XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG YỂU MỆNH, TA CÙNG VAI ÁC HE

"Ngươi đến cầu hôn trễ một chút được không?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Tang Viễn Viễn chỉ nghe ' oanh ' một tiếng, nhiệt huyết nhảy lên trán, toàn bộ đầu đều vận mạch nhảy thình thịch nhói đau.

Muốn ngăn cản U Vô Mệnh nổi điên, cũng chỉ một biện pháp này.

Nàng biết U Vô Mệnh có bao nhiêu lợi hại.

Hung thu bị thương, bị buộc đến cực hạn, phản phệ lên mới chính là làm cho người ta sợ hãi nhất.

Nếu quyết đánh tới, khẳng định sẽ là một hồi ác liệt không thua gì cuộc chiến thảm thiết bảo vệ trường thành.

Tuy trong lòng Tang Viễn Viễn rất rõ ràng, mình nói như vậy chỉ vì để ổn định U Vô Mệnh, nhưng sau khi lời nói ra khỏi miệng, tim nàng lại đập càng thêm kịch liệt.

Khẩn trương, thấp thỏm ở trong lòng đan xen nhau, ép cho trái tim ẩn ẩn đau.

Nàng muốn nghe hắn nói cái từ ' tốt ' kia, lười biếng, không chút để ý nào.

Phía đối diện ngọc giản có âm thanh ầm ầm như có cái gì đang lao nhanh cùng tiếng gió vun vút, nhưng trong tai Tang Viễn Viễn chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch.

Nàng ngưng thần nghe, đôi tay nắm chặt, không để mình run rẩy.

Mãi đến ngọc giản tan thành bột, nàng đều không nghe được tiếng của nam nhân kia.

Hắn có phải không nghe được hay không? Nàng ngơ ngẩn nghĩ, dứt khoát xốc màn xe lên nhảy xuống.

Ngay lúc này, trên phía đồi núi thấp phía sau, thiết kỵ đầu tiên đã xuất hiện.

Dưới ánh trăng, chiến giáp bằng hắc thiết liền toả lên ánh sáng lạnh lùng oai vệ.

Trừ bỏ người nọ.

Khoảng cách tuy xa nhưng cũng có thể nhìn ra chủ quân đối diện chỉ mặc áo choàng màu trắng to rộng, tóc còn chưa khô, tùy ý phiêu phiêu trong gió.

Một tay hắn cầm theo đao, tư thái ngạo mạn.

Người nam nhân này thật sự là quá đặc biệt, mặc dù thấy không rõ mặt cũng tuyệt đối không có khả năng nhận sai.

Thiết kỵ nặng nề đè trên đỉnh núi, lực khủng bố áp bách làm cho lông tơ người dựng ngược, hô hấp cành cảm thấy lạnh lẽo.

Lao xuống theo dốc núi, tốc độ chạy vội của Đoản Mệnh nhất định sẽ càng mau......

Tang Viễn Viễn phảng phất đã nhìn ra chuôi thanh đại hắc đao mang theo ánh sáng xanh, thanh đao đã uống vô số huyết nhục, cũng đã chặt đứt tan xương cốt người.

Linh cô vội vàng kéo Tang Viễn Viễn lên lưng: "Vương nữ, ngài tránh ở phía sau đi, nơi này quá nguy hiểm!"

Mặt mày Tang Thành Ấm cùng Tang thế tử đã ngưng trọng, chiến tranh, chạm vào là nổ ngay.

Ngay vào lúc này, Vân Gian thú dẫn đầu đang đứng trên núi bỗng nhiên giơ cao móng trước, quay nửa vòng tại chỗ, mang theo người trên lưng đi mất.

Thân ảnh bạch y một tay nắm dây cương, dưới ánh trăng ngưng tụ thành một bức tranh trong chốc lát.

Khoảng cách tuy xa, Tang Viễn Viễn lại biết hắn không quay đầu lại một lần.

Hắn đã tắm gội xong. Nếu Linh cô không cứu cô nàng đi, giờ phút này hẳn là đang cùng hắn trên giường đấu trí đấu dũng.

Nàng nhẹ nhàng phun ra một hơi, lắc lắc đầu, đem những hình ảnh mặt người nhiệt tình trục xuất ra khỏi óc.

"Cái gì?" Tang thế tử nhăn lại đôi lông mày giống y đúc Tang Viễn Viễn, kinh ngạc nói, "U kẻ điên cả đời còn chưa bao giờ đánh trống rút lui nha. Tiểu muội nói với hắn cái gì đó, làm sao có thể doạ người này kinh sợ vậy?!"

Mặt già của Tang Viễn Viễn đỏ lên, bình tĩnh nói: "Phân tích lợi và hại thôi."

Ầy, cái chuyện đó...nàng thật sự không nói được.

Hắn, sẽ muốn cưới nàng sao? Mới vừa rồi chắc là hắn nghe thấy được, nhưng cũng không đáp ứng.

Nơi này là biên giới hai châu Tang, U.

Một trận nếu đánh sẽ đánh đến không dừng lại được.

Tang Châu vương cũng không hướng phía Nam về Tang Đô trước mà một đường hướng về phía Đông. Bởi vì đế quân đã phái tiếp dẫn sứ giả, dẫn Tang Châu vương về Thiên Đô thỉnh tội.

Từ Tang Châu đi Thiên Đô, phải đi ngang qua phía Đông giáp biên giới Khương Châu. Sau khi tới biên giới hai châu, Tang Châu vương ra lệnh đại quân đi về, hắn mang theo nhi tử và khuê nữ cùng với một trăm thân vệ bên người, theo tiếp dẫn sứ giả tiến vào địa giới Khương Châu.

Tang Thành Minh đã bỏ trốn ngay trên địa bàn Hàn Châu, Tang thị cũng không có cách nào gióng trống khua chiêng đi truy lùng, chỉ có thể phó thác Hàn Thiếu Lăng xử lý chuyện này.

Tang Châu vương cùng Tang thế tử đều là người quảng đại, không xem việc này là đại sự gì, thỉnh thoảng đem Tang Thành Minh cùng Hàn Thiếu Lăng gom vào một chỗ mắng mấy câu.

Tang Viễn Viễn nghe cách họ nói chuyện, lờ mờ nhận ra hai phụ tử thật ra càng hy vọng Tang Thành Minh có thể thoát thân từ trên tay thủ hạ của Hàn Thiếu Lăng, tương lai có thể trốn về tay Tang Châu vương, nhà mình tự xử trí.

Hai phụ tử cũng không tùy tiện thân cận Tang Viễn Viễn, mà rất thật cẩn thận thỉnh thoảng tiến đến trước mặt nàng như điểm danh.

Tang Viễn Viễn dần dần cũng cảm thấy bình tâm.

Vậy thuận theo tự nhiên đi.

Đối mặt với những đôi mắt tràn đầy thân tình, nàng làm sao có thể nhẫn tâm cho họ biết, thân nhân của họ tuy gần trong gang tấc nhưng thực ra đã thiên nhân vĩnh cách.

Hai ngày sau, Tang Châu vương một đường tiến vào Khương Đô.

Sắc mặt Tang thế tử có chút khó coi, hắn nói chân đau, không cưỡi được Vân Gian thú, sau đó thản nhiên leo lên xe Tang Viễn Viễn.

Lên xe, cũng không nói chuyện gì.

Tang Viễn Viễn thấy hắn ngồi ở một bên, mặt đầy xấu hổ, liền chủ động một chút, nhẹ giọng hỏi: "Ca ca, ca không thích Khương Châu vương sao?"

Cái phần không đứng đắn trong óc này bắt đầu trình diễn màn ngược luyến ** .

Tang thế tử gật gật đầu.

Tang Viễn Viễn không khỏi mở to hai mắt: "......"

Không thể nào?

Tang thế tử nói: "Lần này muội cùng Hàn Thiếu Lăng hòa li, Khương Cẩn Chân kia nhất định lại muốn mặt dày mày dạn bám theo. Ca ca lo lắng da mặt muội mỏng, không dám mắng hắn! Phi, cái kiểu của hắn, hắn xứng cùng muội nói nửa chữ sao!"

Khương Cẩn Chân.

Thế tử Khương Châu vương.

Chính thức là một tên ăn chơi trác táng, đặc biệt háo sắc, bất luận tới nơi nào cũng không ngừng nghỉ. Trong sách hắn ta vừa nhìn thấy Mộng Vô Ưu liền nhất kiến chung tình, cuốn lấy nàng ta khóc không ra nước mắt.

Cũng coi như là chất xúc tác cho tình cảm giữa Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu.

Tang Viễn Viễn hiểu rõ, Tang thế tử là muốn là môn thần chắn hoa đào cho nàng.

Nàng cười cười: "Ca ca cũng không thật quá đáng, Khương thị dù sao cũng là mẫu tộc của đế quân, cũng phải vuốt mặt nể mũi chứ."

Hiện giờ Khương Châu vương là Khương Yến Cơ, thứ huynh của Thiên Đô đế quân. Khương thế tử Khương Cẩn Chân là cháu trai của đế quân, cũng là đường huynh đệ của Khương Cẩn Nguyên. Chẳng qua Khương Cẩn Nguyên là dòng chính, Khương Cẩn Chân là dòng thứ.

Tang thế tử không để bụng: "An tâm. Nếu hắn bốc hoả quá thì ta lập tức cho hắn một con ngựa."

Thật sự có lệ.

Tang Viễn Viễn chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

Khương Cẩn Chân không dám đối với nàng quá vô lễ, rốt cuộc nàng là Tang vương nữ, lại không phải cái loại tiểu bách hoa dân gian không có chỗ dựa như Mộng Vô Ưu.

Khương Cẩn Chân, nhiều lắm cũng chỉ là dạt qua dạt lại đến trước mặt nói nhiều lời một chút.

Thực ra hành trình này vốn có thể thẳng đường tới Thiên Đô, không cần ngừng lại ở Khương Châu, nhưng tiếp dẫn sứ giả lại đem người đưa tới nơi này, nói vậy ắt hẳn là do Khương Châu cân não lợi dụng một số thủ đoạn, muốn nhanh chóng bắt đầu "đặt trước" Tang Viễn Viễn sau khi hòa li.

Xe ngựa vào Khương cung.

Vừa bước xuống đất, nàng liền cảm giác được vài ánh mắt không chút nào che dấu nhìn thẳng tới trên người mình.

Tang thế tử tiến lên phía trước một bước, ngăn tầm mắt.

Khương Châu vương là một lão nhân gầy bệnh tật, thế tử Khương Cẩn Chân cùng một người thứ đệ đi theo phía sau ông ta, huynh đệ hai người cũng giống như phụ thân, dáng người giống như cây gậy trúc.

Hai bên hành lễ vương tộc gặp mặt xong, ba người Tang thị liền bị thỉnh vào cung yến.

Vốn nên là Tang thế tử cùng Khương thế tử ngồi đối diện, nhưng vị ăn chơi trác táng kia lại kéo thứ đệ của mình đến chính vị, ngang bướng đổi chỗ hắn đến đối diện với Tang Viễn Viễn, xong liền giương đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm nàng, mắt cũng không thèm nháy.

Tang thế tử tức giận dằn ly rượu vài lần, nhưng Khương Cẩn Chân da mặt dày chỉ làm ngơ không để ý.

Tang Viễn Viễn lị căn bản không thèm để ý. Bản thân từng là minh tinh nổi tiếng, không sợ nhất chính là người khác nhìn chăm chú.

Ai muốn nhìn thì nhìn đi, thêm fans cho nàng.

"Tang vương nữ......" Khương Cẩn Chân lại nâng chén lên một lần, "Kính ngươi! Vương nữ là ở trên chiến trường giáp mặt Minh ma, vứt bỏ Hàn Châu vương, thật là cân quắc không nhường tu mi! Khương Châu của ta còn chưa bao giờ có phu nhân nào dám lên chiến trường, thật làm người chờ mong nha! Tới tới tới, uống cùng ta ba ly đi!"

Tang Viễn Viễn khiêm tốn cười cười: "Còn tốt còn tốt, ta nhờ có U Châu vương ra sức tương hộ, ta thật ra chưa từng ăn qua đau khổ gì. Khương thế tử cùng ta kính U Châu vương thì tốt hơn."

Lời vừa nói ra, cả tòa đại điện tức khắc lâm vào kết giới cấm ngôn. Trong không khí nồng nhiệt như bị ai tạt một bồn nước đá, dầu mỡ toàn bộ bị đông lạnh, xấu hổ đến cực điểm mà nổi lên một mảnh lặng.

Mãi đến khi ba người Tang rời Khương cung đi, sắc mặt Khương Châu vương cùng Khương Cẩn Chân cũng chưa thể bình tĩnh lại.

Cả nhà Tang thị tiếp tục đi về phía Đông.

"Tiểu muội gian tà, dám lấy U Vô Mệnh ra hù người, đúng thật là lấy độc trị độc." Tang thế tử cưỡi Vân Gian thú, đi bên cạnh tùng xe của Tang Viễn Viễn.

Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng nâng má, cười đến thần bí khó lường.

Khương Châu tuy rằng ở giữa Vân Cảnh, khí hậu lại không phải tốt lắm. Trên đường tới đây, xe thú đều dính đầy cát vàng.

Được mấy ngày, trong tầm nhìn liền xuất hiện một phiến mã não hoàn chỉnh.

Đã tới Thiên Đô.

Tang thế tử cười nói: "Khi còn nhỏ còn theo ăn vạ ca, muốn ca lén mang muội đến Thiên Đô nhìn thử. Ta vốn nghĩ đợi muội cập kê liền lén cha mẹ mang muội đi một chuyến. Ai ngờ tiểu muội hơi lớn hơn một chút liền không biết từ đâu học thành một vương nữ đoan trang, còn oán trách ta hồ nháo."

Tang Viễn Viễn rất có hứng thú nghe lời hắn nói.

Tang thế tử nói: "Sau trận bệnh này, ngược lại lại phục hồi bộ dáng hoạt bát như trước rồi! Phụ thân, người cũng cảm thấy vậy đúng không?"

Tang Châu vương đang không tìm được chỗ nói chen vào, vừa thấy bậc thang này lập tức liền bò lên: "Đúng đúng, ta đã nói không để Tiểu Tang Quả gả chồng, không nên để Tiểu Tang Quả gả chồng, lúc trước khi chứ đính thân thì đáng yêu biết chừng nào, vừa thấy cái tên Hàn Thiếu Lăng kia liền......"

Hắn tự giác biết mình nói lỡ, quai hàm đang mở rộng chợt cứng đờ.

Tang Viễn Viễn chỉ cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

Nàng hiểu rõ tâm tình của bọn họ —— bởi vì nàng ' mất trí nhớ ', bọn họ sợ nàng tích tụ trong lòng, liền cố ý nói nàng giống khi còn nhỏ, làm cho nàng càng dễ dàng thả lỏng.

Không phải khen ngược, nhưng nàng cũng không cần xem người khác diễn.

Tiến vào Thiên Đô, tiếp dẫn sứ giả đem đoàn người Tang thị dẫn vào dịch quán. Người, xe, thú toàn bộ tắm sạch sạch sẽ, thay áo bào trắng triều phục quý giá để vào yết kiến đế quân, thừa thượng trong cung phái xe Vân Gian thú kéo đến, hướng về phía đế cung mà chạy.

Cả tòa Thiên Đô đều dùng đá mã não màu trắng để xây thành.

Nơi này vô cùng phồn hoa, chỉ có đặc sản thượng thừa nhất các châu mới có tư cách xuất hiện trên chợ Thiên Đô.

Đi được chừng nửa ngày, khi mặt trời nghiêng về phía tây thì đoàn xe mới đến cửa cung.

Phía trên cửa cung cao mười trượng có khảm chữ vàng lam đế ——

Kính Thiên cung.

Ánh chiều tà hoàng hôn nhuộm cả toà thành mã não trắng thành màu đỏ nhạt, Tang Viễn Viễn không khỏi nhớ tới một màn trong tiểu thuyết miêu tả.

U Vô Mệnh một thân bạch y, chậm rãi như đi dạo, đột nhập châm hỏa Thiên Đô, ánh sáng của máu và lửa phản chiếu trên mặt hắn làm mọi người nhớ rõ về ác quỷ A Tu La trong truyền thuyết —— mặt có bao nhiêu cười, lòng có nhiều ác.

Hắn thật ra cũng hoàn toàn không phải người tốt.

Tang Viễn Viễn đem suy nghĩ này trục xuất ra khỏi óc, đi theo sau Tang Châu vương, mắt nhìn thẳng, kính cẩn bước vào đế thành tượng trưng cho quyền thế tối cao.

Bản thân kiến trúc thật lớn đều tạo cho người ta lực áp bách cũng không nhỏ, hơn nữa toà thành này dưới ánh sáng quyền uy mấy ngàn năm phảng phất như được ban cho sinh mệnh, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống nhân loại như con kiến, làm cho người đứng bên trong nó cảm thấy hô hấp khó khăn, mỗi một bước đi đều phải chống lại áp lực vô cùng.

Không thể không kính sợ.

Người hầu dẫn ba người Tang thị an bài ở ngoại điện.

Ngày mai lại tắm gội dâng hương, triều kiến đế quân.

Người hầu đã cao tuổi mặt đầy nếp nhăn khom người nói: "Chỗ cung điện này cũng chỉ an bày khách trong gia tộc của đế quân, Tang Châu vương, đế quân đối với ngài thật là thập phần ngưỡng mộ."

Tang Châu vương lễ phép gật đầu, tiễn lão người hầu bên cạnh đế quân rời đi.

Hắn dặn dò hai con: "Cố gắng nghỉ ngơi tốt để đủ tinh thần ngày mai yết kiến."

Sau đó liền phân nhau đi vào các tẩm điện.

Tang Viễn Viễn đi trắc điện màu tuyết trắng, người hầu phía sau không tiếng động mà lui ra, thay nàng đóng lại cửa điện khắc hoa thật lớn kéo lên đến cận đỉnh.

Nàng ngồi vào trên giường ngọc.

Thiên Đô chính nơi phong thuỷ bảo địa, linh uẩn ở đây rất nồng đậm, hơn xa những chỗ khác.

Nàng phải tranh thủ thời gian tu luyện.

Dọc theo đường đi, nàng cũng thỉnh thoảng hấp thu không ít linh uẩn, loáng thoáng cảm thấy Mộc linh uẩn trong cơ thể từ màu xanh lá mạ bắt đầu chuyển sang càng xanh đậm hơn.

Khoảng cách tấn giai hẳn sẽ không quá xa.

Nàng khoanh chân ngưng thần, mau chóng đắm chìm tinh thần, sắp nhập định.

Nhưng vào lúc này, trên cổ bỗng nhiên thổi qua một làn gió không nóng không lạnh!

Tang Viễn Viễn giật mình một cái, mở mắt.

Bốn phía an an tĩnh tĩnh, cái gì cũng không có.

Cung điện này không có cửa sổ, cửa điện lại đã đóng kín kẽ.

Ánh đuốc màu trắng cháy cũng rất ổn định, hiển nhiên không có khả năng có gió.

Cảm giác kỳ dị của giác quan thứ sáu làm nàng sởn tóc gáy, tim muốn ngừng đập, thật chậm thật chậm quay đầu lại ——

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi