XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

Gần đây Lâm Kích vừa cảm thấy đau khổ vừa cảm thấy vui vẻ.

Lại quay xong một cảnh nữa, cậu đi thay quần áo nhưng chợt lo lắng cúi đầu liếc nhìn cơ bụng của mình.

Tám múi.

Ngay ngắn, không thiếu múi nào.

Cậu nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi chợt thở dài.

Quay về phải hỏi huấn luyện viên xem có cách nào tạm thời làm cơ bụng biến mất không, cùng lắm thì quay phim xong tập lại là được.

Nếu không còn tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng có ngày cậu khó mà giữ được thanh danh trong đoàn phim.

Còn có Vinh Tình.

Nghĩ đến cái tên này, trong mắt Lâm Kích đều tràn ngập sự vui sướng cùng với bất đắc dĩ.

Nói là phải đợi hai năm, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Vinh Tình thì chỉ sợ là hận không thể làm ngay….

Cho nên, rốt cuộc Vinh Tình nghĩ thế nào vậy?

Vinh Tình…. Không nghĩ thế nào hết, chỉ là cảm thấy cuộc sống dạo gần đây quá vui sướng.

Lúc nào rảnh rỗi là anh lại chạy đến đoàn phim, dù sao đạo diễn cũng là người nhà, mà Hoàng tổng – giám đốc của cơ sở điện ảnh và truyền hình này cũng vừa mới có tin vui vào tháng trước.

Ông và Hoàng phu nhân ra sức cày cấy, cuối cùng Hoàng phu nhân cũng trúng thưởng, hơn nữa còn là sinh đôi.

Hoàng tổng ngoài miệng nói không quan tâm nhưng sau khi biết được vợ mình mang thai thì mừng như điên!

Đặc biệt còn hận không thể dùng xe tải kéo tới một thùng quà tặng cho Vinh Tình cùng bác sĩ Alex.

Thậm chí thông qua món quà được gửi đến Vinh Tình còn có thể nhìn ra được có lẽ Hoàng tổng chỉ còn sót lại một phần lý trí, món đồ gửi đến cũng rất kỳ lạ, mà món kỳ lạ nhất chính là một cái bô cổ.

Lúc Vinh Tình nhận được món đồ cổ này thì cả người đều choáng váng.

Tặng quà mà còn có thể bất cẩn như thế sao???

Ông tặng tôi cái ống nhổ thì tôi còn dùng được để phun đàm, ông tặng tôi cái bô là có ý gì?

Nhưng mà xét ở việc Hoàng tổng lần đầu làm cha, Vinh Tình quyết định yên lặng tha thứ cho ông.

Sau đó vừa xoay người anh đã tặng cái bô này cho Cao Gia Hiên, người phải cần cù làm thêm giờ hơn ba tháng từ sau tết tới giờ.

Cao Gia Hiên ngồi trong văn phòng cái bô rơi từ trên trời xuống, sau khi nhận được hắn trầm mặc một lúc lâu.

Cho nên, hắn nên vui mừng vì bản thân nhận được một món đồ cổ hay là phải chửi Vinh Tình là tên khốn kiếp dám xem thường người khác?

Cao Gia Hiên xoắn xuýt một lúc rồi từ từ giơ tay ra.

Đồ cổ.

Nhấn mạnh!

Được rồi, thứ hắn nhận được là một món đồ cổ, nếu là đồ cổ thì có liên quan gì đến cái bô đâu chứ?

Tên khác của nó còn có thể gọi là tiền!

Vinh Tình thuận lợi thăng quan tiến chức âm thầm nghỉ việc đi thăm ban.

Người trong đoàn phim đều đã chết lặng, thậm chí còn tự giác chỉ phương hướng cho Vinh Tình.

Lâm Kích đang quay phim ở bên kia.

Vinh Tình tìm cái ghế nhỏ rồi thản nhiên ngồi xuống, không hề che giấu sự yêu thích của mình đối với Lâm Kích tí nào.

Anh thấy dáng vẻ Lâm Kích mặc trường bào trông có vẻ rất biến thái, vừa nhìn là biết không phải người tốt lành gì, còn cảm thấy…. Rất đẹp trai.

Chậc!

Quá hấp dẫn!

Như một gián điệp quyến rũ vừa biến thái vừa lạnh lùng.

Nhân tiện, không biết bộ quần áo này bán bao nhiêu tiền nhỉ?

Lát nữa phải tìm Chử Kha đòi một bộ mới được.

Hoặc là, đến cửa hàng lần trước hỏi thăm lần nữa xem sao.

Cũng không biết chỗ đó có nhận làm theo yêu cầu không?

Vinh Tình càng xem càng tưởng tượng kỳ diệu hơn.

Fuck!

Phối thêm một cặp kính mắt!

Khí chất lạnh lùng lao tới trước mặt, tuyệt vời!

Hì hì hì hì hì ~

Hôm nay cũng là một ngày mình phải lòng nhan sắc cùng với dáng người tuyệt đẹp của chó săn nhỏ!

Chỉ cần đợi thêm một chút là hơn một năm!

Là có thể ăn thịt chó săn nhỏ rồi!

Lâm Kích bỗng nhiên mượn động tác xoay người cho anh một ánh mắt cảnh cáo.

Vinh Tình lập tức ngồi ngay ngắn.

Gì vậy?

Mới vừa xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc nãy papa tuyệt đối không có nảy sinh bất kỳ suy nghĩ không an phận gì với nhan sắc của chó săn nhỏ đâu!

Papa thề!

Chử Kha: “Được rồi, check! Cảnh này qua, Lâm Kích cậu đi chuẩn bị đi, năm phút nữa chúng ta quay thêm một cảnh nữa.”

Lâm Kích lập tức thu lại khí chất biến thái khắp người mình rồi đi về phía Vinh Tình.

Còn chưa đi đến nhưng cậu đã không nhịn được nở nụ cười.

“Hôm nay anh lại tới à?”

“Ừm, ghé thăm em một lát.”

Vinh Tình nhìn những ánh mắt của người xung quanh, bình tĩnh tự nhiên.

Muốn so da mặt dày?

Vậy tất nhiên papa là người thắng rồi!!!

Chỉ cần da mặt papa đủ dày!

Cho dù papa có làm gì chó săn nhỏ đi nữa thì mấy người cũng chỉ có thể ghen tị mà đứng bên cạnh ước ao thôi!

Có tức hay không!

Hỏi mấy người đấy có tức hay không!

Lâm Kích cũng chú ý tới những ánh mắt xung quanh mình, trong lòng vừa vui mừng vừa bất lực, “Công ty không có việc bận sao?”

Thực tế, trong hai ngày gần đây cậu đã nhận được hơn mấy chục tin nhắn đến từ trợ lý Hà.

Tuy rằng lần nào trợ lý Hà cũng chỉ nhắn một dấu hỏi, nhưng mà Lâm Kích lại có cảm giác như trong mắt trợ lý Hà hoặc là nói trong mắt toàn bộ nhân viên Vinh thị, bản thân cậu đã trở thành yêu phi gây họa mất rồi.

Vẻ mặt Vinh Tình cứng đờ.

Anh nhanh chóng lắc đầu, “Không sao, buổi chiều anh sẽ quay lại làm việc, buổi trưa chủ yếu là tới để xem thử diện mạo mới hôm nay của em thôi, còn nữa chúc mừng em, nghe nói <<Wordless Spy>> thu được tỷ lệ người xem đứng đầu! ──”

Đây chính là chuyện vui rất lớn đó!

Không đích thân đến chúc mừng thì sao có thể thể hiện được sự chân thành của anh?

Đúng! Chính là như vậy!

Tuyệt đối không phải bởi vì papa thèm muốn thân thể của chó săn nhỏ đâu!

Anh nhíu mày.

Không đúng, giữa hai người này không có xung đột gì cả!

Đôi mắt anh sáng ngời nhìn Lâm Kích.

Nhìn đi! Trong sự khổ sở lại mang theo chút văn vẻ lịch sự, trong sự văn vẻ lịch sự lại mang theo chút xấu xa, trong sự xấu xa lại mang theo chút lạnh lùng máu S không thể nói rõ được!

Đây không phải là!

1 tuyệt vời được chào đón nhất trong cuốn sổ nhỏ màu vàng* à!

(*Là sách giáo dục giới tính bên Trung.)

Papa thèm muốn thân thể em ấy thì sao!

1 tuyệt vời như vậy…. đứng…. ở trước mặt papa!

Làm sao papa có thể thể từ chối được?

Hơn nữa! Sau khi quay phim xong chó săn nhỏ sẽ tăng cân lại!

Lúc đó sẽ không còn được nhìn thấy nữa!

Nên đương nhiên là phải quý trọng ngay lúc này!

“Cảm ơn, cũng có công lao của anh mà.”

Lâm Kích nghe anh nói là cố ý đến chúc mừng mình thì sao còn có thể nhớ đến chuyện yêu phi gây họa gì nữa?

Vẻ mặt của cậu lập tức dịu đi, hai người cứ một đứng một ngồi, xung quanh là bầu không khí màu hồng phấn mà người khác chỉ vừa nhìn là hiểu ngay.

“Chậc, bây giờ còn không thèm lừa chó vào mà đã trực tiếp cắn nhau ngay tại chỗ rồi sao?”

Chu Tuần vừa than thở vừa che mắt đi ngang qua.

Cảnh quay kết thúc cũng có phần của hắn.

Tuy rằng lý trí muốn để Vinh Tình quay về đi làm, nhưng mà Lâm Kích vẫn nhịn không được muốn nói chuyện với anh thêm vài câu.

Cậu liếc nhìn về phía Chử Kha, xác nhận mình còn khoảng ba phút nữa thì thuận tay vén trường bào lên ngồi bên cạnh Vinh Tình.

“Có vẻ ảnh hưởng của <<Wordless Spy>> rất tốt, như vậy cũng coi như không uổng phí 1000 vạn anh đã đầu tư đúng không?”

Lúc đầu Cao Ninh được mời đóng vai nam hai nên cậu còn tưởng rằng sẽ bỏ lỡ vai nam chính.

Nhưng mà không ngờ rằng, Cao Ninh sẽ trực tiếp đi nói chuyện với Vinh Tình.

Lâm Kích nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt có chút xúc động.

Cho nên, tại sao lúc đó Vinh Tình lại nguyện ý đập tiền cho cậu?

Nếu như 3000 vạn trước đó là điều bất ngờ vậy thì 1000 vạn này thì sao?

Vinh Tình quơ tay, có chút đắc ý.

“Không có gì, vậy có nghĩa là nhờ ánh mắt của tôi tốt, hơn nữa diễn xuất của cậu cũng rất hay nên cơ bản sẽ không có vấn đề gì.”

Cho dù có vấn đề thì cũng không liên quan!

Papa đầu tư là vì em, không phải là vì phim truyền hình!

Anh mới vừa nói xong thì nhìn thấy trong đôi mắt Lâm Kích mang theo chút tìm tòi nghiên cứu nhìn mình rồi hỏi.

“Cho nên, tại sao lúc đó anh lại đồng ý chị Cao đầu tư cho em 1000 vạn để thử vai nam chính? Anh không lo sẽ phá tiền à, lỡ như em không qua lần thử vai đó thì sao?”

“Làm sao em có thể không qua được?”

Vinh Tình nói, “Em là người papa nhìn trúng mà!”

Chử Kha mới vừa cầm cái loa chuẩn bị gọi lâm Kích quay lại bỗng sững sờ.

Lâm Kích cũng ngơ người.

Toàn bộ người trong đoàn phim đều choáng váng, lúc này đừng nói là rơi cây kim, ngoài tiếng hít thở của mọi người ra thì không thể nghe thấy được chút âm thanh nào.

Vinh Tình:….

Fuck!

Papa mới vừa nói gì vậy?

Mấy người đều nghe thấy rồi???

Mặt anh không chút cảm xúc nhìn lướt qua từng thành viên trong đoàn phim, những người bị anh nhìn trúng thì đều thấy chấn động!

Sau đó lập tức quay đầu hết nhìn đông đến nhìn tây như bị lửa đốt.

Có người nhanh trí trực tiếp nhét hai ngón tay vào trong tai, ngoáy trái ngoáy phải giống như bị điếc có chọn lọc.

Còn có người thông minh hơn, nhanh chóng nhắm hai mắt lại, đứng thẳng phát ra tiếng ngáy to lớn.

Nói chung —— lúc nãy bọn họ đều bị điếc, câm, mù hết rồi!

Cái gì cũng không biết!!!

Xin hãy buông tha!!!

Vinh Tình thầm tính nhẩm trong lòng xem cần bao nhiêu tiền để thay thế được toàn bộ nhân viên trong đoàn phim, sau khi tính ra một con số không được lý tưởng lắm thì vẻ mặt anh dần trở nên hung dữ.

Nếu phải tốn nhiều tiền như vậy thì không bằng để papa cắn chết bọn họ đi!

Xong hết mọi chuyện!

Chỉ có người chết mới không tiết lộ được bí mật!

Lúc papa đi đến thế giới này đã định sẵn cả đời phải gắn với việc cắn chết người khác!

Là do thế giới này quá tàn khốc!!!

Trong lúc nguy cấp, Chử Kha vội vàng cầm cái loa nhỏ rồi dùng âm lượng lớn nhất phá hủy sự tỉnh táo còn sót lại của mọi người.

“Được rồi được rồi, thời gian nghỉ ngơi đã hết, mọi người đừng ngủ nữa mau đến đây chuẩn bị đi, cảnh tiếp theo chúng ta sẽ quay cảnh <Người tiết lộ bí mật bị ám sát>.”

???

Người trong đoàn phim cũng nhịn không được quay đầu nhìn cậu, cảnh này có từ khi nào vậy???

Người tiết lộ bí mật bị ám sát?

Bọn tôi có nghi ngờ hợp lý rằng cậu đang ám chỉ gì đó!!!

Chử Kha vẫn bình tĩnh cầm cái loa, “Biên kịch nhớ kỹ chưa? Sửa lại tên của cảnh quay này đi.”

Tôi là đang cứu người đấy!

Có hiểu hay không?

Có mắt nhìn thì mau sắp xếp lẹ đi!

Biên kịch còn định nói gì nữa nhưng chợt phát hiện không hiểu sao sau lưng lại xuất hiện một cảm giác ớn lạnh, trên cổ dường như có con dao lạnh kề sát, biên kịch vội vàng gật đầu.

“Không hổ danh là đạo diễn Chử, không thành vấn đề, vậy cảnh quay này đổi thành tên đó đi.”

Lúc này còn nói gì nữa?

Mạng chó quan trọng hơn!

Vinh Tình nhìn xung quanh chằm chằm, xác nhận những người này đều rất thức thời thì từ từ rút lại suy nghĩ muốn cắn người.

Vừa quay đầu lại, anh đã bắt gặp ánh mắt dịu dàng đến mức ngọt chết người của Lâm Kích.

…. Fuck!

Quên mất, ở đây mới là tiết mục chính!

Ánh mắt Vinh Tình có hơi hốt hoảng.

Nên, nên nói gì đây?

Nói papa vừa gặp là đã nhìn trúng em, muốn bao nuôi em sao?

Như vậy có phải không tốt lắm không? Lỡ như chó săn nhỏ hiểu lầm thì sao?

Trong lúc anh đang xoắn xuýt thì Lâm Kích đã lại gần.

Ánh mắt cậu quyến luyến, giọng nói hơi khàn.

“Cho nên anh đã thích em từ rất sớm rồi đúng không, anh Vinh? Vậy tại sao anh vẫn không chịu đồng ý cho em theo đuổi hả?”

Thậm chí cậu còn không biết thì ra trong lòng Vinh Tình mình đã là người của anh rồi?

Cho nên điều này có thể giải thích tại sao Vinh Tình lại có thái độ tốt với cậu như vậy.

Nhưng mặt khác cậu vẫn không hiểu, nếu thế thì tại sao Vinh Tình vẫn không tiếp nhận sự theo đuổi của cậu?

Vinh Tình vẫn chưa load kịp chuyện này.

Vinh, Vinh anh Vinh cái gì!

Em, em có bản lĩnh thì gọi anh trai yêu đi!

Đôi mắt Vinh Tình chớp dữ dội, tự cho là vô cùng ngầu lòi nhưng thật ra lại giống như đứa ngốc.

“Anh, anh chỉ là cảm thấy làm thụ mà chưa từng được công theo đuổi thì sao cuộc sống có thể hoàn hảo được.”

Lâm Kích sửng sốt, hô hấp chợt trở nên dồn dập.

Cậu nhận ra một chuyện.

Trong lòng Vinh Tình, có lẽ tiến độ của bọn họ còn nhanh hơn tưởng tượng của cậu.

Cậu bỗng nhiên thấy hối hận rồi, có lẽ cậu không nên nhận vai diễn yêu cầu phải giảm cân này bởi vì sau khi quay xong còn phải mất ít nhất hai tháng mới có thể hồi phục lại.

Nếu vậy thì liệu có làm Vinh Tình chờ đến mức sốt ruột không?

~~~~

Từ giờ đến tháng 9 tui sẽ rất bận nên tốc độ ra chương có hơi chập chờn một tí nên nếu tuần đó không có chương hay chỉ có một chương thì là do tui siu bận nha. Thêm nữa là tui đang cố gắng beta lại từ đầu truyện tới giờ do tự nhiên đọc thử mấy chương đầu xong thấy nó hơi lủng củng mà thấy nhiều chương quá cũng hơi lười:))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi