XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH

Người đầu tiên gặp gỡ nữ chủ Bạch Lê chính là Tần Tu.

Bạch Lê gia cảnh không tốt, liền ở khách sạn nhà hắn làm phục vụ. Khi đó bạch nguyệt quang vừa mới ra nước ngoài, Tần Tu trong lòng rất khó chịu, sau đó thấy Bạch Lê cùng nữ hài mình thích rất giống nhau, về sau thường xuyên qua lại quen thuộc không biết đã đánh mất tâm lúc nào không hay, vì vậy hắn tiến cử cô vào giới giải trí làm nghệ sĩ.

Trình Nghiên muốn Bạch Lê xuất hiện sớm một chút, khống chế cốt truyện sắp có khả năng tan vỡ này, cho nên không thể không nghĩ cách làm nam chủ gặp nữ chủ trước.

Lợi dụng yến hội thương nghiệp giữa hai nhà, cô như vô tình dời địa điểm đến khách sạn mà nữ chủ đang làm việc. Trình Phong cùng Tần gia quan hệ hợp tác thực thân mật, cho nên hắn cũng tự nhiên mà đồng ý.

Chỉ là, Trình Phong còn nhiều liếc nhìn cô một cái, nói:

- Đứa nhỏ Tần Tu này thực tốt, cũng không thèm để ý thân thế của con, con phải hảo hảo mà quý trọng nó.

Trình Nghiên không nói chuyện, mặt mày lãnh đạm.

Cô giống như Vệ Dương chẳng qua chỉ là một tiểu vai phụ trong sách mà thôi, suất diễn rất ít, vừa lên đã lại phải xuống đài, Tần Tu căn bản không nên cũng sẽ không cùng cô có cái gì lâu dài phát triển.

Sau buổi thương hiệp này, cũng chính là lúc cô xuống sân khấu.

Trình Nghiên không khỏi có chút chờ mong những ngày được xuất ngoại đi chơi, chơi đến lúc nam nữ chủ nghênh đón đại kết cục, cô liền có thể rời đi.

Nhiệm vụ này giai đoạn trước là ngọt ngào, sau đó là ngược tâm, cuối cùng thả bay mỗi người một ngả, miễn cưỡng.. Không tính quá khó đi?

Chị tưởng bay đi đâu, liêu xong lại không phụ trách!

- _

Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã đến đêm trước ngày yến tiệc bắt đầu.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Trình Hướng Dương trộm mang cô ra ngoài, nói là ngày mai rất bận không thể bù sinh nhật lần trước cho cô, cho nên hôm nay liền tận dụng thời gian.

Trình Hướng Dương lái xe, dừng ở trước cửa quán giải trí hạng sang.

Hắn kéo cửa xe, mời cô xuống, cô vừa mới đứng vững, liền thấy một đám phú nhị đại kề vai sát cánh, hành vi phóng đãng mà đứng ở cửa một loạt, cả đám lớn lên tuấn tú, đây giống như là những thiếu gia nhà giàu tụ họp ăn chơi dường như, đâu có giống tổ chức sinh nhật.

- Em gái tối vui a~

Đồng loạt thanh âm, mang theo một cổ lười nhác ăn chơi tác tráng ngữ điệu.

"..."

Trình Nghiên nhìn về phía Trình Hướng Dương:

- Này đó là..

Trình Hướng Dương:

- Những thằng bạn chó má râu ria mà thôi, em đừng để ý, nếu không phải sợ em cô đơn, anh đã không gọi tụi nó đến.

Sau đó liền rước lấy mấy lời sôi nổi mắng mỏ

- Đù! Trình thiếu, con mẹ nó ai mới là chó đâu?

- Có ý tứ một chút đi, cậu liền không thể đứng đắn mà giới thiệu tụi này sao?

- Nào nào nào, em gái, đi theo tụi anh đi, đừng để ý tên kia.

Vài người đẩy Trình Hướng Dương sang một bên, không thôi nhiệt tình mà vây quanh cô, một mặt đi vào bên trong, một mặt không quên mồm năm miệng mười mà giới thiệu chính mình.

Trình Nghiên cũng không nghe rõ ai với ai, chỉ có thiếu niên văn nhã tuấn mỹ bên người là cô nhớ kỹ, Giang Dật, lại là một cái nam xứng sẽ thích nữ chính, hắn là một tên phong lưu bản chất đã in sâu ở trong xương cốt, nhưng mặt ngoài lại rất giống anh trai ấm áp nhà bên, chỉ khi gặp được nữ chủ sau mới quay đầu là bờ.

Một đám phú nhị đại phong cách rêu rao hướng phía trong đi, giám đốc hội sở ra tới nghênh đón, là một mỹ nữ trang điểm rất dày, ăn mặc nùng trang, vừa thấy bọn họ nháy mắt đã hiểu, cười nị hỏi:

- Vẫn nguyên tắc cũ? Muốn thêm mấy chai rượu? Đúng rồi, còn mấy em gái mới tới, muốn hay không..

Không đợi lời mỹ nữ nói hết, những người khác đã sôi nổi nghiêm trang mà phủi sạch quan hệ.

- Ấy, đang nói cái gì vậy? Cái gì nguyên tắc cũ? Nhận sai người à?

- Uống rượu? Tôi đâu có ngu ngốc, lái xe không nên uống rượu.

- Em gái nào chứ? Đi đi đi, đừng có mà chắn đường!

Giám đốc lập tức ngốc, không biết đàn phú nhị đại này lại giở trò điên gì.

Trình Nghiên bình tĩnh mà đi theo mọi người vào phòng, trên đường, Giang Dật còn nhẹ nhàng cười, thanh âm cũng lộ ra ôn nhu hòa khí, chỉ là cảm giác mang theo chút lười nhác:

- Em gái đừng để ý a, bọn họ a, chính là tính tình hơi phóng khoáng một chút.

Trình Nghiên liếc hắn một cái, nhấp môi cười nhạt.

- _

Vào đến ghế, mọi người ân cần mà mời cô ngồi, lấy trái cây cho cô, lại thêm một ít kẹo que, còn hỏi xem cô muốn uống cái gì, cô thực hiền hòa mà nói cái gì cũng được, sau đó bọn họ liền chỉ huy mấy nữ phụ vụ sinh đi lấy một thùng sữa bò tiến vào.

Lộ Lộ thường ở phòng này hầu nước, các nam nhân ở đây đều có tiền, ra tay cũng rất hào phóng, cả đêm là có thể bán ra mười mấy chai rượu quý, nhưng thời điểm khi nghe nói đi lấy sữa bò, cô ngay lập tức liền ngây ngẩn cả người:

- Sữa bò sao?

Cô đặt câu hỏi khiến người có chút không kiên nhẫn, Sở Giai liền muốn ngay lập tức mắng cô ngu ngốc, nhưng rồi lại nhìn tiểu tiên nữ xinh đẹp thoát tục trên sô pha, hắn nhịn xuống, nghiêm trang mà nói:

- Đúng vậy, tôi thích sữa bò, rất tốt cho sức khỏe, bọn tôi thích nhất là uống cái này, cô cũng biết mà! Còn hỏi cái gì nữa?

Những người khác: "..."

Không cần lôi bọn này vào được không?

Lộ Lộ: "..."

Không, cô không biết cái này.

Cho nên, ba phút sau, Trình Nghiên được chứng kiến một màn rất là quỷ dị, Sở Giai vô cùng cao hứng mà đem sữa bò phân phát cho mỗi người một hộp, một đám phụ nhị đại cầm trên tay hộp sữa bò, biểu tình sầu bi, thỉnh thoảng mới cúi đầu nhấp một ngụm.

Ngay cả Trình Hướng Dương cũng cùng cô uống sữa bò.

Chỉ có một người không uống, thậm chí còn đem hộp sữa bò trên bàn niết chặt đến sắp biến dạng, hắn ngồi cách cô không xa, trong ánh sáng tối tắm, biểu tình có chút âm trầm.

Trình Nghiên hồi tưởng lại, hắn tựa hồ kêu.. Hàn Quá?

Trình Hướng Dương nghiêng đầu hỏi cô có muốn hát hay không, Trình Nghiên thu hồi ánh mắt, lắc đầu.

Những người khác liền ồn ào làm Trình hướng Dương tiến lên hát.

Trình Hướng Dương cũng không phụ người thất vọng, đứng dậy cầm microphone

Những người khác cũng cầm microphone, ở bên kia quấy rối hắn, hắn hát một câu, bọn họ lại đá lại vài từ kì quái, trong rất buồn cười.

Trình Nghiên cũng phối hợp mà cười.

- Trình tiểu thư.

Bên người bỗng nhiên truyền đến trầm thấp thanh âm.

Là Hàn Quá ngồi lại đây, cô thấy rõ mặt của hắn, lớn lên rất tuấn tú, nhưng là cho người ta cảm giác thực hung dữ, ánh mắt cũng mang theo chút hung ác nham hiểm.

Trình Nghiên phát hiện hắn tựa hồ không thích cô, cái miệng nhỏ cúi đầu uống sữa, không để ý tới hắn.

- Tôi là bạn học của Hướng Dương, cũng là bạn bè, chúng tôi trụ cùng một ký túc xá, quan hệ thực tốt.

Hắn tự mình mở miệng.

Trình Nghiên trong lòng cổ quái, lời dạo đầu này.. Có phải hay không có chút không đúng a?

Cô quay đầu liếc hắn một cái.

Hàn Quá ánh mắt sắc bén, như là muốn đâm thủng cô dường như:

- Cho nên tôi không hy vọng hắn bị người khác lợi dụng.

Trình Nghiên khẩu khí nhàn nhạt:

- Anh có ý tứ gì?

Hàn Quá tựa hồ không nghĩ làm người khác nghe được, để sát vào, hạ giọng nói:

- Hướng Dương không hay cùng chúng tôi nhắc tới cô, quan hệ huynh muội của hai người vẫn luôn luôn lãnh đạm, hiện tại cư nhiên thân thiết lên, cô đã không phải Trình gia nữ nhi, vì muốn tiếp tục sinh hoạt của kẻ có tiền, có phải hay không đánh chủ ý lên người Hướng Dương?

Trình Nghiên lạnh lùng nhìn hắn, nhéo hộp sữa bò, sữa bò trong tay chảy ra, cô nói:

- Anh có biết chính mình đang nói cái gì không?

Hàn Quá trào phúng mà cười:

- Nếu cô muốn tiền, tôi cũng có thể cho cô.

Hắn bắt lấy cổ tay của cô, ngữ khí uy hiếp:

- Không cần đánh chủ ý Hướng Dương, hắn là bằng hữu tốt nhất của tôi, tôi không hy vọng nhìn đến hắn bị người khác lợi dụng!

Trình Nghiên đột nhiên đứng lên, cực kỳ giận giữ mà cười:

- Nếu anh nói như vậy! Tôi thật muốn thử xem như thế nào!

- Cô dám!

Hắn giơ lên tay.

- Hàn Quá!

Động tĩnh bên này bị bọn họ chú ý, Trình Hướng Dương trước đi lại đây, đem Trình nghiên hộ ở phía sau, lạnh giọng chất vấn:

- Cậu muốn làm gì!

Hàn Quá cá tính xúc động, cũng không vòng vo, trực tiếp chỉ thẳng vào Trình Nghiên, nói:

- Hướng Dương, cô ta căn bản không phải em gái cậu, cậu đối tốt với cô ta như vậy làm gì? Cậu có biết hay không là cô ta đang câu dẫn cậu?

Toàn thể yên tĩnh trong chớp mắt, mọi người giống như người câm dường như:

Giang Dật kéo Hàn Quá, cười:

- Đừng nói bậy.

Hắn nhìn thoáng qua Trình Nghiên:

- Em gái, đừng nghe hắn nói linh tinh, hắn uống quá chén ấy mà.

Trình Nghiên cười lạnh:

- Không phải các người uống sữa bò sao?

Giang Dật "..."

Trình Hướng Dương tức giận nắm cổ áo hắn nâng lên:

- Cho em ấy xin lỗi!

- Không có khả năng!

Hàn Quá nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ là hận sắt không thành thép:

- Cô ta có cái gì tốt mà cậu che chở cô ta như vậy? Nếu cô ta không câu dẫn cậu, cậu như thế nào sẽ thích cô ta?

Trình Hướng Dương theo bản năng mà nhìn Trình Nghiên, hoảng hốt, căm tức nhìn Hàn Quá:

- Con mẹ nói cậu đừng có nói bậy! Đừng cho rằng tôi không dám đánh cậu!

- Cậu đều phải vì cô ta mà ngay cả bạn thân nhất cũng muốn đánh, này mẹ nó còn nói không thích?

Hàn Quá bùng nổ:

- Cậu không thích cô ta, vậy vì cái gì lúc nào cũng nhìn ảnh chụp cô ta phát ngốc, ngay cả di động của cậu cũng toàn ảnh chụp của cô ta! Các cậu xem đấy là cái gì? Tình anh em sao?

Trình Hướng Dương chỉ cảm thấy tức giận, nan kham, hoảng loạn, quẫn bách các loại cảm xúc từ từ cuồn cuộn ở trong lòng, vừa hiểu rõ bí ẩn mà bấy lâu nay không tài nào giải thích được vừa cảm thấy thẹn vì bị người vạch trần, hắn không có thời gian tự hỏi, cũng không dám nhìn cô một cái, chỉ có thể dựa vào sự phẫn nộ mà đánh Hàn Quá một cái.

Mọi người xem ngây người, vội vàng đi lên khuyên ngăn.

Cũng ở lúc trong phòng loạn lên thời điểm, phục vụ sinh bưng bánh kem mà Trình Hướng Dương đặt tiến vào.

Giang Dật đi qua ký nhận, đẩy bánh kem tới bên người Trình Nghiên, thở dài nói:

- Trình em gái, muốn ăn bánh kem không?

Trình Nghiên liếc hắn một cái, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Giang Dật nhìn bên kia đoán tạm thời cũng ngăn lại được, lại không thể để cô một mình ra ngoài, liền đành phải theo lên.

- Thực xin lỗi, party sinh nhật tốt đẹp lại biến thành như vậy, những tiết mục mà bọn anh an bài tốt liền không còn đất diễn nữa.

Giang Dật ôn nhu nói:

- Nếu không chờ bọn họ đánh xong, chúng ta quay lại ăn bánh kem?

Trình Nghiên nhàn nhạt nói:

- Tôi phải về nhà

Giang Dật "Anh đưa em."

Trình Nghiên cũng không làm ra vẻ, liếc hắn một cái, gật đầu đồng ý.

Giang Dật biết tâm trạng cô không tốt, cũng không nói nhiều, đem người đưa tới trước cửa Trình gia, còn tặng cô một lễ vật, cười cười, phong lưu lại văn nhã:

- Đừng nghe Hàn Quá nói, bọn anh đều biết, em không phải người như vậy, hôm nào sẽ làm hắn xin lỗi, đừng có không vui, sinh nhật vui sướng a, em gái.

Trình Nghiên nhấp môi: "Cảm ơn."

Giang Dật vẫy tay chào cô, trở về trong xe mui trần phóng đi.

Trình Nghiên đứng nhìn nhìn, liền xoay người trở về Trình gia, cúi người nhìn điện thoại, đã là 12 giờ đêm.

* * *

30/08/21

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi