XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

Beta: NKHA

?

Tuy rằng rất muốn hành hung tên nhóc thúi này một trận nhưng Lâm Việt vẫn thể hiện sự yêu thương của một người anh trai.

"Anh rể của em yêu anh, dùng sức theo đuổi anh, sau đó anh cảm động nên thích anh ấy."

Mới là lạ!

Bản tính tên kia giống hệt tên nhóc thối Lâm Kích này. Rõ ràng hắn coi trọng mình trước, kết quả lại đào hố mình, khiến mình sinh ra ảo giác cho rằng bản thân là người yêu đồ thúi kia trước, còn điên cuồng theo đuổi, cuối cùng lúc ở bên nhau mới phát hiện bộ mặt thật của hắn.

Lâm Việt vừa nhớ tới da đầu liền có hơi tê dại.

Thủ đoạn của người đàn ông quá cao siêu, hơn nữa thân thể tới còn nhanh hơn lý trí. Chính hắn còn chưa suy nghĩ cẩn thận có thích ông đây hay không, nhưng hắn đã biết là trước tiên phải đào hố để ông đây nhảy xuống cái đã.

Hừ!

Lâm Kích chần chờ, "Là vậy sao?"

Nhưng mà cậu cũng không xác định được mình có yêu Vinh Tình không. Theo đuổi Vinh Tình? Phải theo đuổi như thế nào thì Vinh Tình mới cảm động?

Lâm Kích suy nghĩ, chậm rãi đánh ra một cái dấu chấm hỏi. Chẳng lẽ phải mua Black Beauty? Siêu xe ngàn vạn? Hay là thủy cung?

Thấy cậu đầy mặt không tin, Lâm Việt trợn mắt.

Người đàn ông ngồi bên cạnh anh cười mà không nói, hắn chỉ là đang suy nghĩ, đã nói em ấy nhiều lần không nên trợn mắt mà vẫn làm. Hơn nữa vừa rồi còn nói dối, đêm nay phải phạt thế nào đây?

"Dù sao trước tiên em cứ gãi đúng chỗ ngứa đã, hắn thích cái gì thì em cứ tán gẫu về cái đó với hắn, sau đó lại tặng quà rồi thử hẹn hò, sau đó thử nắm tay hắn, dũng cảm một chút thì em thử hôn hắn xem hắn có chán ghét không, cứ như vậy đó."

Lâm Việt thử nói mấy cái ví dụ, rất không tự tin tổng kết lại.

Khóe miệng của người đàn ông bên cạnh càng nhếch cao hơn. Ai da da, đây không phải là kịch bản của người này lúc theo đuổi hắn sao?

Thì ra chỉ hôn một chút mà cũng cần nhiều dũng khí như vậy. Thật sự không quá dễ dàng.

Lâm Kích nhìn thoáng qua bộ dạng Lâm Việt, lại nhìn bộ dạng anh rể. Sau đó cậu bỗng nhiên phản ứng lại. Hình như cậu, hỏi sai người rồi.

Lâm Việt không phát hiện ảo não dưới đáy mắt cậu, anh còn đang nỗ lực nhớ lại mấy chiêu lúc trước mình dùng để theo đuổi người ta. Anh càng nói Lâm Kích càng thêm nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau.

Khóe miệng của người đàn ông cũng càng thêm tự nhiên phác họa ra ý cười.

Nói một hồi lâu, Lâm Việt uống miếng nước. Anh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đứng lên.

"Lần trước mẹ nhờ anh mang em mấy thứ, em đợi chút, anh đi lấy cho."

Gần đây bận chuyện, thiếu chút nữa quên mất.

Lâm Việt chân trước vừa đi, Lâm Kích sau lưng liền đi đến trước mặt người đàn ông đó. Cậu ngoan ngoãn cúi đầu hô một tiếng, "Anh rể."

Ngón cái của người đàn ông vuốt ve khóe miệng. Tâm tình hắn rất tốt. Biết được nhiều bí mật nhỏ của Lâm Việt như vậy làm tâm tình hắn vô cùng tốt. Nếu như vậy, chỉ Lâm Kích vài thứ cũng được.

Hắn vẫy tay, ý bảo Lâm Kích đưa lỗ tai lại đây.

Một lát sau, Lâm Việt cầm một cái rương nhỏ tới. Đồ chơi nhỏ này là do chuyển phát nhanh gửi đến, anh cũng không biết là cái gì.

"Cho em, mẹ nói muốn gửi em đấy, nhưng mà lúc đó em đi vào núi đóng phim nên tạm gửi ở chỗ anh trước."

Lâm Việt đưa món đồ cho Lâm Kích, sau đó bỗng nhiên nghi ngờ. Anh nhìn thoáng người đàn ông rồi lại nhìn cái tai ửng đỏ của Lâm Kích.

Lâm Việt quay đầu nhìn, "Anh nói với em trai em cái gì vậy?"

Vừa rồi người vẫn còn tốt mà.

Người đàn ông chỉ cười không nói.

Lâm Kích nhận lấy cái rương, uống xong nước mật ong liền đứng lên.

"Anh, em về đây."

Lâm Việt vội vàng gọi cậu lại, "Sao lại đi rồi?"

Khó lắm mới gặp nhau một lần đó!

Lâm Kích gật đầu, lại nhìn phía sau Lâm Việt.

"Không quấy rầy anh với anh rể nữa."

Một đường tiễn người ra cửa, thẳng đến khi nhìn thấy Lâm Kích ngồi trên xe taxi trở về, Lâm Việt mới nhịn không được nhìn người đàn ông.

"Anh thật sự không nói gì với em trai em đấy chứ?"

Người đàn ông cười cười, "Em cảm thấy sao?"

Lâm Việt khẳng định, "Anh khẳng định có nói." Nhưng mà nói cái gì thì em không biết!

Nhìn bộ dạng ý nghĩ xấu đầy mình này đi, lúc trước hắn chính là như vậy mà vu tội đấy.

Người đàn ông bỗng nhiên ôm ngang Lâm Việt lên. Lâm Việt sợ tới mức vội vàng giữ lấy cổ hắn.

"Làm gì vậy!"

Người đàn ông cười nhắc nhở, khí thế ôn hòa trên người tức khắc trở nên không đàng hoàng.

"Có phải em quên vừa rồi có người nói, chúng ta không có sinh hoạt về đêm không?"

Lời này hắn vẫn còn nhớ kỹ.

Lâm Việt tức khắc sợ hãi, vội vàng giãy giụa.

"Em không phải nói, không phải nói sinh hoạt về đêm kia! Nói nữa, hôm qua mới làm mà! Cái eo già của em!"

Anh không được!

Làm không được!

Anh sẽ bị phế!

Người đàn ông hơi cúi đầu hôn xuống.

"Không sao, lúc em ngủ anh sẽ xoa bóp cho."

Cái tên cầm thú này vậy mà còn muốn làm mình???

Lâm Việt sợ hãi đến biến sắc!

Bóng dáng hai người cuối cùng biến mất sau cửa phòng. Chỉ mơ hồ nghe thấy người đàn ông thú nhận 'ý tốt' của mình.

"Anh chỉ nói với em trai một chút, anh 'theo đuổi' em như thế nào thôi."

.... Má, vậy chỉ có thể đốt nến cho em dâu tương lai trước thôi.

Mãi đến trước khi ngất xỉu, trong đầu Lâm Việt chỉ còn lại duy nhất ý nghĩ thanh tỉnh đó.

À, còn không được phép nghĩ tên cầm thú kia "không được" nữa!

Vinh Tình phát hiện, từ sau buổi tối hôm đó Lâm Kích trở nên chủ động hơn nhiều so với lúc trước. Lúc trước chỉ có chào buổi sáng với chúc ngủ ngon thì bây giờ còn nói một ít chuyện vặt vãnh thường ngày với anh.

Ví dụ như nói, gần đây mẹ cậu ấy gửi một cây xương rồng tới.

"Mẹ cậu nghĩ gì vậy, sao lại gửi xương rồng tới?"

Hành động mê tín của con người?

Lâm Kích nhanh chóng giải đáp nghi vấn của anh.

"Bà kể, có người nói độc thân đến hai mươi tuổi thì phải mua xương rồng về trừ tà là có thể thoát độc thân."

"Ha ha ha ha ha ha, đây là mê tín kiểu gì vậy!"

Vinh Tình thiếu chút nữa cười đến ngất xỉu! Xương rồng để trừ tà thì còn được nhưng nói chút, cây xương rồng vốn dĩ trụi lủi, muốn thoát độc thân sao mà được!

Nghe điện thoại truyền đến tiếng cười tùy ý của Vinh Tình, Lâm Kích nhấp môi cũng cười khẽ một tiếng.

"Lần sau nhớ mang tai nghe, chú ý chút, tôi ở bên ngoài nghe được đành nói với người khác là cậu đang xem phim hài."

Cao Ninh đẩy cửa đi vào thuận tay khóa lại, cô lấy mũ Beret xuống rồi để qua một bên, xoa xoa vành tai rồi đưa kịch bản trong tay qua.

"Cậu xem chút đi rồi chọn ra một cái."

"Cảm ơn."

Lâm Kích nói một tiếng cảm ơn làm ánh mắt Cao Ninh có chút cổ quái.

"Thật ra tính cách của cậu còn tốt hơn trong tưởng tượng của tôi."

Động tác mở kịch bản của Lâm Kích hơi dừng, nhàn nhạt nói.

"Sao vậy, thanh danh của tôi trong công ty rất kém cỏi?"

Lâm Kích lại đọc ba cuốn kịch bản trên tay ra. Không tính là nhiều nhưng mỗi quyển đều là kịch bản độc lập, so với kịch bản trước kia chỉ có vẻ ngoài hoàn toàn không cùng cấp bậc.

Cao Ninh ăn một viên kẹo cao su, "Cũng không phải rất kém cỏi, là trực giác cá nhân của tôi. Xem tư liệu của cậu, tôi cảm thấy cậu tương đối giống loại người sẽ lên mặt, nhưng trên thực tế người thật lại có chút lạnh lùng."

Nói cách khác, Lâm Kích một đường đi tới cũng đã mười năm, vậy sao trên Weibo ngay cả một người cứu giúp cũng không có?

Mà cố tình trong giới lại đánh giá cậu cũng không kém.

"Đúng không?"

Lâm Kích chỉ dừng một giây, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản.

Cao Ninh nhún vai, nhìn đi, này không phải giống hệt như cô đoán sao? Nhưng mà vậy cũng khá tốt, Lâm Kích vốn dĩ chính là diễn viên hình tượng sự nghiệp, chỉ cần chăm chú phương diện này thôi, chuyện khác có cô sắp xếp là được.

Lâm Kích rất nhanh đọc xong kịch bản, sau đó chọn một quyển ra.

Mắt Cao Ninh nhìn thoáng qua, cười hỏi, "Cậu không có hứng thú với loại kịch bản đô thị bá tổng với bạch liên hoa nhỉ?"

Lâm Kích gật đầu. Chứng kiến chán rồi, còn muốn tôi diễn vai bá tổng não tàn hả? Hay diễn bạch liên hoa? Không thể nào.

"Về sau đừng đưa tôi kịch bản như này."

Cao Ninh thu kịch bản lại, gật đầu.

"Được."

Cái này vốn là kịch bản lưu lượng, dễ dàng nổi tiếng, nhưng mà nhìn dáng vẻ này của Lâm Kích chắc không dự định đi con đường này.

Lâm Kích nhìn hai kịch bản khác trên tay, bắt đầu trầm tư. Hai kịch bản này đều rất không tồi. Chỉ là điểm mấu chốt nằm ở chỗ, một cái là nam hai, một cái là nam chính.

Cao Ninh thấy cậu ngơ ngẩn, đi tới nhìn thoáng qua.

"Thế nào? Hai cái này đều thử vai cùng một ngày, cậu chỉ có thể chọn ra một cái đưa tôi."

"Cùng một ngày?"

"Ừ, cậu có lẽ cũng nghe nói qua đạo diễn của hai đoạn phim này, đạo diễn Thăng và đạo diễn Đoàn, một núi không thể có hai hổ, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn đối chọi gay gắt, hai kịch bản này cũng là bắt đầu quay cùng một ngày, đến lúc đó phỏng chừng cũng sẽ đụng ngày chiếu."

Cái này cũng có thể coi như hai đạo diễn xào nhiệt độ cho nhau, mánh lới của bọn họ có thể hấp dẫn không ít người xem, tuy rằng phát sóng cùng một ngày tất nhiên sẽ có một bên bị thua nhưng hai bên chém gϊếŧ nhau, cũng có thể thuận thế xào lưu lượng lên, hai bên tất nhiên đã thỏa thuận ngầm tốt, mấy năm nay cơ bản đều là 50-50 nên cũng không có tổn thất gì. Chỉ xem Lâm Kích sẽ chọn cái nào thôi.

Lâm Kích trầm tư trong chốc lát, buông kịch bản xuống.

Cái này làm Cao Ninh có chút kinh ngạc.

"Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ thích cái này hơn."

Tuy rằng hai kịch bản này đều không tồi, nhưng thiết lập tính cách của đầy đặn hơn, hơn nữa một quyển khác là phim cổ trang tu tiên giống bộ Lâm Kích đang quay, đối với diễn viên mà nói, quay cùng một kịch bản giống nhau liên tục cũng không phải chuyện tốt gì.

"Xác thật là vậy."

Lâm Kích ngược lại nói.

Cao Ninh: "Vậy thì tại sao?"

Lâm Kích lắc đầu: "Nếu tôi diễn thì chỉ có nam chính là nhân vật tôi muốn diễn. So sánh với bên này, tuy rằng kịch bản kém cỏi hơn chút, nhưng diễn vai nam chính mới là một loại khiêu chiến đối với tôi."

Nên lấy hay bỏ hai bên, cậu tất nhiên là lấy .

"Thì ra là thế."

Cao Ninh trầm ngâm trong chốc lát, "Tôi đã biết, tôi sẽ liên hệ giúp cậu. Cậu mới vừa đóng máy, nên về nghỉ ngơi thật tốt đi."

Lâm Kích gật đầu, đứng lên đi hai bước rồi quay đầu lại.

"Hiện tại công ty sắp xếp hắn như thế nào?"

Hắn? Cao Ninh hơi dừng, bỗng nhiên hiểu rõ.

"Trong tay hắn còn một Tiêu Tử Kỳ, không thích hợp động đến. Nhưng mà nói tiếp, nếu cậu nổi tiếng hơn Tiêu Tử Kỳ, vậy thì có thể động được."

Cô thản nhiên nói. Trong giới này vốn dĩ chính là như vậy, ai có thực lực thì nghe người đó.

Lâm Kích gật đầu, "Tôi đã biết."

Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi mất.

Cao Ninh thấy cậu đi dứt khoát như vậy, hừ hừ hai tiếng sau đó gọi một cuộc điện thoại.

"Đạo diễn Thăng, tôi là Tiểu Ninh, hỏi ngài chuyện này, vai nam chính trong của ngài có thể cho tôi một cơ hội thử vai không?"

(*Ở đây mình cũng không biết tại sao lại từ thành nữa, check raw thì nó vẫn vậy.)

"Mang ai? Dù sao cũng bảo đảm làm ngài hài lòng, chính là một cơ hội thử vai, nếu ngài thật sự không hài lòng vậy cứ trực tiếp không nhận, tôi lại nhận lỗi với ngài, ngài thấy sao?"

"Ai da, tôi còn có thể hố ngài sao? Hơn nữa không phải lúc trước ngài nói thiếu đầu tư sao? Nếu có thể qua được, không chừng có thể mang đến chút đầu tư cho ngài."

"Ai đầu tư? Vậy ngài đồng ý cho cơ hội này sao? Đến lúc thành công tôi sẽ nói cho ngài, vậy chúng ta cứ quyết định vậy đi?"

"Cảm ơn đạo diễn Thăng, đến lúc đấy chúng ta sẽ thấy."

Cúp điện thoại, Cao Ninh đắc ý nhướng mày. Nghĩ nghĩ, cô lại tìm một cái mail, châm chước tìm từ rồi gửi đi.

Trợ lý Hà đang xử lý công việc rườm rà bỗng nhiên nghe thấy tiếng mail nhắc nhở, y đẩy kính nhìn thoáng qua.

Ồ....

~~~~

Này là bù cho tuần trước nha :3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi