XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA TRA CÔNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.

Một anh chàng chưa hóng được gì ngồi trong WC một lúc, ra ngoài phát hiện cửa WC bị một đám nữ sinh vây quanh, trên mặt tràn ngập bát quái, trong tay cầm đủ loại khăn giấy của các hãng, mong chờ nhìn vào.

Cậu ta sợ tới mức cho rằng mình vào nhầm WC nữ.

Quay lại bỗng thấy Hạ Tinh Dã đi tới, vẻ mặt chuẩn bị hi sinh anh dũng.

Mà Hạ Tinh Dã bên này từ chối hết tất cả mọi người, ha hả, đống giấy có thể cho y sử dụng ít nhất là ba tháng.

Trên mặt Hạ Tinh Dã cười sáng lạn nhưng trong lòng đã mắng dkm không biết bao nhiêu lần, còn phải giả bộ dịu dàng: “Tớ ổn rồi, cảm ơn mọi người quan tâm, xin lỗi đã khiến mọi người gặp phiền phức.”

Nói xong hận không thể đăng ký chương trình người tốt việc tốt rồi trao luôn cho mình giải nhất, Hạ Tịch, Tần Việt sau này lấy nhau rồi hãy nhớ kỹ, Hạ Tinh Dã này đã vì tổ ấm tình yêu của hai cậu xây một viên gạch xương máu.

Hạ Tịch nhìn bức thư tình của anh bạn trai, trong lòng muốn nói là không có cảm giác gì chắc chắn là nói dối.

Cậu cực kỳ hiểu Tần Việt, cũng biết bạn trai nhà mình là cái đức hạnh gì, muốn anh ấy tỏ tình thẳng mặt là chuyện khó hơn lên trời, huống hồ lại công khai như vậy, không giống như chuyện hắn có thể làm được.

Hạ Tịch không phải một thiếu nữ, cậu không để bụng chuyện lãng mạn hay không lãng mạn, nhưng mặc kệ nói thế nào, được Tần Việt tỏ tình vẫn làm trái tim Hạ Tịch đập nhanh theo một chiều hướng không dừng lại được.

Hạ Tịch đọc rất nhanh, nhưng cậu lại đọc lá thư này mất hơn năm phút.

Từng câu từng chữ như đối đãi từng món kho báu.

Đọc xong một câu, trong lòng ngọt ngào thêm một phần.

Thẳng đến khi bị tin nhắn xin giấy vệ sinh của Hạ Tinh Dã phá hoại.

Hạ Tịch:”….” Tổ sư.

Tần Việt cũng không nghĩ đến ‘Biện pháp’ mà Hạ Tinh Dã nói lại là như thế, cùng là học thần kiêm nam thần trường học như nhau, nếu đổi lại là Tần Việt, hắn chưa chắc đã có thể hy sinh hình tượng đến mức độ này.

Hạ Tinh Dã, cậu đúng là anh em tốt!

Thằng đến khi Hạ Tinh Dã quay lại chỗ ngồi, màn hài kịch này mới kết thúc.

Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn còn vài thành phần hóng hớt nhìn sang bên này, thế nhưng may mắn da mặt Hạ Tinh Dã cũng không phải dạng vừa đâu, mặc kệ đối phương dùng ánh mắt gì, y vẫn căng da dầu trả về một nụ cười tự tin trắng sáng.

Kết quả di động kêu lên một tiếng, vừa mở ra đã thấy tin nhắn của Bạch Tiếu Tiếu:

[Cậu thật xui xẻo.] [Cần tớ đưa khăn giấy qua không?]

Phắc!

Hạ Tinh Dã quay đầu nhìn về chỗ của Bạch Tiếu Tiếu. Đối diện với ánh mắt của y, chỉ thấy nữ thần học đường cười cong đuôi mắt, thậm chí còn nhếch cằm lên, rõ ràng là không chê náo nhiệt.

Hạ Tinh Dã niệm kinh, cắn răng đánh chữ:

[Người khác không nói, đến cậu cũng chê tớ?]

[Tình anh em của chúng ta gặp phải thử thách rồi sao?]

Bạch Tiếu Tiếu: [Sai rồi, đây là một cách quan tâm bạn bè, cậu không cảm ơn thì thôi lại dám nghi ngờ cả tớ, buồn quá man.]

Kỳ thực, ai chơi lâu với Bạch Tiếu Tiếu sẽ phát hiện gương mặt nữ thần không vương bụi trần của cô ấy rất lừa người, tính tình Bạch Tiếu Tiếu không những không lạnh lùng mà còn có đam mê cà khịa, sẽ gãi đúng chỗ ngứa của mọi người mà xoáy, cực kỳ không có hình tượng. Nếu như thích Bạch Tiếu Tiếu, có lẽ ban đầu sẽ thích gương mặt của cô ấy, nhưng lâu rồi nhất định sẽ thích cả tính cách.

Bạch Tiếu Tiếu: [Rồi, lần sau dẫn cậu đi xem phim, hứa sẽ chỉ chọn phim kinh dị bình thường.]

Hạ Tinh Dã: …

[Đây mới là mục đích chính của cậu đúng không?]

Bạch Tiếu Tiếu: [Đúng rồi, nhân tiện cho cậu thứ bánh quy tớ tự mình nướng.]

Bạch Tiếu Tiếu: [Hình quả dâu tây.]

Hạ Tinh Dã: [Đáng yêu quá, không thích hợp với tớ.]

Bạch Tiếu Tiếu: [Tưởng cậu thích dâu tây lắm cơ mà? Tiểu công ‘trúa’?]

Hạ Tinh Dã: [Thôi, thôi, Bạch Tiếu Tiếu cậu lại cười tớ!]

Tuy nói như vậy nhưng Hạ Tinh Dã biết Bạch Tiếu Tiếu chỉ đùa cho vui thôi chứ không có ý kỳ thị.

[Tớ làm nhiều lắm.] Bạch Tiếu Tiếu nói: [Tần Hạ đều có.]

Ban đầu Bạch Tiếu Tiếu nghe người ta nói làm bánh quy có thể giải tỏa áp lực thi cử, muốn làm chơi chơi. Ai ngờ hơi quá tay, đừng nói một người ăn, mười người ăn còn đủ. Cô nếm thử cảm thấy hương vị cũng không tồi nên hy vọng có thể chia sẻ cho mọi người một chút, thế là lấy một chiếc túi nhỏ đóng thành từng phần, sau giờ học sẽ đem đi tặng.

Lúc Nghiêm Kinh nhận được còn cảm thấy khó tin: “Má ơi, nữ thần đưa tớ bánh quy cô ấy tự làm!”

“Tớ viên mãn rồi!”

Cậu ta khích động cầm tay Hạ Tịch: “Huynh đệ, cậu đúng là phúc tinh đời tớ!”

“Tớ mà đem giấy dán tường này dán lên nữa, chắc chắn sẽ may mắn gập trời!”

Hạ Tịch: “….”

Tần Việt xùy một tiếng, yên lặng đứng vào giữa tách hai người bọn họ ra, thuận tiện nhét Hạ Tịch đứng đằng sau mình, ra dáng bảo vệ: “Nói chuyện thì nói, đừng động chạm lung tung.”

“Đến mức này sao?” Hạ Tinh Dã nhìn không nổi: “Chả ai muốn tranh với cậu đâu.”

“Hahaha, thú vị ghê.” Bạch Tiếu Tiếu đưa hai túi bánh quy giống hệt nhau cho Tần Việt: “Nè, của các cậu.”

“Bánh quy tình nhân của Tiếu Tiếu bí truyền.”

“Chúc các cậu hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

“Cảm ơ…” Tần Việt thuận miệng, sau đó phát hiện có cái gì sai sai: “Sớm sinh quý tử là quỷ gì?”

“Ui…” Bạch Tiếu Tiếu ba phải gật đầu, dùng ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm Hạ Tịch, làm cậu run run dính sát vào anh bạn trai kiếm cảm giác an toàn.

Đồng chí nữ thần hình như có điều gì muốn nói.

Cũng may trường học vẫn còn chút tình người, liên hoan xong thì cho học sinh nghỉ, không cần tham gia tiết tự học buổi tối.

Hạ Tịch về nhà mới phát hiện Diệp Nhiên đang cắm đầu làm đề.

“Học trưởng?” Nhìn thấy cậu trở về lập tức đứng dậy: “Nay anh được nghỉ ạ?”

“Ừ.” Tâm trạng Hạ Tịch không tồi: “Khó được một ngày nghỉ.”

“Tối nay anh có lịch gì không?” Diệp Nhiên nói: “Định cùng anh đón năm mới.”

Được cậu ta nhắc Hạ Tịch mới nhớ, đêm nay là đêm giao thừa. (Là tết dương nha, TQ đón tết âm giống mình)

Trước đây vào ngày này cậu tùy tiện chơi game, đi ăn hoặc làm bài, cùng lắm thì đi ngủ một giấc, nói chung đều làm một mình.

Nhưng giờ cậu muốn gặp Tần Việt quá.

Nhưng hắn cũng có người nhà, không phải thuộc về cậu.

“Thôi, năm nay đón Tết cùng nhau vậy.” Hạ Tịch vỗ vai Diệp Nhiên: “Muốn làm gì thì làm.”

Trong mắt Diệp Nhiên giống như có ánh sáng, hơi khó tin, sau đó dùng sức gật đầu: “Cảm ơn anh!”

Diệp Nhiên tính toán sẽ cùng Hạ Tịch trải qua một buổi tối tốt đẹp. Bản thân cậu ta không phải là tiểu bạch thỏ gì, hoàn cảnh sống phức tạp từ nhỏ sớm đã rèn giũa Diệp Nhiên trở thành một người có tâm kế, cuộc sống của cậu ta là một màu đen, nhưng Hạ Tịch lại giống như ánh sáng xông vào thế giới của cậu ta, dễ dàng tin tưởng những lời nói dối, lại còn mỉm cười khen thưởng.

Hạ Tịch tốt như thế, nếu chiếm được thành của riêng mình, Diệp Nhiên chết cũng muốn.

Diệp Nhiên lấy cớ hỏi đề, ngồi rất gần Hạ Tịch. Nhìn thấy nốt ruồi trên xương quai xanh của cậu, Diệp Nhiên không nhịn được nuốt nước miếng.

Muốn chạm vào quá.

Hạ Tịch còn đang tự hỏi làm bài kiểu gì cho nhanh, không chú ý đến hành động của người bên cạnh. Cho đến khi chuông cửa vang lên, Hạ Tịch mới ngẩng đầu, Diệp Nhiên thì nhanh chóng thu tay lại.

Tối đêm rồi, còn ai đến nữa?

Vừa mở cửa, liền thấy được anh bạn trai Tần Việt.

Hạ Tịch cười toe toét không ngừng.

“Nam thần, sao anh lại đến đây?”

“Anh đến chơi với em.” Tần Việt như muốn tuyên hệ chủ quyền, xoa đầu Hạ Tịch: “Thuận tiện đón năm mới luôn.”

Hạ Tịch cũng chẳng kiêng dè gì ôm chết lấy eo hắn.

Oa oa oa, vui quá!

Hôm nay tỏ tình hơi gượng, nhưng đối với tâm ý của đối phương càng nghĩ càng thấy vui bay lên trời.

Hơn nữa, Tần Việt là người duy nhất Hạ Tịch muốn cùng nhau đón Tết.

Diệp Nhiên ở bên cạnh nhìn, chậm rãi nắm chặt tay.

Đôi mắt cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm Tần Việt, thực sự muốn nhìn ra xem người này có tài đức gì đáng để Hạ Tịch thích hắn như vậy.

Tần Việt thiếu chút nữa quên hàng bên cạnh, quét mắt nhìn lại Diệp Nhiên, hỏi Hạ Tịch: “Đang làm gì vậy?”

“Em làm đề thôi.” Hạ Tịch không nỡ buông bạn trai ra, dúi đầu vào ngực hắn cọ tiếp: “Chuẩn bị đi xem phim.”

“Đề nào?”

Tần Việt vừa nói vừa đi vào, nhìn lướt qua tập sách trước mặt.

“Không biết làm?” Tần Việt nói chuyện không nể nang ai: “Đúng là khổ cho học trưởng của cậu.”

“Em biết.” Diệp Nhiên ngoài cười nhưng trong lòng không cười. “Nhưng học trưởng rất kiên nhẫn, không phiền Tần học trưởng quan tâm.”

Hai người gương cung bạt kiếm, toàn bộ độ ấm của căn nhà giảm mạnh xuống.

“Làm sao vậy?” Hạ Tịch kỳ quái hỏi: “Đúng lúc Tần Việt đến, chúng ta có thể làm hoạt động nhóm!”

Tần Việt: “?!”

Diệp Nhiên:!!

“Ba chỗ chơi Vương Giả!” Hạ Tịch lắc lắc di động: “Kỹ thuật của em tốt lắm nha!”

[Vương Giả là kiểu game như Liên Quân.]

“Cậu đi ngủ trước đi.” Tần Việt không tán thành ý kiến của Hạ Tịch, quay sang nói với Diệp Nhiên: “Tôi tới tìm Hạ Tịch chơi, cậu ở chỗ này không tiện.”

Sau đó mới dán bên tai Hạ Tịch nói nhỏ: “Lát anh chơi cặp với em, tốt hơn.”

“Tần học trưởng nói thật buồn cười.” Diệp Nhiên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn: “Chỉ có hai gian phòng thôi, em sao có thể ngủ trước được.”

“Nếu Tần học trưởng không chê, anh có thể ngủ chung phòng với em cũng được.” Diệp Nhiên treo gương mặt vô hại lên nói: “Em nằm đất.”

“Không, tôi chê.”Tần Việt hừ một tiếng: “Tôi cùng phòng với Hạ Tịch.”

Hạ Tịch: “>.<”

Chủ gia đình đã lên tiếng, ý tứ sắp xếp trật tự rõ ràng.

“Vậy nhé, chúng tôi về phòng trước.” Hôm nay Tần Việt đã đủ ra vẻ vị trí chính cung, một tay ôm Hạ Tịch vào ngực kéo vào trong phòng, hoàn toàn không để Diệp Nhiên vào trong mắt.

Đàn em thối, không nói cho vào mặt thì không biết ai mới là bạn trai chính quy!

Hạ Tịch mơ mơ màng màng bị kéo về, còn đang hơi ngốc.

“Nam thần, anh làm…”

Chữ ‘Sao’ còn chưa nói xong, Tần Việt đã tủi thân chỉ trích: “Hạ Tịch, phòng anh bị chiếm em cũng không nói cho anh.”

Ghen tuông bay tứ tung: “Anh cảm thấy bị tu hú chiếm tổ.”

À, ra là vậy.

“Anh nói lung tung gì đấy.” Hạ Tịch không nhịn được gõ hắn một cái: “Anh cùng cậu ta giống nhau sao?"

“Làm sao anh lại cảm thấy như thế?”

“Đối với Diệp Nhiên, em muốn giúp, nhưng đối với anh là tình yêu.”

Tần Việt sửng sốt một chút, không nghĩ đến Hạ Tịch nói thẳng ra như vậy.

Gương mặt lại không nhịn được đỏ lên.

“Cậu ta cùng đường rồi, em mới hỗ trợ.” Hạ Tịch xoa gương mặt Tần Việt, cảm thấy sao lại có sinh vật đáng yêu như thế: “Anh ở trong lòng em là điều duy nhất không thể thay thế, em yêu anh đến mức hận không thể cắn chết anh.”

“Ghen thế này,” Hạ Tịch cười cười: “Nam thần, anh là lu giấm nhỏ chuyển thế có đúng không?”



- --

Kidoisme: Cảm thấy Tịch thực sự có khả năng tán tỉnh =)))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi