XUYÊN THÀNH BẠCH PHÚ MỸ TRONG NIÊN ĐẠI VĂN



Lúc này hầu hết những người có thể kiếm được công điểm cơ bản đều làm việc trong ruộng, những người ở trên đường đa số đều là trẻ con còn chưa tới tuổi, bọn họ cảm thấy Lâm Hoa Hoán rất xa lạ, tụ tập ở một bên líu ra líu rít, Hiểu Hiểu thấy quen mắt, sẽ giới thiệu cho bọn họ: “Đây là anh tư của tôi, lúc trước vẫn luôn ở trong quân đội.

”“Đây là anh trai của tôi, cậu chưa từng gặp thôi.

”“Đã nhiều năm rồi anh ấy không trở về, đây là anh trai của tôi.

"Bọn họ đi một hồi, cuối cùng cũng đi đến bên cạnh đồng ruộng, lúa trên đồng cũng đã sắp chín, Lâm Hoa Hoán chạm một chút vào bông lúa nặng trịch kia, xem ra vụ thu hoạch năm nay cũng không tệ lắm.

Hiểu Hiểu nhìn hạt thóc này, nụ cười càng ngọt ngào.


Thôn bọn họ có trồng lúa, chẳng qua tổng sản lượng không nhiều lắm, đây là nhiệm vụ đã được quy hoạch, nhất định phải hoàn thành, Lâm Thanh Thạch sẽ dựa theo số lượng cấp trên đưa ra để trồng lúa, còn lại toàn bộ sẽ trồng những loại vừa có sản lượng lớn lại đủ no, ví dụ như khoai lang đỏ.

Năng suất của khoai lang đỏ chênh lệch quá xa so với năng suất lúa, vào thời điểm này bụng cũng không đủ no, ai cũng biết nên lựa chọn như thế nào.

Trong không gian của Hiểu Hiểu có thể trồng trọt, khí hậu cũng tương tự như ở hiện thực, hiện tại cô có trồng một ít ở bên trong để ăn, cũng thu thập một ít hạt giống lúa nước, nhưng cũng không nhiều, thậm chí còn chưa trồng xuống.

Bởi vì tay và chân của cô còn nhỏ, trồng lúa quá khó khăn, hơn nữa hạt giống lúa rất quý giá, người lớn đều nhìn chằm chằm gắt gao, cô chỉ có thể trong lúc nhặt lúa len lén “nhập khẩu trái phép” một ít vào không gian mà thôi.

Năm nay trôi qua, cô lại lớn thêm một tuổi, chỉ cần diện tích không quá lớn, một đứa bé như cô cũng có thể ứng phó được, đến lúc đó! Nghĩ đến cảnh tượng bội thu trong đầu, Hiểu Hiểu cười ra tiếng.


****Dáng vẻ mặc quân phục của Lâm Hoa Hoán khiến không ít người chú ý, bọn họ trên tay bận rộn, ngoài miệng cũng không ngừng, truyền lời với nhau: “Chàng trai trẻ ở đằng trước có chút quen mắt nhỉ, mấy người có biết đó là ai không?”“Ngày hôm qua ông không nghe nói à, thằng tư nhà đại đội trưởng đã trở lại, hắn đi lính bốn năm rồi.

”“Là hắn à, trách không được tôi nói có chút quen mắt, lúc nãy không nghĩ tới.

”“Con cái của nhà đại đội trưởng thật có tiền đồ.

”“Còn không phải sao! Người lớn trong nhà hắn cũng là quân nhân, thằng hai với thằng ba cũng là cán bộ, đều được lĩnh lương của nhà nước.

”“Nếu ai được gả đến nhà bọn họ, chính là đi hưởng phúc ba đời.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi