XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG YỂU MỆNH, TA CÙNG VAI ÁC HE

Tại cánh đồng bát ngát trần đầy mùi máu, hai thân ảnh ôm chặt lấy nhau, trao nhau nụ hôn môi ngắn ngủi mà ngọt ngào.

Nàng dựa vào bản năng, đem linh uẩn đưa về phía hắn, chặn lại tổn thương vì tiêu hao linh uẩn quá mức cho hắn.

"Mới vừa rồi là cái gì vậy? Quá lợi hại!" Sau một lúc lâu, Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng vùng ra khỏi vòng tay của U Vô Mệnh, tán thưởng từ đáy lòng nói.

Gương mặt U Vô Mệnh khôi phục một chút huyết sắc, vân đạm phong khinh trả lời: "Linh bạo. Nhưng đối với cao thủ thì không thực dụng, không xài được mấy."

Tang Viễn Viễn hiểu rõ gật đầu: "Không sai, ta vừa mới rồi cũng suy nghĩ, nếu gặp phải cường giả lợi hại thì ta cũng thiếu kỹ năng phòng ngự cùng sát thương nha."

"Nàng làm sao lại không có!" U Vô Mệnh nhướng nhướng đuôi lông mày, mặt đầy không ủng hộ.

"Có sao?" Tang Viễn Viễn lắp bắp kinh hãi.

Hay là nàng còn tuyệt chiêu gì mà mình không tự biết?

U Vô Mệnh đắc ý nhếch khóe môi lên: "Ta đây. Ta chính là cái mâu (khiên) kiên cố nhất thế gian, cũng là thuẫn (ngọn giáo) sắc bén nhất."

Hắn là mâu của nàng, cũng là thuẫn của nàng.

Tang Viễn Viễn: "...... Ta có cái chuyện xưa không biết có nên kể hay không."

Người của thế giới này hẳn là chưa ai từng nghe qua cái từ'mâu thuẫn' nhỉ?

Sắc mặt U Vô Mệnh khẽ biến, bàn tay to bưng kín miệng nàng, đem nàng mang lên trên lưng Đoản Mệnh, thúc nó chạy về phía trước.

Hắn đã bị mấy trò phổ cập kiến thức phổ thông này của nàng tạo thành bóng ma tâm lý.

Để nàng mở miệng, hắn nhất định lại mất mặt.

"Tiểu Tang Quả, gặp được nàng ta quả thật rước được học giả về nhà!" U Vô Mệnh oán hận bật từng chữ bên tai nàng.

Nàng dựa hắn, cười đến run rẩy cả người.

Cùng một người như vậy ở bên nhau, cho dù phía trước có là biển máu ngập trời phảng phất cũng không có gì khác với ngày thường.

Đi về phía trước một đoạn, bỗng nhiên nhìn đến một cái sào đỏ thẫm cao ngất trong mây.

"Đó là vật gì!" Mặt Tang Viễn Viễn lộ vẻ chấn động.

U Vô Mệnh tùy ý huy đao, đem chân từng của đoạn dài trường thành bị chiếm đóng rửa sạch hết Minh ma. Hắn vừa xua Đoản Mệnh chạy như bay về phía trước, vừa trấn định nhìn nàng nói, "Có đội quân bị Minh ma vây khốn."

Nghe bộ dáng có vẻ rất có kinh nghiệm.

Tang Viễn Viễn suy nghĩ một chút liền hiểu. Bình thường cái tu giả đều có thể dễ dàng đánh chết Minh ma, nhưng không thể nào kịp thời xử lý hết tất cả các thi thể đó. Cho nên một khi đại quân bị Minh ma vây khốn sẽ thật nhanh chóng bị nhốt trong biển máu núi thây đó.

Có thể chồng lên cao đến như vậy, đủ để chứng minh cái đội quân này ngoan cường bất khuất đến cỡ nào .

Đoản Mệnh rải bốn vó chạy như điên, nhanh chóng tới gần chỗ xảy ra chuyện.

Đến gần thêm chút nữa, Tang Viễn Viễn nhìn càng thấy rõ ràng. Chi quân đội này dựa vào tường thành đã bị chiếm đóng mà cố thủ, Minh ma chen chúc chồng chất, chết sống hỗn độn kẹp ở bên nhau, giống một tổ ong lớn màu đỏ, phía trên ' tổ ong ' là lũ Minh ma đang lúc nhúc bò đầy trên đó, như lũ ong nhỏ chi chít bên ngoài tổ ong lớn..

Vừa liếc mắt qua nhìn một cái, Tang Viễn Viễn đều muốn mắc chứng sợ đông cao độ.

Trong tiếng gào rú rung trời của Minh ma, thỉnh thoảng sẽ văng ra một giọng nam dũng cảm tục tằng, tiếng mắng thô tục xen lẫn với tiếng cười lớn.

"Là Chương Đại!" Tang Viễn Viễn nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa thành đang đóng chặt cách đó không xa.

Một chủ quân của một quốc gia cùng quân đội của hắn, vậy mà bị nhốt ở ngoài trường thành.

U Vô Mệnh mở đôi môi mỏng lộ ra đầu răng trắng, cười nói: "Vậy cũng đỡ phải ly gián tình thâm huynh đệ."

Chương Đại bị nhốt ở ngoài thành, thực hiển nhiên là do Chương Kính ra tay.

Cách' tổ ong ' càng ngày càng gần, U Vô Mệnh từ trước đến nay tự đại cuồng vọng cũng không khỏi hơi hơi nhăn mày lại.

Tình huống trước mắt thật khó giải quyết.

Chương Đại cùng với tướng sĩ dưới trướng hắn đã triệt triệt để để kẹt cứng trong đám Minh ma, người ma xen lẫn chồng chất, người thì mê muội, chết, sống, trọng thương đủ cả, toàn bộ trộn vào chung một chỗ, căn bản không thể phân rõ.

Nếu U Vô Mệnh vung đạo chém qua sẽ đem cả ma cả người sống đều quăng vào cùng một nồi hấp, một người sống cũng không thể giữ được.

Còn nếu chứ giết từng con, từng con một, vừa giết vừa lựa thì biết giết đến ngày tháng năm nào. Đám tướng sĩ đó thì đã lung lay sắp đổ, không thể chống đỡ được lâu lắm.

Hắn nhướng lông mày, đi vòng vòng bên ngoài, đem mấy con Minh ma đang bò xung quanh ' tổ ong ' và mấy con kế tiếp sắp vọt tới tới toàn bộ hóa thành những con bướm máu đen.

Tang Viễn Viễn nhìn nhìn, liền biết đại thiêu thân nhà mình tay lo lực lớn, mấy chuyện tinh tế lựa chọn vật sống hắn không làm nổi.

Nàng ngồi thẳng lên, nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Loại việc nhỏ này, không cần vương của ta tự mình ra tay —— để đó cho ta!"

U Vô Mệnh hơi nhướng mày: "Vậy à?"

Từ trong miệng nàng mềm mềm mại mại mà phun ra hai chữ ' vương của ta ' này, thật sự là dỗ hắn đến trong lòng nở đầy hoa —— biết rõ cái quả yêu tinh này đang dụ hắn, lại cứ nguyện ý vì nàng hồ đồ làm hôn quân.

Loại thời khắc này, ưu thế của Tang Viễn Viễn liền thể hiện ra.

Đôi tay nàng liền vung lên, từng đóa hoa ăn thịt người phóng ra, giương mồm to chạy đến 'tổ ong' lẫn lẫn lộn lộn vừa người vừa Minh ma. Hiện giờ nàng đã là cường giả nhất trọng thiên Linh Diệu cảnh, số lượng hoa ăn thịt người bản trưởng thành thành hoa đầu heo đã hơn cả trăm, còn loại hoa ăn thịt người bản nguyên thuỷ thì nhiều vô số kể, đến nay còn chưa nhìn được cực hạn là bao nhiêu.

Liền thấy nhóm hoa đầu heo đỏ thẫm mập mạp kéo theo cái đuôi nhỏ, ba lần bốn lượt chui vào bên trong ' tổ ong '. Chúng nó sẽ tự động phân biệt, chỉ ăn Minh ma, bất kể chết hay sống.

Một gốc cây lại tiếp một gốc cây hoa ăn thịt người bản nguyên thuỷ thì lại chui vào trong núi thi thể, một ngụm một con, đem mấy con Minh ma nhìn có vẻ béo tốt ngậm vào trong miệng, ' òm ọp òm ọp ' tiêu hóa thành từng luồng năng lượng nóng hổi.

Sản xuất năng lượng, giúp Tang Viễn Viễn mở rộng cực hạn, triệu ra càng nhiều hoa.

Khi U Vô Mệnh vòng một vòng quanh núi thi thể thì trong cái 'tổ ong' màu đỏ thật lớn này đã nơi nơi chốn chốn đều thấy hoa đầu heo tung tăng nhảy nhót kéo theo cái đuôi chạy khắp nơi.

Một ít thân thể binh lính bắt đầu lộ ra từ bên trong ' tổ ong ', có chết, có sống, có bị trọng thương mất đi bộ phận hay tứ chi.

Tang Viễn Viễn mơ hồ cảm giác được, số lượng hoa ăn thịt người hình như đã đến cực hạn.

Khoảng trên dưới 300 đóa.

Nàng trầm ngâm một lát, ngưng thần tụ tới càng nhiều linh uẩn.

Nàng không kích phát cái trò cỏ dại công kích trên diện rộng cả cánh đồng như hôm trước, mà lấy thủ pháp tương tự để quăng hoa hướng dương ra đầy đất.

Liền thấy xung quanh cái ' tổ ong ' màu đỏ thật lớn kia lập tức mọc lên từng đoá lại từng đoá hoa hướng dương.

Hình thể mỗi một đóa đều không lớn, chỉ bằng khoảng hoa bồ công anh nhưng thắng ở chỗ số lượng dày đặc, trong nháy mắt, toàn bộ đồng loạt chỉnh lại đĩa nhuỵ về phía tổ ong, toả ra làn sương vàng nhạt cùng ánh sáng linh uẩn xanh non, phảng phất đem một mảnh tiên cảnh dịch chuyển tới tròn luyện ngục đầy máu thịt này.

Tang Viễn Viễn cảm giác được trong đầu có một cơn choáng váng đánh úp lại.

Nàng biết mình đang giống như U Vô Mệnh lúc nãy, cũng là tiêu hao quá mức tinh thần lực.

Bất quá nếu đã bắt đầu rồi thì không có khả năng dừng lại.

Nàng cắn đầu lưỡi thật mạnh, làm cái đầu đang hơi hơi choáng váng hoàn toàn thanh tỉnh, sau đó khép hai mắt lại, nâng đôi tay lên, thao túng linh uẩn của cánh đồng hoa hướng dương, làm chúng nó giống như hạt của hoa bồ công anh, từ đĩa nhuỵ bay lên, thấm nhập vào bên trong ' tổ ong ' to lớn màu đỏ đậm.

Từng đốm linh uẩn màu xanh lá lấp lánh liền tụ lại thành một biển ánh sáng đang bay múa.

Trong nháy mắt, Tang Viễn Viễn trào ra một loạt hình ảnh hết sức rõ ràng còn mang theo cả cảm giác vô cùng chân thật.

Nàng theo biển linh uẩn này trôi đi, thâm nhập vào trong ' tổ ong ', thấy rõ mỗi một hình ảnh trong đó, nghe thấy được tiếng bọn lính cùng Minh ma chém giết, thậm chí cảm giác được đau đớn trên những vết thương đó.

Cơn choáng váng đánh vào đầu càng thêm mãnh liệt. Nàng cắn chặt khớp hàm, đem toàn bộ biển linh uẩn mang theo sương mù màu xanh mờ mịt đẩy mạnh vào trong ' tổ ong ', những tia sáng tinh mịn dừng lại trên người các tướng sĩ đang bị nhốt.

Một lượng lớn tinh thần lực bị xói mòn, thân thể của nàng không tự giác mà run rẩy, sâu trong hốc mắt truyền đến cảm giác lạnh lẽo vô cùng, nàng cố gắng ép mình lên tinh thần, làm màn sương mù linh uẩn bay lên phía trên, thấm vào từng chỗ trên chiến trường.

Những nơi bị sương mù này thấm qua, trên người các tướng sĩ phảng phất như có thêm một tầng áo giáp tuy mềm nhẹ đến cực điểm nhưng lại cứng cỏi vô cùng, khi vô ý bị cái lưỡi dài hay gai độc của Minh ma chụp trúng, màn sương mù màu xanh lá kia lại rung động một cái, hoá giải công kích tan về bốn phía, thân thể lại lông tóc vô thương!

Binh lính vốn dĩ đang bị trọng thương càng cảm thấy không thể tưởng tượng, khi màn sương mù kia bay qua, phảng phất như một trận cam lộ mát lạnh thoải mái ve vuốt miệng vết thương, đau đớn dường như cũng giảm bớt rất nhiều, trên làn da đang mệt mỏi đến cực điểm một lần nữa lại toả sáng sinh cơ cùng sức sống.

Trong mắt mỗi người đều lóng lánh ánh sáng chấn động cùng mừng như điên.

Mà đám hoa đầu heo đang há mồm to ăn Minh ma bên trong lại được ngập trong sương mù xanh mát, càng thêm phấn chấn tinh thần, tốc độ nhanh hơn mấy lần.

Chúng nó thực ma tính run run cánh hoa thật lớn hoặc lắc lắc cái thân rễ gầy gầy, đem đám Minh ma đang bu trên người binh lính xé xuống, hoặc ngay lúc binh lính đang gặp tình huống tai họa ngập đầu không thể chống đỡ, thì chúng nó liền phát động tập kích nhanh như rắn, đem con Minh ma đang nhe nanh múa vuốt ngậm đi, còn hướng về phía binh lính vừa được cứu vớt mà uốn éo cái eo thon nhỏ.

Tâm thần Tang Viễn Viễn theo màn sương mù xanh lướt đi khắp toàn bộ ' tổ ong ', sau đó hoàn toàn kiệt lực, hai mắt tối sầm, yếu ớt ngã vào trước ngực U Vô Mệnh.

Thở hổn hển hít hai ba ngụm khí xong, nàng chậm rãi mở to mắt, nhìn vào đôi mắt đang đầy vẻ nguy hiểm và không vui đến cực điểm của hắn.

"U Vô Mệnh!" Nét mặt nàng sáng lạn đến cực điểm, tươi cười nói, "Ta quá lợi hại!"

U Vô Mệnh: "......"

Nàng bẻ ngón tay tính cho hắn xem. Thanh âm suy yếu, lại hứng thú dâng trào: "Chàng xem, nguyên đội quân trước mặt này chắc ít gì cũng hai vạn người đúng không ? Ta dốc toàn lực làm, có thể đỡ cho mỗi người hai lần công kích trí mạng! Đây không phải tương đương với hai vạn bộ kim giáp sao ?Hai vạn bộ kim giáp thì trị giá bao nhiêu tiền nào?!"

U Vô Mệnh một bên quơ đao tiếp tục tiêu diệt Minh ma bên ngoài, một bên chậm rãi mở đôi mắt to hẹp dài.

Chậc.

Tang Viễn Viễn tiếp tục nói: "Còn không chỉ có như vậy đâu nha. Màn sương mù xanh của ta thổi qua, chỉ cần không phải gãy chi hoặc là vết thương trí mạng, đều có thể giảm được phần lớn đau đớn. Nếu không phải chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa, chờ đến khi trận đánh này kết thúc, thương thế có thể tốt lên bảy tám phần lận ! Tính thử xem nếu để được như vậy thì cần bao nhiêu thuốc trị thương chứ?! Càng đừng nói đây chính là linh đan diệu dược có tác dụng ngay tức thời nha! Này lại là bao nhiêu tiền!"

Nàng nói đến kích động không thôi, nhất thời lại quên đi thân thể suy yếu đến cực hạn.

Hầu kết thanh tú xinh đẹp của U Vô Mệnh kia lăn lộn một vòng.

"Đúng không, đúng không!" Nàng hướng về phía hắn, hai mắt cong thành hình trăng non.

Cho nên, cái chuyện không còn linh mạch kia liền không cần so đo với nàng, nhé?

Sau một lúc lâu, hắn rũ mắt xuống, chăm chú nhìn chằm chằm nàng một chút: "Yên tâm. Số tiền này ta định đòi Chương Đại trả lại."

Tang Viễn Viễn: "......" Ủa cái mạch não này thật tình theo không kịp.

"Vậy thì không để cho Chương Đại chết được." U Vô Mệnh nói, "Ngẫu Tử, bảo hộ Tang Quả."

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng lướt lên, giống một con bướm đen thật to bay đến phía 'tổ ong' bị đám hoa ăn thịt người gặm một trận giờ không biết phải nói là ra cái dạng gì.

Cuộc chiến đấu kết thúc thật mau.

Hai cánh phía sau U Vô Mệnh xòe ra, lao tới bên cạnh cái núi thi thể chất đống đó, nhanh như một cơn gió, nhẹ như cánh bướm, ra tay như sét đánh. Chỉ trong vòng mười lăm phút thôi liền đem đại quân một vạn người đang bị chôn trong biển máu với Minh ma chỉnh chỉnh tề tề cứu ra —— đương nhiên, công lao chủ yếu vẫn là hoa và sương mù của Tang Viễn Viễn, U Vô Mệnh bất quá là thu thập tàn cục thôi.

Các tướng sĩ này vốn đã ôm quyết tâm hẳn phải chết, chỉ nghĩ giết được bao nhiêu Minh ma thì hay bấy nhiêu, không đoán được lại có thể tìm được đường sống trong cái chết, quái vật hoa, thần sương mù, U Châu vương mang cánh, quả thực xuất hiện như là thần tích, cứu người giữa biển lửa nguy nan.

Chương Đại kích động muốn khóc.

Hắn đã quên trong tay còn đang cầm hai thanh rìu to bản, muốn gạt lệ, suýt chút nữa tước luôn đầu của mình.

May mắn U Vô Mệnh kịp thời ra tay bắt lấy cánh tay hắn, cứu cái vị còn chưa biết mình đang thiếu món nợ khổng lồ trong vô thức.

"U Châu vương, ta thay các huynh đệ cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi!"

"Không cần," U Vô Mệnh đạm nhiên nói, "Đứng ở chỗ này chờ đi, ta mở cửa thành ra cho ngươi, sau đó có chuyện quan trọng nói với ngươi."

"Ừ ừ ừ!" Chương Đại giờ phút này bội phục sát đất U Vô Mệnh, vô luận hắn nói cái gì đều chỉ biết gật đầu.

Bọn lính dìu người bị thương chuẩn bị trở về thành.

Ngẩng đầu nhìn sang hắc thiết trường thành cao 30 trượng, nhìn nhìn lại cái cửa thành đang được khóa trái từ bên trong, trong lòng mọi người không khỏi đồng thời hiện lên một ý niệm —— mở cửa? Cái này chỉ có nước bay vào mới có thể mở được.

U Vô Mệnh sẽ bay sao?

Liền thấy hai cánh phía sau hắn mở ra, thẳng tắp lướt lên trên hai mươi trượng, mắt thấy hắn sắp hết lực phải rơi xuống thì bỗng nhiên hắn quơ hắc đao trong tay cắm thẳng vào trong vách thiết trường thành như cắm đậu hủ, ngừng một cái muonj lực, rút đao lại tiếp tục bay lên trên, vững vàng đứng trên bờ tường của trường thành.

Sau đó chỉ thấy phía trên tường thành nổ tung một luồng sét xanh trắng hẹp dài lóa mắt, mấy con Minh ma đang đeo đeo bám bám trên trường thành chưa kịp phản ứng đã biến thành những con bươm bướm máu đen tung bay theo gió, cả tường thành không còn một con.

"Tê ——"

Chúng quân hít một ngụm khí lạnh, miệng há hốc, răng cơ hồ muốn rớt cả ra.

Lại sau một lúc lâu, liền nghe được từng tiếng im loại trầm đục của cửa sắt mở ra đang dần dần truyền đến.

Nhìn đến chỗ cửa thành tinh thiết cao hơn mười trượng đang từ từ mở ra, mọi người lần thứ hai đồng thời hút khí.

Như thế này còn gọi là người sao!

Thực mau, thân ảnh gầy gầy kia liền xuất hiện dưới cửa thành hắc thiết, hắn một tay kéo cửa thành ra chừng nửa trượng, nhàn nhàn lười nhác đứng ở nơi đó, hất hất đầu về phía mọi người .

Chương Đại như tỉnh lại từ trong mộng, cả người run lên thật mạnh, vẫy vẫy bàn tay to như cái quạt hương bồ, lệnh tam quân hồi doanh.

Trường thành bị phá, bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm.

Chương Đại nhảy nhót chạy tới trước mặt U Vô Mệnh, bày ra bộ dáng thành kinh chờ nghe thánh huấn.

"Trả ta ba vạn bộ kim giáp." U Vô Mệnh từ từ nhàn nhã phất phất ống tay áo đang dính mấy hạt bụi.

Chương Đại: "??!!"

"Tiền mua mạng." U Vô Mệnh giơ giơ cằm lên.

Chương Đại lần thứ hai tỉnh lại từ trong mộng: "À à! Nhưng mà U Châu vương này, tình hình tài chính của Chương Châu ta ngươi cũng biết......"

U Vô Mệnh dựng bàn tay lên: "Hốt cái ngân khố riêng của Chương Kính, ngươi tự nhiên liền có tiền."

Chương Đại đầu tiên là ngẩn ra, chợt, hai hàng chân mày rậm gắt gao nhíu lại, đôi môi mím chặt, ánh mắt có chút giận dữ, lại có chút khó có thể tin.

Thời điểm hiện mình bị người bán đứng nhốt ở ngoài thành, hắn là thật sự không có chút nào hoài nghi đệ đệ ruột của mình, mãi cho đến khi dùng ngọc giản liên lạc Chương Kính.

Chương Kính dứt khoát đổ một đống lại một đống tội danh lên người hắn, cuối cùng còn nói niệm tình nhiều năm huynh đệ, để hắn mang theo thân binh của mình chết trận sa trường, cũng coi như là đã cạn tình cạn nghĩa lắm rồi.

Việc đã đến nước này, Chương Đại có ngu đến mấy cũng thấy rõ sắc mặt của Chương Kính. Chẳng qua hắn vẫn cứ không thể tin được, Chương Kính lại là tích trữ được nhiều tiền —— mấy năm nay, Chương Kính không có một ngày này không khóc than với hắn, làm hắn khi lãnh binh ra bên ngoài đánh giặc cũng nhớ thắt chặt đai lưng, có thể ăn ít một ngụm thì ít ăn một ngụm, chỉ vì giúp Chương Kính giảm bớt chút áp lực.

Nếu Chương Kính thật sự có ngân khố riêng, còn có thể đem ra đến ba vạn bộ kim giáp, như vậy, nhiều năm bôn ba trả giá của Chương Đại liền toàn bộ đều thành một câu chuyện cười.

Đúng là bởi vì tài chính khó khăn đến sắp hỏng mất nên Chương Châu mới có thể biến thành cục diện đạo phỉ hoành hành , dân chúng lầm than như hiện giờ! Nếu tiền đều lọt vào túi Chương Kính, vậy mà Chương Kính còn không thẹn với huynh trưởng như mình thì thôi đi, chẳng lẽ còn có thể đối mặt với trăm triệu bá tánh Chương Châu ?!

Chương Đại hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, thấy U Vô Mệnh thần bí cười cười, hướng hắn vẫy tay.

Chương Đại tiến lên, chỉ thấy U Châu vương mới vừa rồi một tay sấm sét chấn động vô số, giờ lại đang cười đến cong mắt như một con hồ ly.

U Vô Mệnh nói: "Ngươi một đường quét sạch Minh ma đi về hướng đông, sẽ gặp được Hoàng Phủ Hùng. Ngươi đem khó xử của mình nói cho hắn, hắn sẽ tự giúp bạn không tiếc cả mạng sống, toàn lực giúp ngươi —— Cứ tình cờ đề cập chuyện Chương Kính giấu diếm ngân khố riêng trước mặt Hoàng Phủ Hùng, hắn chắc chắn chi viện ngươi tiền tài. Đợi hắn đi rồi, ngươi lại quật ngân khố của Chương Kính, trả ta ba vạn bộ kim giáp."

Chương Đại: "......" Hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Cảm giác giống như bị người hố nhưng lại giống như cũng không phải.

Hay là kiếm chút tiền tài ở chỗ Hoàng Phủ Hùng để chia sẻ một chút áp lực nhỉ?

Chương Châu vương hàm hậu bưu hãn , liền bị U Vô Mệnh rù quến như vậy, từ đây một đường đi lên con lộ giảo hoạt này không trở lại.

U Vô Mệnh đi ra hai bước, bỗng nhiên dừng lại.

"Đúng rồi," thân hình cao dài hơi hơi ngửa ra sau, hắn nghiêng đầu ra sau liếc một cái, mắt nhìn phía Chương Đại, hỏi: "Hàn Thiếu Lăng đâu ? hắn đi đâu rồi ?."

Chương Đại nhớ lại tình hình trước đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi, trả lời: "Sau khi ngươi cùng hắn chiến một trận, hắn thân bị trọng thương nên vẫn ở lại đây, giúp ta bảo hộ trường thành. Sau đó không phải xảy ra ' dũng triều ' càng thêm hung mãnh sao, phía Đông truyền đến tin tức có một chỗ đoạn đường yếu ớt đã bị phá, hắn liền lãnh quân đi về hướng Đông! Ai có thể dự đoán được lại đến nước như thế này, này......"

Hắn nhìn hai bên trái phải, cũng không biết hình dung một đợt Minh ma sóng triều này như thế nào .

"Cho nên Hàn Thiếu Lăng rất có thể đã gặp nạn." U Vô Mệnh nhanh chóng nói, "Xứng đáng, chết rồi thì bớt việc."

Chương Đại chỉ có thể cười khổ ' hắc hắc ' .

"Đi thôi," U Vô Mệnh khinh phiêu phiêu vẫy vẫy tay, "Ta đi đây. Ba vạn bộ kim giáp, nhớ nha."

"Ừ, ừ."

U Vô Mệnh lướt trở về, ôm lấy Tang Viễn Viễn, dây cương xả ra, Đoản Mệnh đưa bốn vó hướng về mặt Đông.

Sắc mặt Tang Viễn Viễn thoáng khôi phục một ít.

Chuyện tinh thần tiêu hao quá mức này không có biện pháp chữa trị, chỉ có thể chậm rãi an dưỡng chờ đợi phục hồi như cũ.

"Tiểu Tang Quả," U Vô Mệnh bộ dáng trầm tư, "Tương lai, tu vi của nàng lại càng ngày càng cao thì...... Chậc, chậc!"

Tang Viễn Viễn mềm mại dựa hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi tu vi của nàng tăng lên, có thể che chở cho càng nhiều chiến sĩ trên cả chiến trường. Khó có thể tưởng tượng được cuối cùng có thể phát triển thành cái cục diện khủng bố gì —— Có khi nào có một ngày, chỉ cần là nơi nàng có thể nhìn đến thì quân đội cấp dưới đều trở thành không có kẻ địch......

Liền nghe được U Vô Mệnh sung sướng đến cực điểm nói: "Mấy cái tiền trang thiết bị cho quân đội ta khỏi cần lo nữa rồi!"

Tang Viễn Viễn: "......" Cái ý nghĩ này nàng lại theo không kịp rồi.

Một đường đi về hướng Đông, lại phát hiện hai cửa thành bị phá.

U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn rửa sạch đám Minh ma đứng lít nhít dưới trường thành,giúp quân Chương Châu đóng xong cửa thành, còn tất cả những chuyện còn lại chỉ có thể để bọn họ tự mình đi giải quyết.

"Cũng không biết Hàn Thiếu Lăng đã chết chưa." Giọng U Vô Mệnh thanh đạm, thờ ơ, "Chương Châu đã được giải thoát, Minh ma nhiều nhất chạy đến biên giới U Châu hoặc Ký Châu sẽ bị quét sạch sẽ. Nhưng còn Bạch Châu và Phong châu kia, nếu bị công phá......"

Tang Viễn Viễn nhẹ nhàng hít một hơi.

Bạch Châu cùng Phong Châu thực lực đều rất yếu, thông thường Minh ma cũng không phải công kích rất mãnh liệt, giống tình huống như ở Chương Châu đây.

Nếu Chương Châu bị công phá, kế bên còn có U Châu cường đại có thể giúp giải quyết hậu hoạn. Nhưng còn bên cạnh Bạch Châu và Phong châu kia, Triệu châu thì sức lực chiến đấu tương đương với hư vô, Khương Châu cũng chỉ là một con gà mắc nước, mà Tang Châu thì kinh nghiệm đối phó Minh ma cũng không tính là phong phú. Nếu Minh ma từ biên giới Phong Châu và Bạch Châu tràn vào đất liền thì thật sự là trăm họ lầm than, huyết tẩy vạn dặm.

Hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Nếu chỉ có cái luồng đột kích 'dũng triều' bị kích hoạt bởi ba tia sét của "Thiên Đạo" hôm trước thôi, đã có A Cổ lãnh binh từ trường thành bôn trợ giúp các châu quốc ở phía Nam, hơn nữa Tang Châu xuất binh phối hợp, cũng có thể đủ trợ giúo mấy châu quốc nhỏ chống đỡ Minh ma, chia sẻ giúp vượt qua khó khăn. Nhưng hôm nay với con ' sóng thần ' này, toàn bộ Bình châu, Hàn Châu, Tang châu đều khắp nơi có nguy cơ bị công phá, khắp nơi đều thiếu nhân lực, chỉ còn một đội quân chi viện nhỏ của U châu thì làm sao có thể hỗ trợ hết được.

Nhất định sẽ bỏ lỡ rất nhiều chỗ, không rảnh tay chiếu cố hết.

Nếu Hàn Thiếu Lăng thật sự gặp nạn lần thứ hai thì sao?

Như vậy có thể nói đứa con ruột của Thiên Đạo này càng không thể không chết.

Tang Viễn Viễn thở dài: "Ta hình như đã thông hiểu được tại sao cái ' Thiên Đạo ' này rất muốn lấy tánh mạng của chúng ta. Người khác nếu phát hiện nhân vật ôm thiên mệnh sẽ dẫn dắt vận mệnh, an nguy của toàn Vân cảnh, nhất định sẽ chọn bảo hộ hắn, vì hắn đánh sống đánh chết, không để hắn đã chịu một chút thương tổn nào. Nhưng hai người chúng ta cũng chỉ muốn giết chết hắn cho xong hết mọi chuyện."

Cái ý nghĩ này thật sự là phong cách của vai ác nha, rất nguy hiểm.

Nàng vừa ném hoa đầy đất điên cuồng thu hoạch Minh ma trên đường, vừa dựa vào trên người U Vô Mệnh, thở dài: "Hiện giờ ngẫm lại, Hàn Thiếu Lăng hắn kỳ thật cũng không làm chuyện gì quá độc ác, nếu bàn về cống hiến, hắn thật ra có thể tính là đại anh hùng trong lòng nhân loại. Nếu có thể chọn, chỉ sợ hắn cũng không muốn dùng an nguy của toàn Vân Cảnh để đổi lấy ' Thiên Đạo che chở ' như vậy."

U Vô Mệnh nhanh chóng gật gật đầu: "Họ Hàn vốn cũng không phải là người xấu."

Tang Viễn Viễn than: "Nhưng mà hiện giờ lại thành cái cục diện không chết không ngừng như thế này. Nhân sinh trên đời, luôn là có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ. Kỳ thật ai cũng không phải người xấu mà......"

U Vô Mệnh hơi động, trong lồng ngực phát ra âm thanh nghe như buồn cười: "Ngốc Quả Tử, sao phải phiền toái như vậy. Ai muốn giết ta, ta liền giết người đó, thực công bằng, không có gì cần phải so đo."

"Ừ!" Nàng cong mắt lên hướng về phía hắn cười.

Trên con đường độc hành, trời dần dần cũng về hoàng hôn, xa xa liền trông thấy một đoạn tường thành vẫn có thừa lực bắn ra nỏ cùng mũi tên.

"Người của Hàn Thiếu Lăng." U Vô Mệnh nheo nheo mắt.

Chỉ có hơn hai vạn tinh nhuệ đó của Hàn Thiếu Lăng kia mới có khả năng thủ trường thành thong dong đến như vậy.

Cơn sóng lớn đầu tiên qua đi, cơn thứ hai lại tiếp đến, Minh ma của phía sau đều mạnh hơn phía trước, tuy rằng vẫn rất mạnh mẽ hơn dũng triều bình thường, nhưng sau khi đã trải qua cơn ác mộng như vậy, tâm lý các tướng sĩ đã cứng cỏi hơn nhiều, tất cả những tiềm lực ngày thường không thấy đều bị buộc phải thể hiện ra, thế nên mới có được cục diện như trước mắt này.

Cứ như vậy mà chiến đấu để điqua khẳng định là không được.

U Vô Mệnh tuy mạnh, nhưng cũng không đến mức có thể mạnh mẽ xông vào giết chết chủ quân nhà người ta đang nằm trong sự bảo vệ của hai vạn binh lính tinh nhuệ.

Tang Viễn Viễn ngóng nhìn từng mảnh chỉnh tề dày đặc mưa tên nơi xa kia, trầm ngâm nói: "Phòng ngự đâu vào đấy, không giống như là Hàn Thiếu Lăng xảy ra chuyện lớn gì. Nếu hắn đang gặp phải nguy cơ sinh tử, khẳng định hắn vô cùng có khả năng không ở nơi này."

"À ?" U Vô Mệnh không chút để ý, "Vậy sẽ ở nơi nào."

"Không biết." Tang Viễn Viễn cúi đầu nhìn nhìn xiêm y trên người, nói, "Chàng đưa ta lên tường thành đi, ta đi tra xét một phen, gặp lại nhau ở một dặm ngoài thành."

Nếu Hàn Thiếu Lăng không ở nơi này, như vậy, nàng giả thành Mộng Vô Ưu đi tìm hiểu tin tức, vậy cũng thật là thích hợp nha.

U Vô Mệnh hơi hơi nhíu mày.

"An tâm. Chàng đã quên ta đã là cường giả Linh Diệu cảnh sao!" Mi mắt Tang Viễn Viễn cong cong.

U Vô Mệnh: "......" Chưa bao giờ gặp qua' cường giả ' như vậy !

"Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ trực tiếp nhảy tường xuống dưới, chàng cứ đi sát tường đi, chuẩn bị tiếp được ta là được. Sẽ không có việc gì đâu, chàng phải tin tưởng ta chứ." Nàng túm chặt vạt áo hắn, chu môi đỏ lên, "U Vô Mệnh...... Tin tưởng ta mà......"

"Được được được !" Thân thể đi trước đại não một bước, đồng ý nàng.

Đáp ứng rồi, liền không thể hối hận.

Hắn mím chặt đôi môi mỏng, tìm chỗ Minh ma công kích mãnh liệt nhất, đứng sát vào tường thành, xòe hai cánh ra, thần không biết quỷ không hay đem nàng đẩy lên bờ tường.

Tang Viễn Viễn đột nhiên xuất hiện làm quan binh trên tường thành đồng thời sửng sốt.

Nàng bất động thanh sắc đánh giá một vòng, phát hiện trên tường thành đang có quân lính Hàn Châu cùng Chương Châu đứng hỗn tạp bên nhau, đang cùng nhau phòng ngự.

Nàng bĩu bĩu môi, nhảy xuống bờ tường, cằm dương ra một cái đầy kiêu ngạo, hiên ngang vọt tới trước mặt một binh lính Hàn Châu thoạt nhìn hơi có vẻ như có thẩm quyền, cao giọng nói: "Nói! Quan lớn nhất của các người ở chỗ này là ai! Lập tức mang ta đi gặp hắn! Lập tức!"

Sĩ quan nháy mắt liền ' nhận ra ' nàng: "...... Mộng cô nương?! Thuộc hạ chính Cố Xuyên Phong, sĩ quan dưới trướng tướng quân, thuộc hạ liền mang ngài đi gặp Cố tướng quân."

Nhìn hơi có chút đau răng.

Tang Viễn Viễn biết, cái nữ tử thần kỳ Mộng Vô Ưu này có khả năng xuất hiện ở bất luận chỗ nào, bất kể lúc nào, và cũng nghênh ngang đưa ra bất cứ yêu cầu gì với thủ hạ của Hàn Thiếu Lăng, mọi người đều không thấy kỳ quái.

Sĩ quan đi trước dẫn đường, Tang Viễn Viễn mới vừa đi được hai bước, đột nhiên thấy một con Minh ma lọt lưới nhảy lên tường thành, dừng ngay một trượng trước mặt nàng.

Tang Viễn Viễn thực nghiêm túc biểu hiện vẻ kinh hoảng thất thố.

Sĩ quan rút kiếm chém giết Minh ma, mắt lướt qua nhìn Tang Viễn Viễn xác nhận nàng không có việc gì. Trong chớp nhoáng, Tang Viễn Viễn từ trong ánh mắt hắn đọc ra sự khinh bỉ nhàn nhạt kiểu tập mãi thành thói quen.

Thực tốt, tuy rằng đã vắng bóng không làm nghề mấy tháng, nhưng phản ứng của người xem cho thấy kỹ thuật diễn của nàng cũng không có lụt nha.

là một ảnh hậu bằng thực lực, nàng vô cùng cô tâm với nghề, đã diễn phải diễn cho hết, bèn giơ khuôn mặt nhỏ mang nước mắt lên, hướng về phía sĩ quan cao giọng gào một câu: "Đừng cho là ta không biết, mỗi người các ngươi đều khinh thường ta! Có tu vi thì giỏi lắm sao!"

Sĩ quan lau mồ hôi lạnh: "...... Thuộc hạ không dám!"

Cái người này, một tia nghi hoặc cuối cùng đều tan thành mây khói.

Tuy rằng đột nhiên xuất hiện ở trên tường thành thực sự có chút kỳ quái, nhưng nữ tử trước mắt này xác thật là Mộng Vô Ưu Mộng cô nương, không thể nghi ngờ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi