XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG YỂU MỆNH, TA CÙNG VAI ÁC HE

U Châu vương vượt biên giới?!

Người đưa tin còn chưa thở được mấy hơi bỗng nhiên lại có người hầu vội vàng tới báo ——

"Chủ quân, vị tiểu công tử kia của Thiên Đô mang theo Mộng Vô Ưu cô nương xông vào, nói muốn cưới nàng —— thuộc hạ không dám cản!"

Vị tiểu công tử này cũng không phải là người bình thường, hắn là cháu trai ruột của nữ Đế quân, Khương Cẩn Nguyên. Hắn ẩn giấu thân phận đi đến Hàn Châu, theo Hàn Thiếu Lăng, cường giả Linh Minh cảnh hệ Kim, tu hành, đến nay đã được gần hai tháng.

Nữ đế quân không có khả năng sinh hài tử, bà vô hậu, cho nên Khương Cẩn Nguyên vô cùng có khả năng là tân đế đời kế tiếp —— à, trong trường hợp hắn có thể sống thọ hơn nữ đế.

Hàn Thiếu Lăng lửa giận bốc lên trong mắt: "Sao lại thế này?"

Không đợi người hầu đáp lời, thanh âm trong trẻo của Khương Cẩn Nguyên đã xa xa truyền vào: "Ta muốn gặp lão sư Hàn Châu vương của ta, ai dám cản?!"

Giọng nói còn chưa kết thúc thig một thiếu niên choai choai người mặc một bộ trường bào chỉ vàng thêu bạch đế đẹp đẽ quý giá đang túm một cái nhu nhược nữ tử nhu nhược tiến vào.

Nữ tử không ngừng giãy giụa, vừa la vừa khóc nức nở: "Buông ta ra, ngươi buông ta ra! Khương Cẩn Nguyên, ngươi buông ta ra!"

Hàn Thiếu Lăng chỉ cảm thấy một cơn choáng váng lướt qua đầu.

Thân phận Khương Cẩn Nguyên vốn là tuyệt mật. Giờ thì tốt rồi, bị gào lên đến cả cung đều biết.

Hàn Thiếu Lăng nhìn phía Mộng Vô Ưu, trong ánh mắt đã nhiễm sát khí nặng nề.

Hai ngày phía trước hắn đã kêu người đem Mộng Vô Ưu đưa ra khỏi đô thành, không nghĩ tới nàng ta lại có thủ đoạn tốt như vậy, cư nhiên đeo được lên người Khương Cẩn Nguyên.

Nghĩ như vậy, ánh mắt càng sâu thẳm.

Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng rũ mi.

Trong nguyên tác Mộng Vô Ưu cũng không bị tống cổ đi ra ngoài, Khương Cẩn Nguyên là ở trong cung tình cờ gặp gỡ nàng ta, đối với nàng ta nhất kiến chung tình, náo loạn tới trước mặt Hàn Thiếu Lăng, làm Hàn Thiếu Lăng ăn thùng dấm bự nhất trong cuộc đời.

Tuy rằng lúc trước người theo đuổi Tang Viễn Viễn cũng nhiều, nhưng vị Tang Châu Vương nữ này đoan trang thủ lễ, đối với ai cũng ôn hòa xa cách, muốn ăn dấm cũng không có cớ ăn. Hàn Thiếu Lăng thành công cầu được mỹ nhân về, mấy người theo đuổi khác thất vọng thì có thất vọng, nhưng cũng không quá khó chịu, chỉ mong vị nữ tử như hoa như nguyệt này có thể có cuộc sống tốt đẹp.

Mà Mộng Vô Ưu, nàng ta xuất thân cực thấp, trên người không hề có khí độ đáng nói, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, còn đặc biệt dễ dàng chọc đào hoa, mỗi lần đều làm cho bản thân trông thập phần chật vật, khóc sướt mướt mà náo loạn đến trước mặt Hàn Thiếu Lăng. Hàn Thiếu Lăng một bên phỉ nhổ chính mình, một bên càng lún càng sâu.

Đúng là nam chính nữ chính tiêu biểu của tiểu thuyết ngược luyến cổ đại nha.

Tang Viễn Viễn trong lòng không hề gợn sóng, thậm chí lặng lẽ ngáp một cái. Nàng mới không có hứng thú tìm hiểu cái chuyện tình hỗn loạn của nam nữ chính, dù sao ngược tới ngược lui, đến cuối cùng cũng phải HE, quả thực lãng phí tình cảm.

Lúc Khương Cẩn Nguyên vọt vào tới thật sự quá càn rỡ, nhưng đối diện với cặp mắt đen trầm của Hàn Thiếu Lăng, một thân nhiệt huyết tức khắc tụt xuống một nửa, hơi hơi cúi đầu, gọi ' lão sư '.

Hàn Thiếu Lăng tiến lên trước một bước.

Khí thế nặng nề.

Khương Cẩn Nguyên rõ ràng túng, lại cứng đầu nói: "Lão sư, học sinh đã chấm nữ tử này, nhưng nàng lại nói nàng đắc tội Hàn Châu vương, chỉ có thể cô độc cả đời, nếu không nhất định sẽ liên lụy người bên cạnh! Không biết nàng tột cùng là sai phạm vào đâu mà phải để cô độc cả đời?! Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, đến tột cùng là làm cái gì mà phải bị khi dễ như vậy?!"

Mộng Vô Ưu vừa khóc vừa lắc đầu: "Khương Cẩn Nguyên, ngươi đừng nói nữa! Cầu xin ngươi đừng nói nữa!"

Tang Viễn Viễn nhớ rõ, trong nguyên tác, Hàn Thiếu Lăng trả lời như thế này —— Khương Cẩn Nguyên, đây là nữ nhân bò lên giường ta, bị ta sủng hạnh đến chết đi sống lại.

Tấm tắc.

Hàn Thiếu Lăng nghiêng đầu nhìn nàng một cái.

Tang Viễn Viễn lại đột nhiên nhìn ra hai phần chột dạ trong mắt đứa nhỏ vương giả vị thành niên Khương Cẩn Nguyên.

Chỉ nghe Hàn Thiếu Lăng lãnh đạm mở miệng nói: "Muốn cưới? Không có khả năng. Nàng ta thân phận ti tiện, chính là nô lệ phản bội, lại không còn là xử nữ, gia tộc của ngươi tuyệt không thể chấp nhận. Nếu ngươi thật sự thích thì mang về, giấu ở trong viện tự sủng. Nếu để ta nghe được một chút tin tức không nên có nào, ta liền đem nàng ta ném xuống Minh Uyên."

Tang Viễn Viễn: "......" ủa cái phong cách này hình như có vẻ không thích hợp lắm ?

Khương Cẩn Nguyên cũng không dự đoán được Hàn Thiếu Lăng sẽ nói như vậy.

Khi hắn cùng Mộng Vô Ưu dây dưa chèo kéo, hắn rõ ràng cảm giác được nàng có nỗi niềm khó nói, mà khó nói tới tầm này cũng chỉ có thể liên quan tới mối quan hệ nam nữ. Khí phách thiếu niên đùng đùng dâng lên, xung phong mang theo nàng liều chết tới cửa, rõ ràng là mang một hai phần tâm tư cùng tình địch tranh luận.

Bị Hàn Thiếu Lăng lạnh như băng nói một câu, hắn chỉ cảm thấy giống như gió thổi tâm lạnh.

"Lão sư ta......"

"Không cần nói nữa," Hàn Thiếu Lăng ánh mắt lạnh lùng, "Nếu thân phận đã tiết lộ, vậy ngươi lập tức không phải là đệ tử của ta. Ta sẽ tự hướng đế quân thỉnh tội, ngươi chuẩn bị đi, sứ giả của đế quân đang đến, lập tức theo bọn họ hồi Thiên Đô."

"Lão sư!" Khương Cẩn Nguyên nóng nảy.

Tu vi của hắn kẹt ở Cửu trọng thiên Linh Ẩn cảnh đã một thời gian dài, vô luận uống bao nhiêu linh dịch đều không thể đột phá cảnh giới đó được.

Cô mẫu cho hắn đến Hàn Châu đi theo Hàn Thiếu Lăng tu hành. Ngắn ngủn hai tháng thôi đã cảm thấy vách tường ngăn cản đã có vẻ lỏng lẽo rồi, mắt thấy bản thân sắp bước vào Linh Minh cảnh, trở thành cường giả chân chính, Nếu tại thời khắc chủ chốt này mà bị tống cổ trở về, khẳng định thất bại trong gang tấc, tu vi có thể tụt xuống như mấy tháng trước!

Tâm tư thiếu niên vừa mới nảy mần của Khương Cẩn Nguyên bị hù chết một nửa.

Hàn Thiếu Lăng mỉm cười: "À mang theo nữ nhân ngươi chấm đi luôn đi."

Khương Cẩn Nguyên: "......"

"Hàn Thiếu Lăng!"

Trong tẩm điện yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng kim rơi, đột ngột vang lên một giọng nữ cực kỳ trong trẻo.

Chỉ thấy Mộng Vô Ưu quật cường giương khuôn mặt nhỏ mang theo nước mắt, hai mắt thẳng tắp nhìn thẳng Hàn Châu vương. Nàng ta thoạt nhìn cực kỳ tức giận lại có hơi chút đánh cược tính mạng mình.

"Vương tộc ghê gớm lắm sao! Ngươi dựa vào cái gì tùy tùy tiện tiện đem ta đưa cho người khác! Ngươi mạnh mẽ đoạt đi trong sạch của ta, hủy hoại hạnh phúc cả đời của ta! Thân phận ta thấp kém, nhưng thân phận thấp kém là có thể tùy tiện giày xéo sao! Ta nói cho ngươi, Hàn Thiếu Lăng, bị ngươi cường bạo là sự tình ghê tởm nhất trong cả cuộc đời của ta!"

Tang Viễn Viễn bị nàng ta gào đến có hơi đau đầu.

Đang muốn kiến nghị bọn họ đi ra bên ngoài nói chuyện, Mộng Vô Ưu bỗng nhiên chuyển tầm mắt phát hiện ra nàng.

Sau một thoáng kinh ngạc, Mộng Vô Ưu giơ tay lên, chỉ thẳng vào Tang Viễn Viễn, la lên bằng một giọng khó có thể tin: "Ngươi lấy ta làm thế thân của nàng ta?! Hàn Thiếu Lăng, ngươi đê tiện vô sỉ! Quả thực không phải người! Nếu không phải Trương mama tội nghiệp ta, lén thả ta đi, đời này ta đều bị ngươi lừa cho chẳng hay biết gì!"

Mọi người: "......"

Tang Viễn Viễn tự đáy lòng cảm thấy, nữ chính tiểu thuyết cổ đại này mà đưa đến mấy chục năm sau, tuyệt đối sống không quá ba tập.

Quá có dũng khí! So với U Doanh Nguyệt được xưng là kẻ ương ngạnh không biết trái phải còn ghê hơn!

Quả thực ngu xuẩn trải dài qua khỏi đường chân trời.

Ánh mắt Hàn Thiếu Lăng lạnh hơn. Hỉ nộ của Vương giả không thể hiện ra nhưng móng tay bên trong tay áo đã bấm thật sâu vào lòng bàn tay.

Mộng Vô Ưu là hắn ngoài ý muốn từ doanh trại phản nô nhặt về, vẫn luôn giấu rất kỹ. Hắn cũng hiểu rất rõ là hành động này của mình không phải vẻ vang gì, nhưng lại không chống đỡ nổi gương mặt xinh đẹp cùng thân hình mị hoặc đó.

Hôm nay, thể diện gì cũng bị triệt triệt để để xé rách.

"Ngươi là thứ gì, dám can đảm dĩ hạ phạm thượng, bất kính với Vương nữ!"

Một luồng ánh sáng lướt vào, bắt lấy ngón tay Mộng Vô Ưu đang chỉ về hướng Tang Viễn Viễn muốn bẻ gãy.

Người tới là một nữ tử có khuôn mặt trẻ trung nhưng khí chất lại trầm ổn dị thường, dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nhất định là Tang mẫu sợ một đống đần ông thô lỗ như tháp sắt đen thui không thể chiếu cố tốt Tang Viễn Viễn, phái nữ tu giả bên cạnh đến đây.

"Dừng tay, đừng làm nàng ta bị thương." Tang Viễn Viễn hữu khí vô lực, "Chỉ là nô tỳ không hiểu chuyện, ném ra ngoài là được rồi....... Dù sao cũng là nữ nhân đã hầu hạ qua chủ quân."

Biểu hiện trên mặt Hàn Thiếu Lăng rất giống nuốt phải con ruồi.

Tang Viễn Viễn hướng về phía hắn, bất đắc dĩ mà cười cười: " Có thể để ta an tĩnh mà dưỡng bệnh được không ?"

Mắt Hàn Thiếu Lăng lộ ra vẻ đau xót: "Là ta không tốt! Tang Nhi, ta thề tuyệt đối sẽ không lại......"

Nàng ôn nhu kiên định cắt ngang lời hắn: "Không cần thề, để tránh lại làm ta thất vọng."

Hàn Thiếu Lăng nhắm mắt thật mạnh.

Mới cách đây có mấy ngày cũng thề thề thốt thốt, nói sẽ không để cho nàng nghe được bất kỳ điều gì phiền lòng, hôm nay tốt rồi, dứt khoát đem náo loạn đến trước mặt nàng luôn.

Hàn Thiếu Lăng nhất thời cũng không biết nên giết ai.

Hắn vẫy vẫy tay, lệnh người hầu đem một đống người lung tung rối loạn này đều xách ra khỏi Hồi Vân điện.

Tang Viễn Viễn ánh mắt lãnh đạm nhẹ nhàng tránh đi nữ chủ Mộng Vô Ưu.

Nếu phải ăn ngay nói thật, nàng rất chán ghét cái nữ chính này.

Tang Viễn Viễn có thể kiên trì xem xong cả cuốn tiểu thuyết máu chó Mary Sue này phần lớn nguyên nhân là vì khi xem nữ chủ Mộng Vô Ưu bị nam chính, nữ phụ ác độc và các loại nam phụ ngược thân ngược tâm làm Tang Viễn Viễn cảm giác thực sướng—— cũng là một loại tâm lý hơi biến thái.

Trước khi bị sét đánh chết, đường đời của Tang Viễn Viễn mỗi một bước đi được đều rất gian nan. Mỗi ngày đều phải đối diện với áp lực cực lớn, lội ngược dòng mà tiến. Mặc dù trở thành minh tinh được vạn người hâm mộ, nàng cũng sống rất cẩn thận, mỗi ngày đều như đi trên băng mỏng.

Tồn tại của mỗi con người đều không dễ dàng, nhất là ở trước mặt người có thể quyết định vận mệnh của bản thân mình, từng lời nói, từng cử chỉ, việc làm đều phải suy xét rất kỹ càng, ngay cả U Doanh Nguyệt kiêu ngạo cũng biết rõ đạo lý này.

Mà Mộng Vô Ưu thì sao, dựa vào vô số bàn tay vàng cẩu huyết, đấu đá lung tung, mỗi ngày đều chường ra tư thái tìm đường chết nhưng vĩnh viễn cũng không chết. Ví dụ như hôm nay, Khương Cẩn Nguyên vô luận là bởi vì tình yêu hay là vì mặt mũi, đều sẽ dùng hết toàn lực bảo vệ nàng ta.

Mộng Vô Ưu không phải người xấu, nhưng nàng ta tâm địa thánh mẫu quá, ngu ngốc ăn nói không lựa lời lại còn dũng cảm tiến lên, sẽ lần lượt hại chết hết những người xung quanh.

Ví dụ như người sáng nay thả nàng ta đi, Trương mama.

Ví dụ như đêm nay, là Khương Cẩn Nguyên.

"Hàn Thiếu Lăng." Tang Viễn Viễn kêu.

Thanh niên vương giả vội vàng quay đầu, bước đến trước mặt nàng, ánh mắt hơi lóe lên, có chút chột dạ.

"Không cần giết người." Nàng nói, "Một người cũng không cần giết."

"Được! Ta bảo đảm."

"Cũng không cần dụng hình." Nàng nói, "Chuyện này là chính ngươi gây ra, muốn phạt liền phạt chính ngươi."

Loại này thời điểm, hiệu quả nhất là đánh vào tâm lý áy náy.

Hàn Thiếu Lăng không những không bực, ánh mắt ngược lại càng mềm: "Đều nghe nàng. Tang Nhi, nàng quá thiện lương."

"Ừ, đi xử lý đi." Nàng phất phất tay.

Quân chủ một châu liền thành thành thật thật lui xuống.

Vị nữ tu hành giả lúc nãy xông vào điên trong mắt lộ ra vui mừng, chờ Hàn Thiếu Lăng rời đi rồi nàng vội vàng quỳ xuống trước mặt Tang Viễn Viễn: "Vương nữ!"

Nàng ta ngửa đầu nhìn Tang Viễn Viễn, nếu ánh mắt có thể nói chuyện, thì ánh mắt của nàng ta chỉ có thể nói hai chữ từ ái.

Tang Viễn Viễn: "......" Không quen biết, làm sao bây giờ?

"Xin đứng lên, cùng ta vào trong điện nói chuyện." Nàng xoay người hướng về giường mây của mình đi đến.

Loại tình huống này cũng không khó ứng đối, mất trí nhớ là xong.

"Khi ta tỉnh lại, quên mất rất nhiều việc." Tang Viễn Viễn mắt lộ ra ưu sầu, nhẹ nhàng xoa thái dương, "Xin hỏi ngươi là......"

"A......" Nữ tu vội vàng trấn an nói, "Vương nữ không cần sầu khổ, thuộc hạ sẽ giúp đỡ Vương nữ nhớ lại một chút. Thuộc hạ tên Thanh Linh, vinh dự được ban họ Tang, Vương nữ kêu ta Linh cô là được."

Tang Viễn Viễn trong lòng nhẹ nhàng chấn động.

Tang Thanh Linh. Nữ chiến thần Tang Châu.

Khi Tang Châu diệt quốc, Tang Thanh Linh tử thủ cửa thành Tang Đô, dùng hết máu thịt của mình, đến cuối cùng chỉ còn một bộ khung xương đã chết, vẫn vững vàng thủ được một canh giờ, làm cho liên quân mười châu sợ hãi không thôi.

Tuy rằng chỉ được nói đến qua vài nét bút ít ỏi, người như vị nữ chiến thần kiên trung này ở trong tiểu thuyết cũng không nhiều, là nhân vật mà Tang Viễn Viễn có cảm tình rất nhiều, rung động rơi nước mắt.

Tang Viễn Viễn có năng lực cảm xúc mạnh mẽ hơn so với người thường rất nhiều, chỉ ngắn gọn mấy chữ có thể làm nàng đám chìm thật sâu vào hoàn cảnh nhân vật trong giả tưởng —— cũng vì nguyên nhân này nên lúc trước nàng mới có thể từ một minh tinh bình hoa chộp được cơ hội phô diễn tài năng, trở thành một trong số diễn viên vừa đứng trong hàng ngũ phái thực lực vừa đứng được trong phái thần tượng.

"Linh cô......" Vừa mở miệng lại không tự giác có chút nghẹn ngào.

"Vương nữ, không có việc gì, không có việc gì." Linh cô cũng thập phần rung động, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Linh cô trước đó vài ngày lại đột phá, hiện giờ tu vi đã ở Thất trọng Linh Minh cảnh, sau này có tiểu tử nào dám trêu Vương nữ không thoải mái, Linh cô giúp con đánh hắn cho răng rơi đầy đất!"

Linh cô bất động thanh sắc hướng về phía Vương nữ nói rõ ngọn ngành.

Nhớ tới hơn 40 hán tử như toà tháp sắt đen đang đợi bên ngoài, Tang Viễn Viễn không khỏi đỡ trán thở dài.

"Phụ vương thật là......"

Linh cô liền cười: "Chủ quân vốn dĩ chỉ phái 24 người, còn lại một nửa là thế tử một hai phải thêm. Phu nhân không cam lòng yếu thế, liền phái ta mang theo mười hai nữ thủ hạ cũng chạy lại đây."

Tang Viễn Viễn lại lần nữa đỡ trán.

"Vương nữ mấy ngày nay trưởng thành rồi. Nhất định là đã ăn không ít khổ."

Linh cô vạn ngàn cảm khái.

Hai người nói chuyện một lát, Tang Viễn Viễn cố tình nói ra một câu ——

"Linh cô, ta muốn tu hành."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi