XUYÊN THÀNH BÁ TỔNG BẮT CÓC PHÁO HÔI

Nguy rồi!

Vinh Tình bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm!

Anh có dự không ổn!

Nói như thế nào đây nhỉ?

Anh cảm thấy suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu có chút nguy hiểm!

Anh lại muốn lĩnh chứng cùng chó săn nhỏ!

.... Fu.ck!

Hơn nữa ngẫm lại, lại còn xấu hổ mà động lòng!

Não heo!

Dừng lại!

Vinh Tình uống hai ngụm sữa bò để an ủi.

Không được.

Anh phải suy nghĩ kỹ một lát.

Không nên kích động, chó săn nhỏ mới chỉ hai mươi tuổi thôi!

Muốn lĩnh chứng còn phải đợi thêm ba năm!

Ba năm nữa!

Suy nghĩ kỹ một lát!

Vậy thì anh cũng đã ba mươi tuổi rồi!

Chịu đựng đến lúc đó!

Không chừng anh có thể hút đất* ngay tại chỗ rồi!

(*吸土: có ham m.uốn tìn.h dục mạnh mẽ và khó giải quyết.)

Nghĩ tới đây, ánh mắt Vinh Tình cực kỳ tiếc nuối nhìn Lâm Kích, nắm chặt tóc của mình.

Phải chi chó săn nhỏ lớn hơn một chút.

Aiz.

Lâm Kích thấy ánh mắt anh, trong lòng không hiểu sao lóe lên cảm giác nguy hiểm mơ hồ.

Chuyện gì.... Vậy?

Cậu nhìn Vinh Tình rồi từ từ mở miệng.

"Tuy rằng không biết anh đang suy nghĩ gì, nhưng mà anh đang động não* sao?"

(*住脑: nghĩ những điều kỳ quặc.)

Vinh Tình....?

Nói này, sao cậu lại biết tôi đang suy nghĩ gì?

Còn có cái từ động não này ở đâu vậy?

Hai người im lặng nhìn nhau một lát, cuối cùng Vinh Tình thua trận trước.

"Hừ hừ."

Động não thì động não, dù sao chó săn nhỏ vẫn chưa đủ tuổi để lĩnh chứng.

Aiz.

Lâm Kích không biết mình đã bỏ lỡ cái gì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiện tay lấy một cái ghế ngồi bên cạnh Vinh Tình.

Cậu liếc mắt nhìn sữa bò trong tay Vinh Tình, "Thế nào, hợp khẩu vị anh chứ?"

???

Vinh Tình nhìn sữa bò trong tay rồi lại nhìn hai trợ lý đứng bên cạnh, có hơi hoang mang.

Cậu ở chỗ này hỏi papa có hợp hay không?

Vậy nhất định phải.... Không!

Anh giả vờ bình tĩnh, "Cũng bình thường, nhưng mà cậu thích uống như thế thì tôi cũng không còn cách nào."

Mới không phải là tôi thích!

Là khẩu vị của chó săn nhỏ!

Anh mới không phải hai mươi tuổi!

Vẫn là chó con!

Lâm Kích nhìn vẻ mặt anh một lát thì trong lòng bỗng nhiên hiểu ra.

Cậu gật đầu, "Ừm, tôi thích uống như thế, anh có thể uống quen là tốt rồi."

.... Fu.ck.

Tại sao cậu ấy thuận theo lời của mình như thế lại làm papa có hơi ngượng ngùng?

Vinh Tình yên lặng đặt sữa bò xuống, kéo khăn quàng cổ lên che lại gương mặt đang tỏa nhiệt.

Lâm Kích thấy dáng vẻ này của anh thì bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt dừng trên người A Lương cùng Tiểu Tinh trong góc.

Hai người bị nhìn chằm chằm lập tức cảm giác được nguy hiểm.

Vẫn là A Lương lập tức đưa ra quyết định, "Anh Lâm, em ra xe cà phê lấy đồ uống, thuận tiện làm chuyện lúc nãy anh giao."

Hắn xoay người rời đi.

Tiểu Tinh hoang mang đuổi theo, "Em, em cũng đi! Chờ tôi!"

Hai người lập tức chuồn ra ngoài, còn tri kỷ mà đóng cửa lại.

Ánh mắt Lâm Kích dần dần dịu lại.

Rất tốt, bọn họ vẫn rất hiểu chuyện.

Vinh Tình thấy cậu đuổi người đi thì không hiểu sao lại hơi căng thẳng.

Anh suy nghĩ một lát rồi vội vã tìm đề tài.

"Đúng rồi, không phải điện thoại của cậu bị hỏng sao?"

Đúng!

Điện thoại!

Nhanh nói sang chuyện khác!

Anh mở túi ra rồi đưa hộp quà.

"Lúc tới đây tôi đi ngang qua trung tâm thương mại, nên thuận tiện mua một cái."

Anh suy nghĩ một lát, không hiểu sao lại bỏ thêm một câu "Thuận tiện mua".

Thật sự là thuận tiện!

Không có cố tình!

Nhưng mà Lâm Kích cũng không có thất vọng như trong tưởng tượng của anh.

Lâm Kích nghe xong thì vui mừng trong lòng, nở nụ cười.

"Vậy sao? Mua cho tôi?"

Về phần thuận tiện hay là không thuận tiện thì lỗ tai của cậu đã nghe quen rồi, bản thân có thể tự loại bỏ một ít từ ngữ không nên nghe.

Vinh Tình thấy cậu vui vẻ ra mặt, lập tức không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn.

Anh lại nhấn mạnh lần nữa, "Thật sự là thuận tiện đi ngang qua mua, nếu không phải người bán điện thoại kéo chặt tôi thì tôi cũng không nhớ điện thoại của cậu hỏng đâu."

Một phút của papa tận mấy triệu!

Không nhớ được nhiều thứ như vậy!

"Không sao," Lâm Kích mở ra, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, "Anh còn nhớ mua điện thoại mới cho tôi, tôi đã rất vui rồi."

Cậu cười cúi đầu, liếc mắt nhìn thấy chiếc hộp đã được mở ra.

Hộp quà tình nhân.

Bốn chữ lớn sợ là còn chưa đủ bắt mắt nên màu nền còn là màu hồng hoa anh đào vô cùng lãng mạn, màu chữ là màu của hoa hồng đỏ, mà bên trên hộp còn có một đôi tay nắm nhau thật chặt.

Lâm Kích từ từ ngẩng đầu lên, niềm vui bùng nổ trong lồng ngực làm cho cậu như bị choáng váng đầu óc.

Đây là điện thoại Vinh Tình tiện đường mua sao?

"Sao rồi? Không thích...."

Vinh Tình đang nói thì dừng lại, anh cũng nhìn thấy chữ bên trên.

A a a a a a a a a a!

F.uck!

Fu.ck fu.ck fuc.k!

Mình đang làm gì vậy a a a a a a a!

Đầu óc Vinh Tình nổ tung!

Làm sao anh biết được!

Anh làm gì nhớ được!

Sao anh lại muốn lấy được chứ!

Tôi không phải!

Tôi không có!

Cậu đừng nhìn tôi như thế!

Lỗ tai anh lập tức nóng ran, hai má cũng đỏ đến mức cực kỳ mê người giống như quả táo đỏ.

Trong nháy mắt này, tay chân Vinh Tình luống cuống, không biết nên nói gì mới đúng.

Anh phải nói cái gì?

Nói thật ra không phải tôi tiện đường mà là cố ý mua, nhưng mà tôi không có cố ý muốn mua cái điện thoại này cho cậu?

Nói chuyện hộp quà tình nhân này thật ra là do lão Mục đưa?

Nói anh căn bản không có muốn tặng quà tình nhân, anh vốn muốn đưa một chiếc màu đen kiểu cổ điển sao?

.... Fu.ck!

Nói ra bản thân papa cũng không tin được!

Cắn chết tôi đi!

Chết rồi!

Tại sao!

Tại sao lúc nãy mình lại lắm lời như thế!

Cứ nói cố ý mua không tốt sao?

Anh chỉ cảm thấy trước mặt là cảnh trời đất quay cuồng, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Tôi chết rồi.

Nguyên nhân cái chết là do tôi tự cắn chết mình.

Vinh Tình chấn động trong lòng bao nhiêu thì Lâm Kích lại vui mừng trong lòng bấy nhiêu.

Cậu không ngờ rằng.

Cậu thật sự không nghĩ đến.

Đầu ngón tay vuốt ve trên chữ tình nhân một hồi lâu, cậu nhịn không được mỉm cười.

Vốn là âm thanh dịu dàng nhưng giờ lại làm chân người nghe phải tê dại, cũng khiến Vinh Tình không làm người.

Anh biết mà!

Anh biết ngay mà!

Nhất định chó săn nhỏ hiểu lầm!

Nhưng mà papa phải nói như thế nào đây!

Nói tôi không phải tôi không có cậu nói bậy à!

Còn kịp sao!

Chó săn nhỏ sẽ tin sao?

Bỗng nhiên mùi hương thuộc về Lâm Kích bỗng nồng hơn.

Một cái bóng lướt tới, Vinh Tình theo bản năng ngẩng đầu lên.

Một cái ôn mềm mại rơi trên trán anh, bên tai là tiếng nỉ non nhẹ nhàng của Lâm Kích.

"Cảm ơn, tôi rất thích cái điện thoại này."

!!!

Đồng tử Vinh Tình bỗng nhiên mở lớn!

Làm, làm gì vậy!

A a a a a a!

Tôi đã chết rồi*!

(*Thể hiện sự kinh ngạc trước một điều gì đó.)

Thi thể tôi bị roi đánh rồi!

Tôi chết đi sống lại!

Đôi tai vốn đỏ như máu của anh dường như muốn rớt xuống, tiếng tim đập cũng tăng tốc đến cực hạn, vang lên bên tai, phút chốc làm cho anh mất đi lý trí.

Vinh Tình cũng không biết dũng khí cùng sự kích động từ đâu tới.

Anh bất ngờ đứng lên, tốc độ nói gấp gáp.

"Được rồi, hôm nay tới thăm cậu nên tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian, công ty tôi còn có việc tôi đi về trước, tạm biệt, lần sau chúng ta gặp lại!"

Anh nói năng lộn xộn xong thì lập tức kéo khăn quàng cổ lên che mặt nhanh chóng trốn đi!

Lúc này không đi!

Còn đợi khi nào!

Tốc độ anh nhanh như gió chạy ra khỏi đoàn phim, đúng lúc đi thoáng qua hai người phụ nữ vừa gặp.

Người phụ nữ lớn tuổi hơn dừng bước, "Con gái, tên nhóc vừa nãy đi ra ngoài có phải giống cái người chúng ta tình cờ gặp ở trung tâm thương mại không?"

Lâm Ôn liếc mắt nhìn thì đã không còn thấy bóng lưng, "Ai, không thể nào, người này thoạt nhìn hấp tấp hơn còn anh chàng đẹp trai kia lễ phép như vậy."

"Đúng vậy."

Trong phòng nghỉ ngơi, Lâm Kích vẫn đang duy trì động tác khom lưng, đến nửa ngày sau cậu mới phản ứng lại.

Cậu cầm hộp quà, ngồi ở vị trí vừa nãy của Vinh Tình, thấp giọng nở nụ cười.

Tại sao, tại sao lại đáng yêu như thế?

Cậu không kìm chế được nét cười của chính mình, lại nhìn hộp quà tình nhân trên tay một lát rồi bật cười đến mức thở không ra hơi.

Thật ra, lúc cậu hôn xong thì có hơi hối hận rồi.

Bởi vì cậu nhớ tới một chuyện.

Đây là hộp quà tình nhân.

Nhưng vẫn chưa mở ra.

Nói cách khác, bên trong có hai chiếc điện thoại.

Ai lại đưa người mình thích hai chiếc điện thoại chứ?

Cho cậu đi tình chàng ý thiếp cùng hoa cỏ bên ngoài sao?

Vậy nên cái này hẳn không phải Vinh Tình cố ý mua.

Nhưng mà đi ngang qua thì cậu lại không tin.

Trên người Vinh Tình vẫn còn mùi xịt thơm mà trung tâm thương mại gần đó quen dùng.

Nhưng mà sau khi cậu hôn một cái lại không ngờ rằng, Vinh Tình sẽ chạy trốn.

Nét cười của cậu dần cong lên khóe mắt, vậy nên nói nếu như chán ghét thì hẳn là đã trở tay cho mình một cái tát hoặc là đẩy mình ra nhỉ?

Nhưng mà Vinh Tình lại mang vẻ mặt căng thẳng chạy trốn, vậy có phải là cậu có thể thăm dò rõ hơn một chút?

Có lẽ, Vinh Tình thật sự cũng thích cậu thì sao?

Vừa nghĩ tới khả năng này, nụ cười của Lâm Kích càng sáng chói.

Mẹ Lâm cùng Lâm Ôn đứng ở cửa ngây người tại chỗ.

Lâm Ôn muốn tiến lên nhưng lại bị mẹ Lâm kéo chặt lùi lại mấy bước.

"Mẹ, mẹ kéo con làm gì?"

Lâm Ôn không hiểu nguyên nhân.

Mẹ Lâm có hơi do dự, bà liếc nhìn Lâm Kích đang cười một mình rất vui vẻ trong phòng nghỉ ngơi, bỗng nhiên hỏi.

"Con nói thử xem có phải em trai con rất thích đóng phim không? Ngồi một mình bên trong phòng nghỉ ngơi cũng có thể cười thành như vậy?"

Lâm Ôn nhìn bà, "Đây không phải là chuyện mẹ đã biết từ trám năm trước rồi sao? Nếu em ấy không phải thích đóng phim thì mười năm nay lại đi làm gì? Con cũng thích thiết kế nên mới có thể thông minh tuyệt đỉnh như bây giờ."

Nếu không thật sự yêu thích thì ai lại trả giá lớn như vậy đánh đổi?

Mẹ Lâm do dự.

Bà, bà luôn cảm thấy hình như mình và ba tụi nhỏ đều làm sai.

Bà vẫn luôn biết Lâm Kích đang đóng phim, nhưng mà bà không ngờ rằng Lâm Kích lại thích đóng phim như vậy.

Thế nên nhiều năm qua bọn họ không có ủng hộ Lâm Kích đóng phim, nó có phải đã rất buồn bã khó chịu hay không?

Bà lại nghĩ tới bản thân.

Lúc trước bà và ba tụi nhỏ kết hôn, ông ngoại tụi nhỏ cũng không đồng ý.

Nhưng mà bà đã nói với ông ngoại tụi nhỏ là bà thật sự yêu ba tụi nhỏ, cuối cùng ông ngoại tụi nhỏ mới đồng ý cho bọn họ đến với nhau.

Lúc đó ông ngoại tụi nhỏ nói chỉ cần con thật sự thích, đời này không hối hận vậy ông sẽ chúc phúc cho hai đứa.

Bà vẫn tưởng rằng sau này bà cũng sẽ đối xử với các con như vậy.

Nhưng mà bây giờ, dường như bà đã làm rất nhiều năm rồi?

Nghĩ đến đây, mẹ Lâm bỗng nhiên có chút ủ rũ.

Bà mơ màng một lát rồi ngẩng đầu lên.

Không được!

Bà không thể xuất hiện trước mặt Lâm Kích bây giờ được!

Bà phải quay về gọi cho ba tụi nhỏ, bọn họ phải cùng đi!

Cùng đi ủng hộ Lâm Kích quay phim!

Nghĩ rõ ràng xong, mẹ Lâm kéo Lâm Ôn lại.

"Hôm nay chúng ta đi về trước, rồi gọi cho ba của tụi con tới đây, đến lúc đó thì cùng nhau tới thăm em trai con."

Lâm Ôn chớp mắt, a nghĩ thông rồi?

Mặt trời mọc hướng tây? Mẹ của cô lại nghĩ thông rồi?

Mẹ Lâm cùng Lâm Ôn đưa chiếc hộp trên tay cho Tiểu Tinh đứng cạnh.

"Cảm ơn cháu, cháu giúp bọn cô đưa cái này cho nó đi, ngày hôm nay bọn cô tạm thời không quấy rầy nó quay phim."

Nói xong, bà hiên ngang lẫm liệt dắt theo con gái rời đi, bà phải quay về thuyết phục ba tụi nhỏ!

Tiểu Tinh cầm hộp, có hơi khó hiểu.

Nhưng mà hôm nay anh Lâm đâu có cảnh quay?

Cô không tìm được manh mối nên đi vào, đúng lúc A Lương cũng đi từ bên ngoài vào, còn cầm theo một chiếc hộp không khác cô lắm về tới phòng nghỉ ngơi.

Lâm Kích nhìn bọn họ, ánh mắt bỗng nhiên hơi dừng.

"Trên tay hai người là cái gì vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi