XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH

Thích Trạch chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, tựa như muốn đem tâm can của cô xuyên thấu.

Trình Nghiên cùng đối diện với hắn, đôi mắt vẫn sáng ngời mỹ lệ.

Sau một lúc lâu, Thích Trạch rũ xuống mí mắt, thanh âm trầm thấp: "Cậu cũng biết, tôi không có khả năng cự tuyệt cậu, chẳng sợ biết rõ là cậu gạt tôi, tôi cũng cam lòng."

Trình Nghiên có chút rén: ".. Tôi là thiệt tình."

"Nếu.." Thích Trạch bỗng nhiên để sát vào cô, nâng cằm cô lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt người đối diện, hơi thở hai người đan chéo lẫn nhau: "Tình cảm tôi đối với cậu không bình thường, cậu cũng tưởng như vậy sao?"

"..."

Trình Nghiên chậm rãi chớp hạ đôi mắt, thử tính hỏi: ".. Có ý tứ gì?"

Thích Trạch thực nhẹ thực nhẹ mà vuốt ve tóc cô, từ tốn nói: "Cậu không biết, tôi quá để ý cậu, liền chính tôi cũng không có biện pháp khống chế."

Trình Nghiên: ".. Ha"

Cái này.. Hình như không liên quan cho lắm.

Thích Trạch lại nói: "Cho nên, tôi thường xuyên ở vào loại trạng thái cực kỳ mâu thuẫn."

Trình Nghiên tò mò: ".. Đại loại như?"

Thích Trạch: "Tôi muốn làm mọi thứ khiến cho cậu vui vẻ, cho dù đó là con đường chết, tôi cũng không có gì tiếc nuối."

Trình Nghiên: ".. Ha hả, phải không?"

Hắn thật sự không phải nhân cơ hội nói lời âu yếm à?

Giây tiếp theo, Thích Trạch thanh âm lại sâu kín vâng lên: "Chính là, tôi lại sinh ra một loại ý niệm khác, tôi muốn độc chiếm cậu, vì vậy nếu giết cậu, chẳng phải chúng ta sẽ mãi mãi được ở bên nhau sao?"

* * *

Cậu nói trực tiếp như thế không sợ dọa tôi chạy mất dép à?

Cậu là nam chính chứ không phải phản diện nha. Đừng có nói bậy lời kịch!

Từ từ! Dừng khoảng chừng là hai giây. Vì cái gì lại muốn đem ý tưởng âm u như vậy nói cho cô?

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Thích Trạch, chợt nhiên cô có chút lạnh sống lưng, nhưng rồi lại ý thức được, chả nhẽ hắn đang cố ý thử cô, nếu cô không đủ thiệt tình muốn cùng hắn ở bên nhau, thì có lẽ giờ đây cô đã chạy mất dép rồi.

"Cho dù cậu nói như vậy.." Trình Nghiên làm cho mặt mình trông thật nghiêm túc: "Tôi cũng sẽ không thay đổi ý định."

"Nếu như này thì sao?"

Hắn bỗng nhiên cúi đầu hôn cô, môi của hắn thực ấm áp, mềm nhẹ tựa như cơn gió phất qua cánh môi cô, có một loại cảm giác tê tái như điện giật, động tác của hắn thực nhẹ, thực cẩn thận, tựa như hôn trân bảo mà mình yêu quý nhất.

Hắn đang sợ cô sẽ đẩy ra hắn sao?

Hôn một lát, hắn vẫn là cẩn thận nhấm nháp, Trình Nghiên có chút không kiên nhẫn, liền vươn đầu lưỡi ra liếm một chút.

Thích Trạch ngẩn ra, thần sắc nhìn cô có chút vi diệu phức tạp, chậm rãi nói: "Tôi sẽ không cho cậu cơ hội đổi ý."

Thời điểm mà hắn nói những lời này, độ ngọt ngào cũng đã tăng tới 30%, Trình Nghiên nhìn chằm chằm môi hắn, dường như tìm được cách có thể tăng độ ngọt ngào nhanh chóng.

Đôi mắt cô hơi sáng, lôi kéo cổ áo hắn, trên tay dùng chút sức lực, làm cúc áo không cẩn thận rơi rụng một viên.

", Tôi không đổi ý nha." Giọng nói của cô vẫn phù hợp với thiết lập tính cách lạnh lùng của nhân vật, chỉ là mạc danh lại lộ ra vài phần nhảy nhót: "Cậu muốn hôn tôi lần nữa không?"

"..."

Nhìn chiếc cúc lăn xuống trên mặt đất, hắn lại đem ánh mắt chuyển qua trên mặt cô, im lặng một lát, tiếng nói trầm thấp mà khàn khàn: "Nghiên Nghiên, cậu đừng như vậy, tôi chịu không nổi."

Trình Nghiên nhìn nhìn vẻ mặt của hắn, tỏ vẻ nhận ra, sắc mặt đạm nhiên mà đứng lên: "Được, về nhà là được."

Thích Trạch: "..."

Lời Nghiên Nghiên nói không phải như ý tứ của hắn đi?

* * *

Trở lại phòng bệnh, Trình Hướng Dương buông đồ ăn, liền chạy đi ra cửa tìm người, hắn có chút ngạc nhiên, Nghiên Nghiên còn chạy đi đâu vậy?

Vừa mới đi tới cửa, hắn liền nghênh diện Thích Trạch đang đi đến.. Thật đúng là. Oan gia ngõ hẹp. Hắn nghĩ.

"Cậu.." Còn dám tới?

Một câu còn chưa nói xong, lời đã bị nghẹn lại, nhìn bóng hình tinh tế nhỏ bé từ đằng sau hắn bước ra, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin tưởng được.

Trình Nghiên thần thái tự nhiên, chào hỏi: "Anh trai."

Dừng một chút, Thích Trạch ánh mắt đen nhánh, cũng đi theo kêu một tiếng: "Anh."

"..."

Trình Hướng Dương nghẹn một hơi, nhìn nhìn phía này, lại xem phía kia, cuối cùng rống lên về phía Thích Trạch: "Mẹ nó ai là anh của cậu!"

Rống xong, hắn đem em gái bảo bối kéo sang một bên, bộ dáng như sợ kẻ xấu nào lừa đi mất, giọng nói ôn thanh mềm nhẹ: "Nghiên Nghiên, mau đi ăn cơm, cẩn thận đói lả."

Trình Nghiên bị hắn đẩy bả vai đưa vào phòng bệnh.

Trình Hướng Dương lúc này mới xoay người lại nhìn Thích Trạch, mi tâm nhăn lại, giọng nói không vui: "Cậu còn không đi?"

Thích Trạch ngữ khí hơi thấp: "Anh, em muốn ở cùng Nghiên Nghiên."

Hắn lông mi hơi rủ, ánh xuống vài phần bóng ma, màu da tái nhợt, thần sắc bình tĩnh, nhìn lại có vài phần yếu ớt cùng kiên định.

Hắn như vậy mà gọi hắn một tiếng "Anh", Trình Hướng Dương lúc này mới nhận thức được người này vẫn là em trai ruột của mình, nhất thời cư nhiên không thể nặng lời: "Em ấy không cần cậu ở cùng!"

Lời vừa nói ra, hắn đã bị em gái mình vả mặt, phía sau truyền đến tiếng con gái bình đạm lại dễ nghe: "Em rất đói bụng, chính là tay lại không có chút sức lực."

Thích Trạch ngay lập tức đáp lời: "Để tôi!"

Nhìn Thích Trạch đi vòng qua hắn vào phòng, quả thực ngồi ở mép giường xúc cơm cho em gái hắn, Trình Hướng Dương mờ mịt.

Hắn đi ra ngoài có chốc lát mà thôi, sao có thể tiến triển nhanh như vậy?

Bên kia.

Trình Nghiên nhìn thoáng qua: "Nóng.."

Thích Trạch: "Tôi đây thổi một chút."

Giọng nói hai người làm hắn lấy lại tinh thần, bước chân kiên định đi tới sô pha bên ngồi xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thích Trạch.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cần phải đến bảo vệ em gái, nhất định không thể để Thích Trạch bắt nạt.

Uống lên mấy ngụm canh đã được thổi nguội, Trình Nghiên nghe thấy hệ thống nói: [Tú ân ái để gia tăng độ ngọt ngào, ký chủ cố lên.]

"..."

Trình Nghiên trầm mặc một lát, chỉ vào mâm đồ ăn, nói: "Có ớt cay."

Thích Trạch không thích ăn cay, cho rằng cô muốn ăn liền có chút kinh ngạc, hắn lấy một chiếc đũa gắp, lại nghe thấy cô nói tiếp: "Tôi không ăn, cậu giúp tôi giải quyết nốt đi."

Thích Trạch tay run lên, ớt cay rớt trở về mâm, hắn ngẩng đầu, nhìn Trình Nghiên.

Trình Nghiên mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt thanh triệt lại vô tội.

".. Được" Thích Trạch chậm rãi phun ra một chữ.

Thích Trạch ăn mấy trái ớt cay đỏ, rõ ràng cay tới mức phải đổ mồ hôi, mặt đỏ tía, hắn vẫn một bộ ra vẻ trấn định, giống như không có cảm giác gì.

Trình Nghiên tựa hồ tò mò: "Không cay à?"

Thích Trạch đã cay đến mức không thể nghĩ được gì nữa, mặt vô biểu tình: "Tạm được.."

Nói xong, trên môi hắn bỗng truyền đến một cảm giác mềm mại, còn chưa kịp phản ứng, cô đã vội rời đi.

Thấy em gái chủ động hôn Thích Trạch, Trình Hướng Dương nắm chặt hai tay, thiếu chút nữa không nhịn được mà đứng lên.

Trình Nghiên giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt bốc lửa của anh mình, liếm liếm dư vị khoé môi, chậm rãi để sát vào Thích Trạch, ngữ khí thực nghiêm túc: "Rõ ràng rất cay nha, cậu còn ra mồ hôi cơ mà?"

Theo cô tới gần, Thích Trạch chỉ cảm thấy đầu quả tim mình cũng ở nóng lên, hắn ánh mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm khuôn mặt đơn thuần mỹ lệ trước mắt, đành phải thỏa hiệp: "Cay."

Nghe thấy tiếng nhắc nhở độ ngọt ngào dâng lên, Trình Nghiên cười khẽ, rút tờ giấy ăn lau mồ hôi cho hắn, nói: "Tôi bảo cậu ăn thì cậu ăn à?"

Hơi thở của cô, độ ấm nơi đầu ngón tay, khuôn mặt gần trong gang tấc, môi mỏ, tất cả phảng phất như tỏa ra một lực lượng mê người.

Tim đập nhanh hơn, máu sôi trào.

Hắn cầm tay cô, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, tiếng nói hơi khàn: "Nghiên Nghiên.."

"Đủ rồi!" Trình Hướng Dương không thể nhịn được nữa, đập bàn một cái đứng lên.

Thích Trạch nhìn về phía hắn, ánh mắt bình tĩnh.

Trình Nghiên cũng nhìn qua.

Trình Hướng Dương đột nhiên có một loại cảm giác mình như sáng lấp lánh hẳn lên, ảo giác đi, hắn sao có thể trở thành bóng đèn?

Chỉ là.. Hai người kia thấy thế nào cũng quá mức thân mật!

Ngực hắn đè nén lại, muốn trách móc cũng không có lập trường, càng sợ là kết quả bọn họ đã ở bên nhau.

"Anh đi ra ngoài một chút!" Trình Hướng Dương chỉ mơ hồ nói một câu như vậy, không quay đầu lại liền đi rồi.

Trong phòng bệnh yên tĩnh một lát, Trình Nghiên thu hồi ánh mắt, cầm lấy bát cơm: "Còn lại để chính tôi tự ăn được."

Thích Trạch nhìn cô, cũng không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên ánh mắt ảm ảm, nói: "Nghiên Nghiên, cậu là biết chuyện gì đó, mới cố ý cư xử như vậy sao?"

Trình Nghiên bị sặc, ho khụ khụ, ở hắn duỗi tay đi vỗ lưng cho cô, bỗng nhiên hôn nhẹ sườn mặt của hắn, thần sắc bình tĩnh mà nói: "Không, tôi chỉ đơn giản là muốn hôn cậu mà thôi."

Mặc kệ lời cô nói là thật lòng hay nói dối, dù sao tâm trạng Thích Trạch cũng nháy mắt tốt lên rồi, hắn chậm rãi để sát người vào cô, giọng nói khàn khàn: "Nghiên Nghiên, tôi rất thích cậu mạnh bạo như vậy."

Trình Nghiên: "..."

Có cần cậu phải nói trực tiếp ra như vậy không?

Cô không cần mặt mũi à?

Ăn cơm xong, thì trời cũng sẩm tối, Trình Nghiên kiên trì làm thủ tục xuất viện, còn lõng nhõng muốn Thích Trạch lai về nhà, phận là anh trai nô, Trình Hướng Dương không thể không cắn răng đen mặt mà đáp ứng yêu cầu của em gái.

Lên xe, Thích Trạch một bên cầm tay lái, một bên nói: "Ánh mắt anh trai cậu còn có thể giết người được rồi."

Trình Nghiên nghiêng đầu, liếc hắn một cái, nhẹ nhàng cười: "Cho nên, tôi không nói cho anh ấy, kỳ thực tôi muốn đến là nhà cậu nha."

Xe đột nhiên phanh gấp một cái__

Thích Trạch thần sắc cổ quái lại khiếp sợ: ".. Nhà tôi?"

Trình Nghiên mày đẹp nhíu lại, đôi tay mềm mại níu lấy vai hắn, cúi người để sát vào hắn, con ngươi thanh triệt xinh đẹp, nhàn nhạt nói: "Cậu không yêu tôi."

".. Tôi không có." Thích Trạch ngẩn ra một lát, vội vàng giải thích: "Tôi chỉ là.. Có chút khiếp sợ."

Trình Nghiên dường như không nghe rõ lời hắn nói, tiến lại càng gần, cùng hắn đối diện: "Cái gì cơ?"

Cô dựa đến.. Gần quá!

Ánh mắt Thích Trạch không tự giác dừng ở trên môi cô, đỏ bừng, mỹ lệ, dụ hoặc nhân tâm.

Hắn có chút không chịu nổi, hầu kết khẽ nhúc nhích, hắn thấp giọng nói: "Tôi không có không yêu cậu, Nghiên Nghiên."

Lại nghe được lời nhắc nhở độ ngọt ngào bay lên, Trình Nghiên cười một cái, quả nhiên, lời ngon tiếng ngọt của nam chính cũng có thể gia tăng độ ngọt ngào.

Đôi tay của cô chậm rãi bá lên vai hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn nói: "Cho nên, cậu nguyện ý mang tôi về nhà, có phải hay không?

".. Ừ. "Thích Trạch giọng nói mang theo điểm khắc chế, nhìn chằm chằm môi cô, chậm rãi tiến sát vào.

Trình Nghiên lại bỗng nhiên lui về, ngồi đúng đắn, thấy hắn không động đậy, cô kinh ngạc:" Cậu còn ngây ngốc làm gì? "

Thích Trạch nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh căm, dường như là bất mãn.

Trình Nghiên ngồi đối diện với hắn, bộ dáng thực vô tội.

Thích Trạch thở sâu, quay mặt lại, nhìn chằm chằm phía trước.

Thật là..

Thiếu đánh!

**

Chơi quá mức rồi, Thích Trạch hình như tức giận, cả đường đi không chịu nói một câu nào.

Đi vào khu biệt thự, đỗ vào gara xe, hai người bước xuống.

Thích Trạch đi ở phía trước, chỉ là bước chân không quá nhanh.

Cô gọi hắn vài tiếng, vẫn không thèm để ý tới cô, cô liền đứng lại, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên"... "

Một tiếng.

Thích Trạch quả nhiên quay đầu lại xem cô.

Trình Nghiên ngồi xổm xuống dưới, đè đè mắt cá chân, nói:" Tôi bị trẹo chân rồi. "

Thích Trạch tưởng thật, đi vài bước đi tới, sốt ruột cúi đầu xem mắt cá chân cô, lại bỗng nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào.

" Ai làm cậu đi nhanh như vậy! "Trình Nghiên tựa hồ tức giận buông lời mắng mỏ.

Thích Trạch mặt không đổi sắc:" Có đau hay không? "

Trình Nghiên thần sắc như thường:" Đau. "

".. Cậu nhìn qua cũng không quá đau. "Thích Trạch ở phía trước cô muốn cãi cọ liền mở miệng:" Cậu lại gạt tôi? "

Trình Nghiên không thừa nhận:" Tôi thực sự bị trẹo chân! "

Kẻ lừa đảo!

Thích Trạch nhìn chằm chằm cô một lúc, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, thần sắc lạnh lùng:" Cho nên.. Muốn tôi bế cậu không? "

Trình Nghiên gật đầu, bỗng nhiên cười, vươn hai tay, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn người phía trên.

Thích Trạch có chút đau đầu.

Trình Nghiên mặt vô biểu tình, nhìn hắn:

" Bộ bế tôi là chuyện mất mặt lắm hả? "

Thấy cô phồng má tức giận. Thích Trạch thở dài, bỗng nhiên cúi người ôm cô lên, hơn nữa còn là kiểu ôm công chúa lãng mạn, ở thời điểm cô ngước lên nhìn hắn, hắn cúi đầu trao cho cô một nụ hôn, cười như không cười mà nói:" Có thể ôm công chúa là vinh hạnh của thần, thần chỉ là.. Có chút thụ sủng nhược kinh. "

Ở tại khu biệt thự này toàn là hào môn thế gia, phần lớn đều nhận biết lẫn nhau.

Không khéo chính là, mọi người không những nhận thức Trình tổng tài, mà còn biết hắn nổi tiếng không gần nữ sắc, đã từng có nhiều người đưa mĩ nhân tới hối lộ hắn, chỉ là vẫn đều không thành công, thậm chí còn trở thành đắc tội với hắn.

Hiện tại, tổng tài cấm dục cư nhiên ôm trong lòng một mĩ nhân?

Người qua đường đều bị khiếp sợ tới rồi

" Thích tổng cư nhiên thích nữ nhân ư?"

Kei: Chứ chả lẽ thích nam nhân?

4/02/22

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi