.

Vinh Tình nhìn video call mới vừa tắt rồi yên lặng cúi đầu.

Thở dài một hơi nặng nề.

Vừa nghĩ tới cơ ngực lớn hoàn hảo của chó săn nhỏ, anh càng thở dài hơn.

Cuộc sống này không đáng giá!

Fuck!

Hai người đàn ông trưởng thành gọi video cho nhau lúc nửa đêm, vậy mà lại không tìm được niềm vui cùng chơi trò ăn gà!

Cho dù mọi người chỉ ăn gà từ xa thì sao?

Vậy cũng vui vẻ hơn nhiều so với chỉ nói chuyện thuần khiết thôi!

Nhưng mà hết lần này đến lần khác vẫn vậy!

Anh càng nghĩ càng giận.

Không được.

Papa không thể tiếp tục nghĩ nữa!

Bằng không ai biết sáng mai sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Papa là người đàn ông còn phải chịu đựng thêm hai năm nữa!

Thêm hai năm!

Nghĩ đến đây, lòng Vinh Tình như tro tàn.

Có xứng đáng không?

Tôi không xứng!

Cho dù có vị hôn phu thì thế nào?

Papa vẫn không thể chơi trò ăn gà cùng với vị hôn phu!

Nên tắm rửa đi ngủ sớm thôi!

Vinh Tình mắng thầm trong lòng nhưng cuối cùng vẫn đi vào phòng tắm, xong rồi mới yên lặng quay lại giường nằm xuống.

Ngủ đi, trong mơ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm ngủ đi.

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy Vinh Tình đã sờ quần.

Chậc, không bị gì.

Nghĩ đến là anh lại đen mặt.

Fuck! Ngay cả trong mơ papa cũng không xứng có được vài chiếc…. Chìa khóa sao?

(*Đây là một ngôn ngữ mạng. Bởi vì “chìa khóa” đồng âm với câu hỏi “Bạn có xứng đáng không?” và “Bạn xứng đáng có bao nhiêu chìa khóa?” trên Internet, nên nhiều người đã dùng nó để bày tỏ rằng ai đó không đủ trình độ hoặc khả năng làm việc gì đó.)

Đáng ghét!

Sau khi thở dài than ngắn hết cả buổi sáng, cuối cùng bữa sáng ngon lành do người làm ở nhà cũ chuẩn bị cũng xoa dịu được anh.

Vinh Tình ăn sáng xong thì đi dạo xung quanh nhà cũ.

Hôm nay là đêm giao thừa, mặc dù nhà cũ nằm trong khu nhà giàu nhưng vẫn có thể nghe được những bài hát chúc mừng năm mới vang lên từ nơi nào đó.

Trong vườn hoa nhỏ, người làm vườn đã trồng những loại hoa nổi tiếng nhất mùa này, cây cối hai bên cũng được trang trí bằng tơ lụa màu đỏ, trên mảnh tơ lụa đó chính là những chiếc đèn lồng nhỏ.

Trên cây còn treo những dải đèn rất đẹp, không biết ban ngày trông như thế nào nhưng chắc chắn đến buổi tối những thứ này sẽ trở nên rất lung linh.

Vinh Tình đi khắp nhà cũ xong, suy nghĩ một lát rồi quyết định đăng Weibo.

Vinh Tình V: [Người làm trong nhà rất chu đáo, trang trí rất đẹp.] [Hình ảnh]

Vốn dĩ anh không có ý gì khác khi đăng lên, chỉ đơn thuần là ngắm xong rồi nên muốn cho người khác ngắm chung thôi.

Nhưng vấn đề là không thể ngăn được cư dân mạng suy luận sâu xa về bức hình của anh!

“Bức hình có góc độ hoàn hảo, ánh sáng đầy đủ, tông màu hài hòa, có thể nói là một kiệt tác cực kỳ hiếm có…. Xin lỗi tui không chém được nữa, có chuyên gia nào có thể giải thích cho tui ý nghĩa của bức hình này không?”

“Tui không biết ý nghĩa của bức hình này nhưng mấy cậu thử nhìn địa chỉ đi, đây không phải là địa chỉ trong blog lần trước sao? Hỏi thật, mấy cậu nghĩ xác suất tui tình cờ gặp papa Vinh là bao nhiêu?”

“? Người chị em, cậu nghiêm túc sao? Cậu thử tra baidu địa chỉ này đi, bên đó đều là khu nhà giàu đó, ngay cả một sợi tóc cậu cũng không mò vào được đâu, cậu đang nghĩ gì vậy?”

“+1. Giám đốc công ty tui cũng ở đó, toàn bộ khu đó đều là khu nhà giàu ngay cả bảo vệ làm việc cũng có yêu cầu rất cao, mà quan trọng hơn là phải có quen biết, người bình thường sẽ không đi vào được đâu. Nhân tiện nói luôn, xe nước ngoài có đẳng cấp thấp một chút cũng không được lái vào.”

“…., quao, đúng là khu nhà giàu, hoàn toàn thỏa mãn suy đoán hợp lý về người có tiền của tôi.”

Sau khi phổ cập khoa học các kiểu xong thì đề tài lại bị dẫn vòng về.

“Nói chuyện cây lì xì lần trước đi, có vẻ papa Vinh không định đứng ra giải thích nhỉ? Hay là do tui bỏ lỡ rồi?”

“Không có bỏ lỡ, đúng là chưa giải thích nhưng mà đã có kết quả rồi, chỉ là một nhánh bên dòng thứ Công Tôn gia thôi, không phải báo tài chính đã đưa tin rồi à?”

“? Ai quan tâm cái đó, cái tui hỏi chính là papa Vinh không định giải thích về cây lì xì kia sao? Cái cây này giống hệt với cái ở nhà bạn gay tốt Lâm Kích của papa đó, thật sự không có gì đặc biệt sao? Còn có lần trước trên cây lì xì của Lâm Kích bị thiếu một bao, rốt cuộc có phải là do papa lấy không? A a a a a a! Tui thật sự muốn biết!”

“Cho dù biết rồi thì sao nữa? Anh em tốt lấy một bao lì xì rất bình thường mà? Hơn nữa hình như papa Vinh đã có người theo đuổi, papa cũng rất thích người đó, nhẫn cũng đeo rồi, mấy người còn nghĩ gì thế?”

“…., tuy rằng đạo lý tui đều hiểu hết nhưng mà tui chỉ mơ tưởng một lần thôi cũng không được sao? Lỡ như cái nhẫn là do….. Đưa thì sao?”

Mọi người bàn tới bàn lui, cuối cùng vẫn không có ai dám nói lời trong lòng ra.

Mà ở một nơi bí mật khác, trong các nhóm nhỏ mọi người đều phấn khích đến mức bùng nổ!

“Các chị em! Có ai cắn được đường không? Tui, tui muốn theo dõi bọn họ a a a a a! Tui mặc kệ! Cây lì xì đó chắc chắn là cây tình nhân! Nhất định là show ân ái! Hu hu hu hu hu, sao lại ngọt như vậy.”

“…. Có sao nói vậy, tui muốn cắn đường. Thậm chí tui, tui đã bắt đầu vẽ rồi nhưng mà không dám đăng công khai, ai, tại papa Vinh hết, tui rất sợ bị đoàn luật sư nhắc nhở.”

“Tui còn viết truyện 18+ luôn rồi…. Cũng sợ….”

“??? Các chị em, nhìn nhóm nhỏ đi, tui bảo đảm sẽ không truyền bá đi khắp nơi đâu! Để tui xem đi được không? Con muốn xem!”

“Tui, tui cũng muốn xem! Tui xin thề tui chỉ xem một mình thôi! Người chị em khác muốn xem tui cũng không cho xem đâu!”

“Tui có một người chị em! Tui cũng không cho cô ấy xem đâu!”

Hà Khiêm:….

Mấy cô còn muốn cho chị em mình xem?

Vinh tổng sẽ không chấp nhận cái này, mấy cô cũng đừng mong được xem nữa!

Y vừa nghĩ vừa mở đoạn chat của hai thành viên nghe đâu là đang phát thức ăn.

Mở đầu chính là nói bóng gió cộng thêm nhắc nhở.

“Mặc dù mục đích chính của nhóm nhỏ chúng ta chỉ là cắn đường nhưng mấy cô hẳn là cũng biết đoàn luật sư và ekip quan hệ công chúng của Vinh tổng mạnh đến cỡ nào. Lỡ như mấy cô bị bọn họ phát hiện thì ngay cả bản thân cũng khó bảo vệ được, hơn nữa chúng ta đều là fan Lâm Kích, đến lúc đó có thể sẽ dính dáng đến Lâm Kích. Cho nên tôi khuyên mấy cô có phát thức ăn thì nên tự cung tự dùng đi, đừng đưa cho bất cứ người bạn nào khác xem, trừ khi là bạn bè quen nhau ngoài đời thực, nếu không thì biện pháp an toàn nhất và chắc chắn nhất chính là không truyền bá cái gì hết.”

Hai thành viên mới vừa bị các thành viên trong nhóm cầu xin được cắn đường, không ngờ quay lại liền bị quản trị viên nhắc nhở.

Bọn họ càng đọc càng cảm thấy có lý, một người vẫn là học sinh còn người kia mới vừa tốt nghiệp đang đi làm thì sao có thể chống lại được sự đe dọa vô hình này của Hà Khiêm?

Hai người nhanh chóng lập lời thề với Hà Khiêm rằng họ chỉ cắt thịt cho bản thân ăn thôi!

Tuyệt đối sẽ không truyền đi!

Bọn họ xin thề!

Hà Khiêm thỏa mãn gật đầu, sau đó suy nghĩ một lát rồi đăng một thông báo.

“Đề nghị các thành viên trong nhóm nên suy ngẫm về sự đáng sợ của ekip quan hệ công chúng và đoàn luật sư Vinh thị nhiều hơn, ngăn chặn tất cả phiền phức, khiêm tốn cắn đường.”

Các thành viên còn lại đang đợi câu trả lời từ hai người chủ mưu, vừa nhìn thấy thông báo quản trị viên đăng lên thì lập tức thở dài.

Quá khó khăn rồi!

Bọn họ thật sự quá khó khăn rồi! Còn quá hèn mọn nữa!

Tất cả đường bọn họ cắn đều phải dựa vào bản thân moi móc ra, ngay cả bí mật giao lưu đây đó cũng không dám xằng bậy, còn có fan nào hèn mọn hơn bọn họ không?

Chắc chắn không có!

Nhiều người thầm vò đầu bứt tai, lập tức đi đăng ký khóa học vẽ tranh cấp tốc trong một tháng.

Cũng có người mở rộng nghiên cứu.

Thật sự quá khó khăn rồi!

Lại nói chẳng lẽ đại thần trong giới này cũng giống như bọn họ, thật sự không có cách nào nên chỉ có thể tự cắt thịt rồi từ từ trở thành đại thần sao?

Quá hèn mọn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi