XUYÊN THÀNH BẠN ĐỜI CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TÀN TẬT

Thiết lập "thiếu niên thanh thuần" Vân Ngạn vất vả 2 năm gây dựng hiện tại đã sụp đổ hoàn toàn. Trước đây cậu luôn mặc đồ trắng hồn nhiên đứng trên sân khấu, trưng ra một khuôn mặt xinh đẹp cho mọi người ngắm nhìn nhưng sau khi Trần Ân post bức thư kia lên, "thiếu niên thanh thuần" ban đầu giờ đã trở thành "kỹ nữ trà xanh bạch liên hoa" bị người người chửi mắng.

"ĐM trước kia bà đây còn tưởng nó đơn thuần cơ! Có loại người đơn thuần nào cùng lúc có mấy người tình chứ! Cái thứ tâm cơ này, chậc chậc chậc!"

"Tởm! Trước đây tao còn thấy nó đẹp đấy! Bây giờ vừa nhìn mặt nó thôi tao đã muốn ói rồi!!!"

"Vừa ra mắt đã chạy đi ôm đùi Trần Ân, tao vừa nhìn đã biết nó không phải người đơn thuần! Tao không biết mấy người trước đây thích nó có phải mắt có vấn đề gì không nữa..."

"Trần Ân rực rỡ như ánh mặt trời còn bị nó tra tấn đến mức trầm cảm! Nó mới bao lớn đâu? Đáng sợ quá đi mất!"

"Mới 21 tuổi đã "gả chồng"? Vậy cũng tốt, chúc cho nó cả đời vui vẻ bên ông già tàn tật của nó, đừng đi hại đời người khác nữa."

Vân Ngạn có thể bình tĩnh đọc hết những bình luận phía trên nhưng khi nhìn thấy cái bình luận này cậu cảm thấy nóng cả máu.

Ngay cả khi "Vân Ngạn" thật sự có lỗi với Trần Ân thì cũng chỉ cần chửi mắng cậu là được rồi, tại sao phải lôi cả người không liên quan ra chửi cùng để làm gì.

Thậm chí nếu Thẩm Sơ Hành có sai đi nữa, hắn cũng chỉ sai ở chỗ "cưới" phải một kẻ không ra người ra ngợm gì thôi, dựa vào cái gì hắn phải chịu những lời vũ nhục đến mức này!

Vậy nên sau bài post "bảo vệ chồng" của Vân Ngạn, cậu quyết định đã bảo vệ thì bảo vệ đến cùng, để trút bỏ sự bất mãn trong lòng cậu chọn ra những bình luận chướng mắt rồi trả lời từng người từng người một.

"Bạn lấy quyền gì đi đánh giá một người mà bạn không quen không biết?"

"Mẹ bạn không dạy bạn phẩm chất con người là cái gì hả?"

"Muốn mắng muốn chửi cái gì thì cứ việc mắng tôi đây này, làm anh hùng bàn phím đi hạ thấp người khác tuyệt lắm đúng không?"

Vì vậy, một lát sau hướng gió trong khu bình luận đã hoàn toàn thay đổi.

"... Phản ứng đầu tiên của Vân Ngạn thế mà lại là bảo vệ chồng của nó, còn trả lời từng người từng bình luận một, quả nhiên là một con chó la liếm ưu tú."

"Ha ha ha gả vào hào môn cũng không dễ dàng gì nhỉ, đoán chừng chuyện vừa xảy ra đã bị "người nhà" đánh cho nên mới phải vội vàng ra mặt kéo chồng ra khỏi chuyện này."

"Mới vừa kết hôn đã gặp ngay chuyện này, địa vị "phu nhân nhà giàu" của Vân Ngạn đang tràn ngập nguy cơ! Hãy để tao cười to ba tiếng! Ha ha ha!"

"Chỉ có tao cảm thấy Vân Ngạn mắng rất đúng sao... Thật sự là không nên kéo người không liên quan vào mà, người ta vốn đã tàn tật còn bị các người lôi ra nói, đáng thương thật..."

"...chỉ có tao cảm thấy chuyện này rất ngọt hả? Trọng điểm của tao không đúng, đừng chú ý đến tao..."

Vân Ngạn: "..." Thế mà lại nói cậu là một con chó la liếm.

Vân Ngạn cậu đây! Ảnh đế trẻ tuổi nhất đoạt giải Quả Cầu Vàng! Sẽ là một con chó la liếm hả??? Cậu chỉ cần dựa vào bản thân cũng có thể trở thành "nhà giàu" đó! Cần gì phải gả vào hào môn??? Mấy chuyện này không phải là bất đắc dĩ thôi sao? Vân Ngạn một bên chửi mắng một bên bấm like cho hai bình luận cuối cùng.

Tam quan đứng đắn lại còn tinh mắt!

Sau khi xem weibo xong, cậu lại lướt sơ qua wechat, mới mở lên được một lát cậu đã nhận được vài cái tin nhắn.

Hiện tại cách thời gian Trần Ân đăng "bức thư" kia lên cũng khá lâu rồi, trong lòng người đại diện luôn luôn không coi trọng cậu, người đại diện phản ứng chậm thì thôi đi, wechat của cậu cũng im như thóc, không ai đến hỏi thăm cậu đã xảy ra chuyện gì cả.

Sau khi cậu phát weibo, thông báo wechat mới leng ka leng keng vang lên, hầu như mọi người đều bắt đầu bằng câu: "Cậu kết hôn rồi? Thực sự đã kết hôn rồi!?"

Trong số đó không thiếu đối tượng "ái muội" của "Vân Ngạn", căn cứ vào wechat của "Vân Ngạn" mà nói, hình như cậu ta không có bất kỳ người bạn tốt nào, tất cả kỹ năng giao tiếp của cậu ta đều dành để tán tỉnh người khác rồi.

Xem ra suy đoán của cậu không sai, dù sao thì trước đó cậu ta còn tính đến chuyện đào hôn nên có lẽ chuyện kết hôn cậu ta chưa từng nói với người ngoài.

Hiện tại người duy nhất biết chuyện này có lẽ chỉ có mình Du Lãng.

Vậy thì tại sao Trần Ân lại biết được?

Cậu còn chưa kịp nghĩ kỹ thì điện thoại lại vang lên, là Cát Lâm gọi đến, ngay khi Vân Ngạn nhấn nút nghe, cậu đã nghe thấy thanh âm nghiêm khắc của Cát Lâm: "Tôi đã nói với cậu trước tiên đừng có đáp lại gì hết! Cậu nghĩ gì mà đi thừa nhận chuyện kết hôn này vậy? Cậu mới 21 tuổi, hầu hết fan của cậu là những bé gái chưa thành niên, cậu muốn được dán vào tâm trái đất hả*?!"

*Một từ ngữ thông dụng trên mạng bên Trung, thường được các fan hâm mộ dùng để chiến với nhau, fan bên này sẽ dùng từ này cho thần tượng của bên kia. Ý nói là thần tượng của bên kia đã lỗi thời, không còn nổi tiếng và được yêu thích như trước đây. Còn được nói theo cách khác là dán 18 vòng quanh tâm trái đất.

Vân Ngạn bình tĩnh nói: "Em còn chưa đủ flop* hả?"

*Gốc là "em còn dán chưa đủ hả?", nhưng mình chuyển thành flop cho thuận miệng hơn, flop ý chỉ một người đã từng nổi tiếng.

"Cứ coi là vậy đi." Sau hai giây, Cát Lâm nhanh chóng bình tĩnh lại: "Cậu tính thế nào?"

Thật ra điều cô muốn hỏi là: Cậu có phải muốn rời showbiz để chuyên tâm làm "vợ" của một gia đình giàu có hay không?

Nhưng ngay cả khi cậu sắp rời khỏi làng giải trí chỉ sợ nhà chồng của cậu sẽ không thể nào chấp nhận một chàng dâu người đầy tiếng xấu như vậy.

Nghĩ đến vấn đề này, Cát Lâm đã hiểu vì sao cậu muốn "bảo vệ chồng" cậu trước.

"Đi một bước tính một bước..." Vân Ngạn duỗi người, ánh mắt lướt qua đám người đang lén lút quan sát cậu, đè thấp thanh âm nói: "Chị Lâm, em muốn hỏi chị 2 chuyện."

"Cậu nói đi."

"Đầu tiên, chuyện em kết hôn chị chưa nói với ai hết đúng không?"

"Không có, tôi phải có đạo đức nghề nghiệp chứ."

"Vâng." ánh mắt Vân Ngạn âm trầm: "Chuyện thứ hai là, Trần Ân thực sự bị bệnh trầm cảm sao?"

"Chuyện này tôi không rõ lắm, đúng là một năm nay hắn chưa nhận vai diễn nào nhưng cái này là do sự nghiệp của hắn ta gặp bình cảnh, vai nhỏ thì hắn chướng mắt, vai lớn thì không ai tìm hắn diễn... Hơn nữa tôi nghe nói trước đây hắn đã đắc tội một người tai to mặt lớn nào đó, tôi còn cho rằng hắn bị đóng băng hoạt động*... Thậm chí nếu hắn có trầm cảm thật đi chăng nữa, tôi e rằng nó có liên quan gì đó tới sự nghiệp không thuận lợi của hắn ta thôi."

*Gốc là tuyết tàng (chôn giấu vật gì đó dưới tuyết), ý chỉ một nghệ sĩ không thể đi diễn, không thể phát hành bài hát mới, không thể tham gia bất kỳ một hoạt động nào, nhưng phía công ty cũng không chấm dứt hợp đồng với nghệ sĩ này, nghệ sĩ này cũng không thể chuyển sang công ty khác.

"... vậy à." Vân Ngạn suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Chị có số điện thoại của Trần Ân hay người đại diện của hắn không?"

"... Cậu muốn làm gì?"

"Tất nhiên là hỏi thăm hắn rồi... nhân tiện quan tâm bệnh tình của hắn một chút."

Cát Lâm im lặng, rõ ràng cô ấy không yên tâm với cậu..

"Chị Lâm, chị yên tâm đi, em tự có chừng mực của em."

"... Được rồi, thăm dò hắn một chút cũng tốt. Tôi có thể lấy số cho cậu nhưng hắn ta có trả lời hay không thì tôi không chắc."

"Để em thử xem, chị gửi số điện thoại cho em đi."

"... Lát nữa tôi gửi cho." Cát Lâm nói xong vẫn không yên tâm nói tiếp: "Lúc gọi điện cho hắn ta thì đừng nhắc đến chuyện trước đây của hai người, ở trước mặt công chúng càng không thể thừa nhận tình cảm của cả hai, nhất định phải nói hai người chỉ là quan hệ xào cp, chưa từng có chuyện ai yêu ai... hai người các cậu có quan hệ đó không?" Nói xong cô vẫn không nhịn được xác nhận lại lần nữa.

Vân Ngạn xác nhận: "Thật sự không có."

Kỳ thật Vân Ngạn cũng không biết rõ là có hay không có, nhưng dựa theo nguyên tác nói về "Vân Ngạn" và cách "Vân Ngạn" tương tác với mọi người, dù có ái muội đi chăng nữa cũng không có khả năng đến nông nỗi muốn chết muốn sống thế này.

— Thậm chí là có đi chăng nữa cậu cũng không thể thừa nhận được.

Nếu thật sự từng có tình cảm với nhau, cậu chỉ có thể xin lỗi Trần Ân, nói đến cùng thì cậu cũng đâu phải Vân Ngạn trước đây. Tất nhiên là Trần Ân cũng tuyệt không vô tội - cậu hiện tại còn chưa rõ Trần Ân có ý đồ gì khi bịa ra chuyện cậu ôm đùi hắn xào cp.

Dù sao hai người đều đang ở thung lũng, một người hết thời* xé cp một người mờ nhạt* xào cp? Có ý nghĩa không?

*Cả hai chỗ này đều là "hồ b", hồ b chỉ một nghệ sĩ hết thời, không hot nữa, mờ nhạt, không xuất hiện nữa.

Cát Lâm thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt... tôi sẽ nhờ người đại diện trước đây của cậu post weibo nói rõ vụ xào cp, tuy rằng chúng ta không có chứng cứ cũng không thể để bọn họ khi dễ được."

"Cảm ơn chị Lâm."

"Cảm ơn gì chứ, đây là công việc của tôi mà." Sau hai giây, Cát Lâm đột nhiên nói: "Cậu..."

"Chuyện gì ạ?"

"... Không có gì, lát nữa tôi gửi số cho cậu."

Cát Lâm nói xong lập tức cúp điện thoại, trong lòng đang thầm nghĩ, sau khi kết hôn Vân Ngạn giống như đã trở thành một người khác vậy? Bây giờ đầu óc cậu ta tỉnh táo hơn trước đây rất nhiều, nếu trước kia cậu ta cũng như vậy, cô đã không bỏ mặc cậu ta suốt thời gian qua.

Rất nhanh số điện thoại đã được gửi đến, là số điện thoại người đại diện của Trần Ân, Vân Ngạn thấy còn mấy phút nữa mới hết giờ làm việc nên cậu rời khỏi studio tìm một góc yên tĩnh, lập tức nhấn số gọi điện.

Sau khi tiếng chuông vang lên ba lần, đối phương nhận điện thoại, là thanh âm khách khí của nam nhân: "Là Tiểu Ngạn à?"

"Anh Từ." Vân Ngạn rất tự nhiên gọi: "Hiện tại Trần Ân thế nào rồi ạ? Có tiện nghe điện thoại không?"

Người đại diện của Trần Ân hiển nhiên không ngờ cậu sẽ gọi vào lúc này, do dự một lúc: "À... Trần Ân không khỏe vẫn đang ngủ, cậu có chuyện gì thì nói với tôi cũng được."

"Không có gì..." Vân Ngạn nhẹ giọng nói: "Em chỉ muốn hỏi anh một chút... Anh Trần thật sự bị trầm cảm ạ?"

"Cái này còn có thể là giả sao?" Người đại diện lập tức kích động nói: "Ý của cậu là Trần Ân lên mạng bán thảm sao? Một năm rồi hắn chưa nhận vai diễn mới nào, cái này vẫn chưa đủ để chứng minh hả?!"

"Em không có ý này." Vân Ngạn không hề tức giận, vẫn nhẹ giọng đáp lại: "Em chỉ muốn nói nếu anh Trần thật sự có bệnh nhất định phải tích cực trị liệu."

"..." Người đại diện của Trần Ân không biết nên nói gì cho tốt - sau khi sự việc xảy ra, cuộc gọi đầu tiên Vân Ngạn gọi đến đây không chửi cũng không phản bác mà là để khuyên Trần Ân tích cực đi chữa bệnh?

Vân Ngạn nói tiếp, trong thanh âm có chút lo lắng: "Đã một năm không thể quay phim rồi ạ, nhất định là rất nghiêm trọng đi? Bác sĩ nói thế nào ạ?"

"Bác sĩ nói cậu ta yêu quá sâu đậm nên không thoát ra được." Người đại diện qua loa nói: "Cậu đừng hỏi, Trần Ân cũng sẽ không nhận điện thoại của cậu đâu."

"Vâng, không nhận cũng không sao hết." Vân Ngạn bình tĩnh nói: "Anh có thể cho em xem kết quả chẩn đoán của bác sĩ không?"

"..." Người đại diện rõ ràng có chút luống cuống: "Cái này liên quan đến vấn đề riêng tư của Trần Ân nên tôi không thể cho cậu xem được."

"Chuyện anh Trần mắc bệnh trầm cảm cũng đã công khai rồi mà vẫn được tính là riêng tư sao ạ?" Vân Ngạn cười cười: "Trần Ân công khai nói em khiến anh ấy bị bệnh trầm cảm, anh ấy không phải nên cung cấp tài liệu chẩn bệnh làm bằng chứng sao?"

"...Trần Ân luôn hẹn với cố vấn tâm lý nên không có văn bản chẩn bệnh." Giọng điệu của người đại diện không tốt lắm.

"Nghiêm trọng đến mức một năm nay không thể đi làm được, vậy mà không đi bệnh viện chỉ mời cố vấn tâm lý đến thôi ạ? Vậy thì không phải rất lâu mới có hiệu quả sao?" Vân Ngạn nghi hoặc: "Em nhớ Trần Ân chưa có phòng làm việc riêng vẫn còn làm ở Giải trí Tinh Xán đúng không? Anh ấy có thể tự quyết định lịch trình làm việc của mình ạ?"

"... Cậu nói mấy chuyện này làm gì?" Người đại diện nhíu mày.

"Nhân viên đã không làm việc một năm rồi mà công ty vẫn không gây áp lực ạ?" Vân Ngạn kinh ngạc cảm thán: "Ông chủ của các anh thật sự là một nhà từ thiện luôn á!"

"..." Người đại diện tức muốn ngạt thở.

"Còn nữa, ngay cả khi sắp xếp lịch hẹn với cố vấn tâm lý thì vẫn phải có lịch sử cuộc hẹn gì gì đó đúng không? Những thứ này cũng được coi là chuyện riêng tư của Trần Ân sao?"

"... Lịch sử cuộc hẹn thì có, tôi có thể gửi cho cậu sau..."

"Gửi ngay đi, nếu anh không có thời gian có thể đưa em phương thức liên hệ với cố vấn tâm lý của anh ấy, em sẽ cho người đi lấy, dù sao thì chuyện này cũng ảnh hưởng đến danh dự của em."

"...Cậu!" Giọng của người đại diện có chút run rẩy: "Tôi làm sao biết được cậu sẽ nói gì với cố vấn tâm lý của Trần Ân, tôi đã nói rồi, đây là chuyện riêng tư của Trần Ân!"

"... Vậy ạ." Vân Ngạn thở dài: "Được rồi, em biết rồi."

"..." Trong lòng người đại diện có chút bất an: Cậu biết cái gì cơ?

Vân Ngạn vẫn ngoan ngoãn như lúc mới gọi đến: "Hẹn gặp lại anh Từ." Dứt lời lập tức cúp điện thoại.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, cậu chắc chắn Trần Ân không bị trầm cảm. Cho dù là có bị cũng không có khả năng nghiêm trọng giống như hắn nói.

Cậu nói với Cát Lâm chuyện này, đúng lúc nghe tiếng người phụ trách gọi cậu, cậu vội vàng cúp điện thoại đi vào studio.

Tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đạo diễn vốn nên hô bắt đầu lại ưu thương nhìn cậu một cái.

Vân Ngạn:...?

Đạo diễn nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó lặng lẽ đứng dậy gọi cậu ra chỗ khác.

"Tiểu Ngạn, cậu vừa mới nghỉ phép trở về có mệt hay không?"

...Nghỉ phép trở về... có mệt hay không?

Vân Ngạn đáp: "Đạo diễn, tôi không mệt."

"Dù sao thì đây cũng là cảnh đầu tiên của cậu, tôi thấy cậu... trạng thái của cậu không tốt lắm." Đạo diễn có vẻ rất quan tâm đến cậu.

"..." Vân Ngạn mỉm cười: "Đạo diễn, trạng thái của tôi khá tốt."

"Haiz..." Đạo diễn xua xua tay: "Tôi biết tình huống của cậu như nào, trạng thái không tốt không cần miễn cưỡng đâu."

Đạo diễn bị gì vậy?

Vân Ngạn chỉ có thể tiếp tục cười: "... Trạng thái của tôi thật sự khá tốt, lúc nào cũng có thể diễn."

Đạo diễn muốn nói lại thôi.

Một lần nữa muốn nói lại thôi.

Cuối cùng làm ra dáng vẻ "cậu đừng ép tôi" ân cần vỗ vỗ bả vai Vân Ngạn: "Hôm nay, cậu đi nghỉ trước đi, nha? Trạng thái của cậu hôm nay không tốt, tôi sợ lãng phí cuộn phim, dù sao thì, đoàn phim của chúng ta cũng rất nghèo mà..."

Vân Ngạn: "..." 500 vạn Vân gia đầu tư đem cho chó ăn rồi hả?

"Tôi có thể quay những cảnh sau trước, hôm nào khác sẽ quay cảnh của cậu để cậu có thời gian tìm trạng thái nhân vật."

Vân Ngạn coi như minh bạch đạo diễn có ý tứ gì.

Đây là sợ bị chuyện của cậu liên lụy nên muốn đổi diễn viên khác, ngay cả số tiền 500 vạn Vân Ngạn mang vào đoàn cũng không muốn dùng, thừa dịp Vân Ngạn chưa quay cảnh nào, dứt khoát kết thúc mọi chuyện để tránh lãng phí.

Vân Ngạn cảm thấy bất đắc dĩ nhưng cậu có thể hiểu được: "Vâng, phiền ngài bận rộn trước, tôi về nghỉ ngơi."

Cuối cùng đạo diễn cũng hài lòng rời đi.

Vân Ngạn đột nhiên bị cho đi nghỉ phép lần nữa, cậu không đi khỏi mà ở lại đoàn phim quan sát, làm quen với nhân viên của đoàn phim. Phần lớn những người ở đây cậu đều đã gặp qua hôm khai máy nhưng với Vân Ngạn mà nói thì vẫn là những người xa lạ.

Nhân tiện cậu cũng muốn tìm hiểu về phong cách làm việc của đạo diễn, sau khi chuyện này được giải quyết hẳn là cậu vẫn có thể quay tiếp bộ phim này, đến lúc đó cũng dễ làm việc hơn. Dù sao thì cậu không có người chống lưng, hơn nữa... Đây không phải chuyện ủy khuất gì, còn có sóng to gió lớn nào cậu chưa thấy qua.

Vân Ngạn quan sát phim trường một lát, phát hiện bản thân một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của mấy nhân viên nhàn rỗi, vì vậy cậu lấy di động ra kiểm tra chuyển biến mới nhất của sự việc.

Lương Khả, người đại diện trước đây của cậu mới đăng một bài thanh minh:

"Tôi là người đại diện trước đây của Vân Ngạn, sau đây tôi muốn thanh minh một số chuyện giữa Trần Ân và Vân Ngạn: Trần Ân nói rằng Vân Ngạn đã tung tin đồn về mối quan hệ mập mờ của hai người mà không có sự đồng ý của hắn, theo tôi biết, chuyện này hoàn toàn không phải thật."

"Khi đó Vân Ngạn vẫn còn nhỏ vì vậy chúng tôi chưa từng lên kế hoạch xào cp cho cậu ta, Trần Ân là người đầu tiên đưa ra kiến nghị xào cp và yêu cầu chúng tôi phối hợp."

"Ban đầu chúng tôi không đồng ý với chuyện này, nhưng Trần Ân tỏ vẻ nếu như Vân Ngạn không đồng ý thì hắn ta sẽ ngừng tỏ ra thân thiện với Vân Ngạn trước mặt công chúng. Lúc đó tôi nghĩ đến chuyện Vân Ngạn mới ra mắt chưa bao lâu, sợ công chúng sẽ vì thái độ biến hóa của Trần tiên sinh rồi sinh bất mãn với Vân Ngạn, cuối cùng chúng tôi đã đồng ý với yêu cầu xào cp của Trần tiên sinh, nhưng không ngờ đến hơn một năm sau lại bị Trần Ân cắn ngược lại."

"Tôi không biết đến tột cùng Trần tiên sinh có ý đồ gì khi chửi mắng Vân Ngạn như vậy, nhưng tôi hy vọng Trần tiên sinh sẽ chịu trách nhiệm cho những gì bản thân đã nói, đừng ba hoa chích chòe."

Vân Ngạn thở dài.

Chuyện này... rất khó thanh minh được.

Không có chứng cứ, mọi chuyện đều dựa vào việc nói miệng của đương sự, cha nói cha có lý, mẹ cũng nói mẹ có lý*, e rằng nói mãi cũng chả kết thúc được.

*Ý chỉ hai bên đều cho rằng mình đúng, người ngoài cuộc cũng không biết ai đúng ai sai.

Trần Ân có lẽ đã nhìn thấy điểm này nên hắn chỉ ngồi chờ cậu thanh minh, càng thanh minh nhiệt độ càng cao.

...

Lúc Vân Ngạn đang thở dài, Thẩm Sơ Hành nhận được báo cáo khẩn cấp của trợ lý.

Sau khi nghe chuyện Trần Ân tố cáo Vân Ngạn, Thẩm Sơ Hành hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí khi nghe được hai chữ "tàn phế" biểu tình của hắn cũng không hề dao động chút nào.

Những lời nhục mạ như vậy hắn đã nghe quá nhiều rồi.

Nhưng hắn vẫn bực bội cau mày - về vấn đề này, mẹ và ông ngoại nhất định sẽ hỏi, nói không chừng họ sẽ nhìn cậu với vẻ mặt đầy lo lắng, cảm thấy rất có lỗi với hắn vì đã không chọn được "vợ" tốt cho hắn.

Thẩm Sơ Hành xoa xoa ấn đường.

"Tuy nhiên thì... rất nhanh sau đó phu nhân đã phản hồi lại."

"Phản hồi cái gì?"

Trợ lý không nhiều lời lập tức đọc bài Vân Ngạn đã đăng trên weibo.

Khi nghe đến đoạn Vân Ngạn nói hắn "trẻ khỏe" còn "đẹp trai", khóe miệng Thẩm Sơ Hành không khỏi giật giật, nhưng sau khi nghe đến đoạn sau, hắn... không biết nên phản ứng thế nào.

Hình như đây là lần đầu tiên có người thẳng thắn bảo vệ hắn.

Trong những năm tháng khô khan dài dằng dặc, ngay cả mẹ hắn cũng chưa bao giờ vội vàng che chắn trước người hắn như vậy.

Sau khi nghe xong Thẩm Sơ Hành ngẩn ra hồi lâu, cảm thấy trái tim dâng lên cảm giác kỳ quái, nhưng lý trí hắn nói cho hắn biết, Vân Ngạn đã phạm phải một sai lầm lớn, bảo vệ kiểu này có lẽ chỉ là đang lấy lòng hắn thôi, chỉ là nhất thời tỏ thái độ mà thôi, không có gì phải để ý cả.

Hắn lấy điện thoại từ tay của trợ lý, đọc lại mấy câu kia một lần nữa rồi nhanh chóng chuyển sang câu trả lời khác của Vân Ngạn.

Trong đầu tưởng tượng ra bộ dáng Vân Ngạn giương nanh múa vuốt, Thẩm Sơ Hành hơi nhếch khóe miệng.

"Bây giờ cậu ta đang làm gì?"

"Đạo diễn nói cảnh của cậu ta hôm nay đã hủy bỏ nhưng Vân thiếu chưa rời khỏi trường quay, đang ở đó xem..." Trợ lý nhìn tình trạng của thiết bị nghe lén trên tay, ngẩn ra một chút: "Người đại diện lại gọi cho cậu ấy."

Thẩm Sơ Hành đưa tay ra, trợ lý lập tức đặt tai nghe vào tay hắn.

Thẩm Sơ Hành đeo tai nghe, vẫy vẫy tay với trợ lý, vừa nghe vừa ký tên lên xấp văn kiện của hôm nay.

"Lương Khả đăng weibo... Để xem tình huống trước đã, hiện tại cậu không cần lên tiếng... trận này không dễ đánh."

"Vâng, bên phía Lương Khả thật sự không có bằng chứng nào sao ạ?"

"Không có... cô ấy nói lúc trước bên kia không muốn ký thỏa thuận nên cô ấy có ghi âm lại, nhưng chưa kịp dùng đến thì điện thoại đã rớt xuống nước, hiện tại đồ bên trong không khôi phục được nữa... chậc, tôi nói với cậu mấy thứ này làm gì chứ, đều là mấy thứ vô dụng cả, khiến cho cậu không cao hứng rồi."

"Không sao đâu ạ, tùy duyên đi... cùng lắm thì về ăn cơm nhà chồng thôi." Vân Ngạn trấn an cô ấy.

Thẩm Sơ Hành: "..."

Cát Lâm cười: "Trước giờ không nghe cậu nhắc đến chồng cậu nhưng xem ra quan hệ của cậu với chồng cậu rất tốt."

"Ha ha." Vân Ngạn cười gượng hai tiếng: "Không tốt chút nào."

Thẩm Sơ Hành: "............."

Cát Lâm: "Vậy sao cậu còn gấp gáp bên vực người ta như vậy? Do sợ bị người nhà anh ta chỉ trích sao?"

Vân Ngạn trầm mặt một lúc.

Thời điểm Thẩm Sơ Hành cho rằng cậu không trả lời câu hỏi này, cậu đột nhiên lên tiếng.

"Không phải vì chuyện đó đâu ạ, vừa xảy ra chuyện em đã biết rõ sau này sẽ là mưa rền gió dữ, cũng không sao cả. Thật ra... Em cảm thấy anh ấy rất khổ, cưới phải em đã đủ xui xẻo rồi, bây giờ còn phải chịu cảnh bị người khác lôi ra cười nhạo..." Vân Ngạn xoa xoa tóc, thở dài: "Đại khái thì em cảm thấy bản thân mình có lỗi với anh ấy... anh ấy đáng lẽ không phải trải qua những chuyện này."

Đầu bút đặt trên mặt giấy hơi ngưng trệ.

Vân Ngạn biết cậu không làm gì cả nhưng cậu vẫn cảm thấy rất có lỗi, dù sao thì đây là chuyện do nguyên chủ làm, chỉ là sau khi nói xong lời này, trong lòng cậu bỗng nhiên có chút không thoải mái.

Không phải là cảm giác áy náy, mà là chua xót.

Cậu không khỏi nhớ lại một tình tiết trong nguyên tác.

Sau khi Thẩm Sơ Hành bắt được "Vân Ngạn" rồi nhốt cậu ta lại. "Vân Ngạn" điên cuồng đập cửa phòng, la hét với hắn: "Anh dựa vào cái gì mà bắt tôi! Tôi không yêu anh! Thả tôi ra ngoài! Tôi muốn ở bên cạnh anh Du Lãng... Tôi có chết cũng sẽ không kết hôn với anh!"

Thẩm Sơ Hành hỏi cậu ta: "Du Lãng tốt vậy sao?"

"Đương nhiên!" E rằng khi đó "Vân Ngạn" đã phát điên rồi: "Anh ấy tốt hơn anh một ngàn một vạn lần! Anh còn thấp kém hơn cả đầu ngón chân của anh ấy!!!"

Thẩm Sơ Hành trầm mặt hồi lâu cũng không nói với cậu ta, thật ra Du Lãng đã không quan tâm đến tình cảm giữa hai người bọn họ, là Du Lãng đã đặt "Vân Ngạn" vào tay hắn.

"Vân Ngạn" vẫn đang điên cuồng mắng mỏ, giọng nói trầm thấp của Thẩm Sơ Hành bị nhấn chìm trong tiếng chửi rủa.

"Nhưng tôi xứng đáng bị các người đối xử như vậy sao?"

Trong lòng Vân Ngạn đột nhiên rối loạn, cơ hồ còn lớn mạnh hơn cả sự phẫn nộ đối với đám người trên mạng kia.

Cậu không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng mấy ngày trước Thẩm Sơ Hành còn kiêu căng trước mặt cậu, nhưng cậu cảm thấy bản thân không thể nào chán ghét hắn được.

Cậu ngẩn ra một lát, bỗng nhiên nghe thấy Cát Lâm cười nói: "Cậu rất thích anh ta hả?"

"Gặp nhau chưa được mấy lần thì thích gì chứ?" Vân Ngạn lập tức phủ nhận: "Em chỉ không vừa mắt Trần Ân, hắn ta dùng từ ngữ kiểu gì vậy chứ? Không có tố chất gì cả..."

Sau khi Vân Ngạn khinh bỉ Trần Ân xong, cậu nói với vẻ thích thú: "Nhưng mà, chồng của em lớn lên đẹp trai thật á, thật sự luôn! Đặc biệt đẹp trai luôn á! Nếu anh ấy mà bước chân vào giới giải trí nhất định sẽ bạo hồng, chỉ xuất hiện một giây thôi cũng có thể đè bẹp Trần Ân! Thịnh thế mỹ nhan! Em cảm thấy dù cho anh ấy có làm chuyện gì có lỗi với em đi nữa, chỉ cần anh ấy dùng gương mặt đó làm ra hành động quyến rũ em, chuyện gì em cũng có thể bỏ qua hết!"

Cát Lâm: "Y, nhan cẩu."

Thẩm Sơ Hành: "............"

Hắn nhanh chóng tháo tai nghe ra trả lại cho trợ lý.

"Kế tiếp có chuyện gì hãy thông báo với tôi."

Trợ lý:?

Sau khi trợ lý rời đi, Thẩm Sơ Hành lại tập trung vào đống tài liệu còn đang dang dở.

Nhìn rồi lại nhìn, bất tri bất giác hắn đã không còn hiểu được đống tư liệu kia đang viết cái gì.

Vân Ngạn nói... hắn không nên phải trải qua những chuyện này.

Hắn không biết tại sao bản thân lại để ý câu nói này của Vân Ngạn. Là bởi vì mười mấy năm qua chưa từng có ai nói với hắn những lời này, cho nên bản thân hắn mới... cảm động sao?

Hắn cảm thấy sự cảm động của bản thân quá mức rẻ mạt. Cũng chỉ là một câu nói mà thôi.

Thẩm Sơ Hành hít sâu một hơi, dứt khoát bỏ văn kiện xuống, nhìn qua hướng cách đó không xa, hắn mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của mình trên một mảnh kim loại tráng gương.

Nhiều năm như vậy, trong lòng hắn tràn đầy thù hận, hắn trước giờ chưa từng quan tâm mặt mũi bản thân ra sao.

Gương mặt phản chiếu lên đó tái nhợt lại lãnh đạm, lúc tàn nhẫn, chính hắn cũng cảm thấy người mình như đang tỏa ra quỷ khí.

... Đẹp sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi