XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

Vừa bước vào, Lâm Kích đã cảm thấy có chút sợ hãi. 

Tuy rằng thời gian cậu và Vinh Tình ở chung không nhiều, thế nhưng mỗi lần gặp Vinh Tình cơ bản đều là thần thái sáng sủa, còn dáng vẻ hồn phách sắp lìa khỏi xác như bây giờ là lần đầu tiên cậu nhìn thấy.

Hiện tại cậu có hơi hiểu được tại sao trợ lý Hà lại cố ý nhắc nhở.

Lâm Kích suy nghĩ một chút, sờ túi.

Có lẽ mang cái này theo cũng không tồi.

"Cậu tới rồi...."

Vinh Tình uể oải chào hỏi. 

Đôi mắt miễn cưỡng lên tinh thần hút chút tiên khí từ cậu trai đẹp, rồi lại bị núi công việc đè xuống.

A.

Cái tên yêu phi Lâm Kích họa quốc này. 

Cuối cùng cậu cũng biết tới thăm papa.

Anh thật sự quá mệt.

Mà thật ra thân thể anh lại rất khỏe, tinh thần cũng rất tốt. 

Nhưng mà anh không chịu được đống văn kiện mà mỗi phần đều vô cùng quan trọng đang tích lũy dần dần đó.

Thậm chí anh còn tìm được ba thiếu sót cực nhỏ mà ngay cả trợ lý Hà cũng không phát hiện ra nhờ kỹ năng của bá tổng và sự bố trí cẩn thận của anh, điều này cũng dẫn đến tinh thần anh bị hao tổn nghiêm trọng.

Anh giống như đang chém giết với mỗi phần văn kiện trong đầu.

Sau ba ngày, anh còn bận hơn cả tướng quân thời cổ đại!

Một ngày chạy show đánh nhau tám mười trận!

Thần tiên cũng không chịu nổi!

Anh nằm nhoài trên bàn im lặng than thở, rất muốn trình diễn một hiện trường tử vong cho bản thân buông thả lúc trước.

Ngay cả tiền tài cũng không thể khiến papa vui vẻ, bây giờ tôi đã là kẻ tàn phế.

Nhưng mà dù là vậy, anh vẫn miễn cưỡng lên một tí tinh thần.

"Cậu ngồi đi, muốn uống gì, cậu tự gọi trợ lý Hà kêu người mang tới."

Anh ngược lại một chút sức lực cũng không có.

Mệt như vậy sao?

Lâm Kích khẽ cau mày, "Không sao, tôi không muốn uống."

Dừng một chút, ánh mắt cậu quan tâm nhìn Vinh Tình.

"Tại sao anh lại mệt như vậy?"

Còn không phải là do yêu phi hại nước là cậu sao!

Vinh Tình rất muốn lớn tiếng chửi thề nhưng sự thực là, anh kiệt sức vung tay.

"Lúc trước đi buổi đấu giá kết quả lãng phí mất mấy ngày, làm bá tổng không tốt chính là ở chỗ này, phải gánh vác sống chết của mấy nghìn công nhân."

Đúng vậy!

Không sai, chính là như vậy!

Anh giải thích một hồi, bỗng nhiên cảm thấy bản thân vô cùng vĩ đại.

Lâm Kích có chút dở khóc dở cười nhìn anh.

Đã là dáng vẻ này rồi mà còn có tâm tư ba hoa.

Vinh Tình nằm úp sấp một lát, miễn cưỡng dùng hai tay nâng đầu lên.

"Sao hôm nay cậu lại tới đây? Không phải cậu nói đạo diễn đoàn phim mới rất nghiêm khắc, ai cũng không cho xin nghỉ sao?"

"Tại sao anh biết?"

Lâm Kích sững sờ.

Vinh Tình không phải là chưa từng đến thăm đoàn phim <<Wordless Spy>> sao?

"Hừ, trên mạng chỗ nào cũng nói, sao tôi có thể không biết được."

Vinh Tình vẫy tay.

Chút chuyện nhỏ như vậy, anh biết được là quá bình thường.

"Trên mạng?"

Lâm Kích bỗng chốc phúc hiểu ra.

Trên mạng đúng thật là sẽ không nói đến, có thể biết điều này thì trước mắt chỉ có đi thăm dò thông qua nhóm fan hâm mộ.

Cho nên, Vinh Tình để ý tới fan hâm mộ của cậu sao?

"Anh," Cậu thử mở miệng thăm dò, "Anh thấy nhóm fan hâm mộ đăng bài sao?"

Chẳng lẽ lúc Vinh Tình làm việc còn quan tâm đến nhất cử nhất động của cậu?

Cánh tay đang nâng cằm của Vinh Tình cứng đờ.

F.ck!

Bại lộ rồi!

Ánh mắt anh chuyển động, chợt nhớ tới cái gì Vinh Tình hơi ưỡn ngực.

"Không có, sao tôi có thời gian chứ, là trợ lý Hà nói cho tôi."

Đúng!

Không sai!

Anh tuyệt đối không có đăng ký acc clone Weibo, sau đó đột nhập vào nhóm fan hâm mộ chính thức của Lâm Kích!

Cũng không có mỗi ngày nằm vùng xem bản mới của << Thiên Địa Khuyết>>!

Càng không có thổi rắm cầu vồng* trong bài đăng của Lâm Kích!

(*Thổi rắm cầu vồng: chỉ hành vi fan tung hô u mê thần tượng vô điều kiện, bất chấp hành động của thần tượng, ví dụ nếu thần tượng có ngoáy mũi hay đánh rắm thì cũng như cầu vồng cũng khen sến khen súa khen lấy khen để khen như trời như đất, khen thành tinh hoa thành tinh tú, thành cái gì cũng được nhưng ý vẫn là ca lên tận mây xanh.)

Tất cả đều do trợ lý Hà tự chủ trương nói cho anh biết!

Lâm Kích suy ngẫm câu nói này.

Trợ lý Hà nói cho Vinh Tình?

Nói cách khác, trong lòng trợ lý Hà mình chính là người Vinh Tình để ý mười phần?

?

Không đúng!

Vẻ mặt của cậu có chút nguy hiểm!

Vinh Tình bỗng nhiên sinh lòng cảnh giác.

Không đợi Lâm Kích hỏi ra lời, anh đã sử dụng tuyệt chiêu trước —— nói sang chuyện khác.

"Đúng rồi, hôm nay cậu tới tìm tôi là có chuyện gì sao? Hay chỉ thuần túy là tán gẫu?"

Nói thật!

Hỏi lời này giống như đang nói nhảm! 

Thế nhưng hết cách rồi, trong thời gian ngắn, đầu óc của kẻ phế vật là mình không nghĩ ra đề tài nào tốt.

Vinh Tình nghẹn ngào.

Lâm Kích bị anh kéo một cái, thật sự bị dời đi lực chú ý.

"Ừm, tôi đến đưa quà cho anh."

"Đưa quà cho tôi?"

Vinh Tình kinh sợ ngồi dậy trong lúc sắp bệnh chết!

Anh bỗng nhiên có tinh thần rồi!

Phấn chấn!

Cái gì?

Anh phải nhận quà sao?

Cái này, này sao mà được đây!

Vinh Tình trong miệng nói xấu hổ nhưng ánh mắt lại bắt đầu tỏa sáng!

....

Là y suy nghĩ quá nhiều.

Hà Khiêm không biết đã đứng đây từ lúc nào nghĩ. 

Y đứng trước cửa nhìn một lát rồi nhẹ nhàng khép lại, Vinh tổng thực sự dễ dỗ đến bất ngờ.

Đi được mấy bước, y dừng lại. 

Nói đến đây thì cậu Lâm lại biết điều hơn tưởng tượng nhiều, cậu ấy vậy mà lại biết tặng quà cho Vinh tổng.

"Cậu muốn đưa tôi cái gì?"

Vinh Tình từ từ đứng lên, nhìn từng chỗ khả nghi trên người Lâm Kích một lượt từ trên xuống.

Không có cầm túi theo, cho nên không phải là món đồ lớn?

Chẳng lẽ để trong túi?

Vậy cũng rất nhỏ, rốt cuộc là cái gì?

Vinh Tình nhảy nhót trong lòng đoán lung tung, ý cười trên mặt không ngừng lộ ra.

Hì hì hi!

Có người tặng quà cho anh!

Tuy rằng trước đây cũng có, nhưng mà cái này không giống!

Đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho anh kể từ khi anh trở thành bá tổng!

Thấy anh hưng phấn, bàn tay cầm quà tặng của Lâm Kích bỗng nhiên có chút do dự. 

Đưa cái này cho Vinh Tình thật sự không có vấn đề chứ?

Cậu trầm tư một chút.

Nhưng mà đây là do cậu tham khảo ý kiến của anh rể và anh trai. 

Chắc là không có vấn đề gì đâu?

"Không thì, trước tiên anh nhắm mắt lại đi?"

Bằng không thì cậu thực sự cảm thấy có chút áp lực.

Lâm Kích đưa ra ý kiến.

"Được thôi."

Nhắm mắt để nhận quà mà!

Cái cần chính là bất ngờ!

Vinh Tình rất nghe lời nhắm hai mắt lại.

Lâm Kích thấy anh không chút nghĩ ngợi mà đồng ý, ngược lại ngây ngẩn cả người.

Văn phòng được trang trí màu vàng nhạt ấm áp, bên ngoài cửa sổ còn có một chút ánh nắng buổi chiều chiếu vào làm nổi bật cả căn phòng.

Vinh Tình đứng trước mặt cậu, lúc anh mặc âu phục giày da mở mắt ra rõ ràng có mang theo loại khí thế người bề trên.

Lúc anh gặp người khác luôn luôn lời ít ý nhiều, để lộ nụ cười rất nhỏ, thế nhưng đối với mình từ xưa đến giờ đều không tiếc rẻ để lộ một mặt chân thật nhất....

So với bây giờ.

Tâm tư Lâm Kích vừa mới trở nên mềm mại bỗng nhiên chuyển thành bất đắc dĩ.

Cậu liếc mắt nhìn Vinh Tình đang lặng lẽ mở một con mắt, nhịn không được muốn đỡ trán.

Vinh Tình, thật sự là có đôi lúc làm cậu không nói được lời nào.

"Tạm thời nhắm lại ba giây được không?"

Lâm Kích bất đắc dĩ nói.

Bị cậu tóm được, Vinh Tình cũng không xấu hổ.

Được rồi, anh chỉ là muốn nhìn trộm một chút. 

Nhìn lén không thành công cũng không sao, dù sao chỉ có vài giây thôi.

Anh nghĩ như thế rồi yên lặng nhắm mắt lại giống như cái người mới vừa sốt ruột nhìn lén mấy giây kia không phải mình.

"Đưa tay."

Lâm Kích thấp giọng nói.

"Được rồi."

Vinh Tình nghe thấy xong liền chần chờ một chút.

"Tay trái hay tay phải?"

....

Lâm Kích yên lặng giơ tay lên đỡ trán.

"Tay phải."

Tuy rằng Vinh Tình như vậy rất chân thật, chỉ có một mình cậu có thể nhìn thấy nhưng mà đôi lúc cậu thật sự không hiểu Vinh Tình đang suy nghĩ cái gì.

Vinh Tình đưa tay phải ra, sau một giây đồng hồ có thứ gì đó đặt vào lòng bàn tay anh.

Xúc cảm trên tay rất mềm mại.

Vinh Tình từ từ mở mắt, trong lòng bàn tay anh là một con thú bông mèo nhỏ đang lẳng lặng nằm đó.

"Cái này là?"

Vinh Tình nhịn không được bóp hai cái.

Wao! Hình như là lông mèo thật!

Má ơi! Cảm giác trên tay thật sự không tệ!

Bóp bóp, cực kỳ mềm mại!

Anh nhịn không được nhìn chằm chằm Lâm Kích.

Nói thật, nhìn không ra chó săn nhỏ còn có thể tặng cái này!

Hình như Vinh Tình rất thích cái này?

Lâm Kích lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Là tôi làm, lúc làm việc mệt mỏi thì bóp hai cái, có thể giúp anh giảm bớt áp lực."

Cái gì?

Vẻ mặt Vinh Tình chấn động.

"Cậu làm?!"

Chó săn nhỏ tự mình làm?

Cậu ấy còn có thể làm cái này?!

Cái này không phải là đồ handmade trong truyền thuyết sao!

Bội phục bội phục!

Thất kính thất kính!

Lâm Kích:....?

Không biết tại sao cậu lại cảm thấy ánh mắt Vinh Tình giống như đang khen ngợi mình nhưng mà nó hình như còn mang theo chút ý gì khác.

Vinh Tình thích thú sờ bộ lông xù của mèo nhỏ.

Wao! Thảo nào trợ lý Hà mê Điềm Đậu đến vậy, cảm giác ngón tay sờ vào vô cùng tốt!

"Anh rất thích?"

Lâm Kích nhìn anh thưởng thức hết nửa ngày, dáng vẻ rất thích không buông tay.

Vinh Tình gật đầu.

"Cũng không tệ lắm, sờ lông ai mà không thích."

Anh thuận miệng nói, "Cậu nhìn Hà Khiêm đi, cậu ấy không phải cũng nuôi Điềm Đậu để mỗi ngày sờ lông giảm căng thẳng sao."

Trợ lý Hà trông rất đứng đắn kia?

Lâm Kích cảm giác có chút khó tưởng tượng.

Sờ sờ.

Vinh Tình bỗng nhớ tới một vấn đề.

Không phải chứ!

Chờ một chút!

Sao cậu lại tri kỷ như vậy?!

Làm anh chợt nhớ tới ác mộng kia!

Giọng điệu Lâm Kích nói chuyện trong mơ giống hệt như Lâm Kích bây giờ!

Không được!

Chó săn nhỏ cậu phải cố gắng! Cậu phải trở thành một người đàn ông mạnh mẽ!

Vinh Tình run lên, bỗng nhiên nắm lấy tay Lâm Kích.

"Làm sao vậy?"

Lâm Kích bị hành động của anh làm sợ hết hồn.

Một giây sau tầm mắt cậu lại rơi trên tay Vinh Tình.

Sao lại lạnh như vậy?

Mặt mày Vinh Tình nghiêm túc nhìn cậu.

"Đồng ý với tôi, sau này cậu đừng làm cái này nữa."

Sẽ làm giảm hormone nam tính!

Lâm Kích bị sự nghiêm túc của anh làm hết hồn.

Cậu mím môi, Vinh Tình đây là không muốn cậu làm cái này cho người khác? 

Nhưng mà, không cần Vinh Tình nói cậu cũng sẽ không cho người khác món đồ giống vậy. 

Dù sao, cậu đã đeo bùa tránh đào hoa trên người, không phải sao?

Bỗng nhiên chuông điện thoại của Lâm Kích vang lên.

Vinh Tình theo bản năng buông tay cậu ra.

Lâm Kích áy náy liếc mắt nhìn anh, sau đó nhận điện thoại.

"Chị Cao, có chuyện gì vậy?"

Cậu di chuyển ra cách bàn làm việc hai bước.

Lại không ngờ được, Vinh Tình cũng bước theo.

Lâm Kích:?

Một giây sau Vinh Tình đột nhiên giơ tay chỉ vào mặt hình điện thoại của cậu.

Lâm Kích giật mình trong lòng!

Điện thoại trong tay thiếu chút nữa bay ra ngoài!

Khóe mắt Vinh Tình nhìn thấy!

F.ck!

Màn hình này!

Đây không phải là!

Bức hình này không phải là!

Bức hình papa rớt xuống giường à!

Anh nhất thời nhảy dựng lên giống như mèo xù lông!

Cái cậu Lâm Kích này!

Đệt!

Papa đối xử với cậu tốt như vậy, cậu lại dám, lại dám!

"Cậu lại dám chụp trộm ảnh giường chiếu của tôi!"

Vinh Tình hô lên một tiếng.

Lâm Kích sửng sốt, khuôn mặt chợt đỏ bừng ngay cả cái cổ cũng đỏ bừng một mảng.

Hà Khiêm đi tới cửa định quan sát một chút cũng dừng bước. 

Vẻ mặt y không rõ mà nhìn cửa phòng làm việc, bỗng nhiên nghi ngờ thông tin mình nắm được lúc trước.

Y còn tưởng rằng Vinh tổng và Lâm Kích vẫn còn thuần khiết.

Cao Ninh ở đầu bên kia điện thoại cũng yên lặng.

....

Không phải chứ, hình như cô vừa mới nghe được một chuyện không nên nghe?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi