XUYÊN THÀNH BẠN ĐỜI CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TÀN TẬT

Vân Ngạn không bao giờ ngờ được, chỉ vỏn vẹn trong 2 ngày mọi thứ sẽ thay đổi đến nông nỗi này.

Nhân sinh giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc, có lúc lên rồi cũng sẽ có lúc xuống xuống xuống xuống xuống...

Vân Ngạn mắt thấy danh tiếng của mình vừa được cải thiện xong, lại lại lần nữa bị hãm hại.

Ngay khi đoạn ghi âm của Nguyễn Tiểu Thanh được đăng lên, quần chúng ăn dưa thay nhau khiếp sợ.

"Tao cứ tưởng Vân Ngạn là một đóa hắc liên hoa lòng dạ hiểm độc thôi... không ngờ tới cậu ta còn là một tiểu yêu tinh thích thể hiện*!!!"

*Gốc là minh tao, minh tao là từ đọc lái của từ man show theo tiếng Trung, nhưng minh tao là từ chỉ những người muốn cho người khác biết tôi có cái này tôi có cái kia (nhưng theo mình tra baidu thì từ này không có nghĩa xấu), còn man show là từ chỉ một người bên ngoài im lặng nhưng bên trong thì "điên cuồng".

"Khuôn mặt của thiên thần nhưng chứa đựng sự quyến rũ của ác quỷ, ai mà chịu cho nỗi!!!"

"Tê tái tâm hồn, tự nhiên thấy ghen tị với chồng của cậu ta quá, nếu có một bé cún con làm nũng với tôi y vậy, đừng nói 3000 vạn, 100 triệu tôi cũng cho liền!!! (Nhưng mà khoan đã, tôi móc ở đâu ra 100 triệu?)"

Mặt khác cũng có những người tập trung vào ba chữ "sửa kịch bản":

"Chúng mày tê tái cái rắm gì! Cậu ta đang ỷ mình có bối cảnh rồi ăn hiếp Nguyễn Nguyễn đấy! Có tiền ghê gớm thật! Đây gọi là bắt nạt trong giới giải trí đi!"

"Đm có tiền là có thể sửa kịch bản, làm cái này chắc để tăng suất diễn cho bản thân đúng không? Thảo nào phim ngày nay càng quay càng khó xem..."

"Lúc hay tin nguyên tác "Mê cục" được dựng thành phim tao còn hơi mong chờ, kết quả... Hu hu hu kỹ thuật diễn như học sinh tiểu học của Vân Ngạn sao có thể diễn ra bạch nguyệt quang của lòng tao!!! Bây giờ cậu ta còn muốn thêm đất diễn, muốn phá hủy hết bộ phim này hả!!! Lúc phim chiếu tao sẽ không bao giờ xem đâu!!!"

"Sẽ không xem +1, để cậu ta diễn thế nào cũng ra dáng vẻ dở hơi, tất cả kỹ năng của cậu ta chắc là đều để dụ dỗ phú hào hết rồi?! Đúng là thứ không biết xấu hổ!"

"Sẽ không xem +10086, thảo nào lúc bị Trần Ân hãm hại, việc đầu tiên nó làm là bảo vệ chồng của nó, còn có người bảo ngọt, ngọt cái đuýt nè, nó không che chở cho chồng của nó thì sau này lấy cơm đâu ra mà ăn? Không biết sau này còn bao nhiêu lần "3000 vạn" nữa! Đau lòng Nguyễn Nguyễn."

"Đau lòng Nguyễn Nguyễn +1, kỹ thuật diễn của Nguyễn Tiểu Thanh so với cậu ta mạnh hơn nhiều, trình độ cũng lão làng hơn, ngày thường chỉ tập trung vào diễn xuất, nếu không phải Vân Ngạn quá phận thì cô ấy đã không tức đến mức phải đăng weibo rồi."

"Vân Ngạn đi chết đi! Ghê tởm! Diễn dỡ thế còn không biết xấu hổ thò cái mặt ra, sao không về nhà làm tốt chức vụ "Vân phu nhân" của mày đi! Đừng có ở đây làm cay mắt tao!"

"Ha ha ha gọi "Vân phu nhân" chuẩn quá! Dâ.m đãng như vậy, nếu tao là chồng nó tao sẽ nhốt nó lại, bằng không ai biết được khi nào tao sẽ có nguyên cánh đồng cỏ trên đầu đâu..."

"..."

Lúc trước yêu cậu thích cậu thì kêu "tiểu Vân Ngạn", bây giờ thì gọi cậu "Vân phu nhân"...

Vân Ngạn im lặng xem weibo, chậm rãi cho bọn họ một ngón giữa.

Cố Hiểu Hiểu ngồi cạnh cậu một lát, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, chỉ chốc lát sau đã viết xong một bài weibo làm sáng tỏ vụ việc, bấm đăng.

"Chuyện ngày hôm nay tôi ở hiện trường xem từ đầu đến cuối, Nguyễn Tiểu Thanh khiến tôi phục thật đấy, đem kim chủ đến đây ra vẻ phải thêm đất diễn cho cô ta, sau đó lại mắng Vân Ngạn kỹ năng diễn xuất kém cỏi rồi đòi đuổi người ta khỏi đoàn phim, Vân Ngạn tức giận mới phải gọi cuộc điện thoại kia, cậu ta chỉ hy vọng bộ phim này có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh đến lúc chiếu thôi, không ngờ Nguyễn Tiểu Thanh còn dám cắn ngược lại một cái, ngày hôm nay tôi thực sự đã học được rất nhiều kinh nghiệm sống đấy!"

Rất nhanh sau đó Vân Ngạn đã thấy được bài weibo của Cố Hiểu Hiểu, nhìn đống bình luận khiếp sợ và suy đoán phía dưới, cậu muốn gửi lời cảm ơn đến Cố Hiểu Hiểu.

Nhưng chưa được bao lâu thì hướng dư luận dưới bài đăng của Cố Hiểu Hiểu đã thay đổi hoàn toàn.

"Hu hu hu đến cả tác giả nguyên tác cũng bị tư bản khống chế! Đây là lần đầu tiên tao cảm nhận được sức mạnh của tư bản!!!"

"Không hổ là một nhà biên kịch nha, bịa chuyện cũng giỏi thật đấy! Nếu Nguyễn Tiểu Thanh có kim chủ thì cô ấy cần phải khiêm tốn như hiện tại hả?"

"Chẳng lẽ kỹ năng diễn xuất của Vân Ngạn kém không phải sự thật? Nếu cả hai cùng có kim chủ, tao thà là Nguyễn Tiểu Thanh thắng, dù sao kỹ năng diễn xuất của cô ta cũng khá hơn, còn Vân Ngạn là cái đống rác rưởi gì ấy!"

"A, tao cười nửa miệng, hiện tại Vân Ngạn diễn đạt thật đó? Nếu cậu ta lên phim cũng diễn được giống vậy tao ăn bàn phím cho chúng mày xem!"

"Thành thật mà nói, làm một fan nguyên tác, ngay cả khi Vân Ngạn đứng ra là để bảo vệ nguyên tác không bị cắt xén, tao cũng hy vọng nó sẽ rời đoàn phim, nó rời đoàn phim cũng là một cách tốt để bảo vệ nguyên tác đó... Xem xong danh sách đoàn phim, lúc nhìn thấy cậu ta tao chỉ muốn khóc thôi, Cố đại đại coi như tôi cầu xin chị!"

Vẻ mặt Cố Hiểu Hiểu hiện tại cứ như ăn phải phân: ".... Đm cái lũ não tàn này! Chân tướng sự việc rõ ràng như vậy rồi, phơi ra ngay trước mắt luôn mà bọn chúng không thấy hả?!"

Vân Ngạn vỗ vỗ bả vai cô: "Chắc là bọn họ đang khống bình* rồi."

*Khống bình là một hội, nhóm fan đi đính chính tin đồn cho thần tượng, rộng hơn là khống chế bình luận.

Cố Hiểu Hiểu tức muốn chết: "Sao cậu có thể bình tĩnh được vậy! Mau mua thủy quân chửi ngược lại đi chứ! Nguyễn Tiểu Thanh quá kiêu ngạo!"

Vân Ngạn thở dài: "Nếu tôi có tiền mua thủy quân thì hôm nay tôi đã không nói nhiều với cô ta như vậy rồi."

Cố Hiểu Hiểu mở to hai mắt: "Hả?"

Vân Ngạn bất lực thả lỏng hai tay: "Cuộc điện thoại hôm nay là giả, tôi còn đang nghĩ cách về nhà giải thích với Thẩm.... vị kia ở nhà như thế nào đây."

Cố Hiểu Hiểu:!!!

Cô vẫn luôn nghĩ Vân Ngạn nói chồng của cậu định đầu tư mấy ngàn vạn là thật đấy!

Thời gian cũng không còn sớm nữa, Vân Ngạn tạm biệt mọi người ở đoàn phim, chuẩn bị trở về.

Vừa lên xe cậu đã nhận được điện thoại của Cát Lâm, sau khi giải thích cho Cát Lâm tình hình lúc đó, Cát Lâm quyết định liên hệ với đạo diễn trước để bàn xem phải giải thích cho công chúng thế nào mới tốt. Cuối cùng, cô vẫn nói đến vấn đề hình tượng của Vân Ngạn: "Vân Ngạn, trong hai việc này em không làm gì sai hết, nhưng em cần phải suy xét đến vấn đề hình ảnh của bản thân trước công chúng, sau này đừng tùy hứng làm bậy như vậy, nếu không, thật sự rất khó cho đội quan hệ công chúng."

Vân Ngạn trầm mặc một hồi, hỏi cô: "Sau chuyện ngày hôm qua, chị chuẩn bị tạo hình tượng mới nào cho em?"

"Nếu nói trước đây là hình ảnh một thiếu niên thanh thuần nhút nhát khiến người ta sinh lòng trìu mến, thì bây giờ là một chú chó săn nhỏ dương quang mạnh mẽ bảo vệ chồng của mình, vừa phù hợp với thái độ của em hiện tại, đồng thời cũng khiến cho phái nữ nảy sinh lòng yêu thương..."

"Em đã kết hôn rồi, còn sinh lòng yêu thương gì nữa ạ?"

"Dù đã kết hôn rồi thì em cũng là thụ mà."

Vân Ngạn: "...Tại sao em không thể là công?"

"Vậy em phải công không?"

"..." Vân Ngạn trầm mặt một lát: "Chị nói tiếp đi."

Cát Lâm cười nhạo một tiếng, tiếp tục nói: "Mặc dù luật hôn nhân đồng giới đã được thông qua, nhưng sự yêu quý của các cô gái dành do các bé thụ vẫn không giảm chút nào, cộng với hình tượng mơ hồ của chồng em, có thể sinh ra hiệu ứng cp thì sao lại không làm? Nhưng mà hôm nay em làm nũng như vậy, e rằng hình tượng này không cần tạo cũng tự có."

Vân Ngạn xoa xoa huyệt thái dương: "Không cần tạo thì đừng tạo, chị Lâm, em không muốn làm một lưu lượng dựa vào thiết lập để kiếm ăn."

"Vậy em muốn làm gì? Phái thực lực sao?"

Vân Ngạn im lặng, cậu biết nếu hiện tại mình nói vậy, Cát Lâm chắc chắn sẽ không tin.

"Tiểu Ngạn." Cát Lâm không cười nhạo cậu, chỉ nói: "Có lý tưởng là tốt, nhưng em vẫn phải quan tâm đến tình hình trước mắt đã, nếu không vị trí của em trong giới sẽ rất xấu hổ."

Vân Ngạn thả lỏng thân thể, dựa lưng vào ghế da, nhìn cây cối chảy ngược ngoài cửa sổ xe, cong cong khóe miệng: "Em hiểu."

Cát Lâm thở dài, hỏi tiếp: "Em còn ý tưởng nào khác không? Nói đi?"

"Tạm thời không có, phải xem tình hình phát triển thế nào..."

Đây không phải thế giới của cậu, có quá nhiều thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu, nhưng không sao cả, cậu luôn tin rằng dù là đi đến đâu đến thế nào cũng sẽ có lối thoát thôi.

"Chị Lâm đừng lo." cậu an ủi Cát Lâm: "Cùng lắm thì thuận thế mà làm, làm một đóa hoa phú quý được người người ngưỡng mộ - thiết lập này rất hiếm, có nhiều thứ để nói lắm."

Về đến trang viên, Vân Ngạn mang theo tâm trạng bi thương xuống xe, vừa đi tới đại sảnh cậu lại thấy Thẩm Sơ Hành lặng lẽ từ hành lang tối đi ra.

Vân Ngạn vỗ vỗ ngực, cậu cảm thấy sớm muộn gì mình cũng quen với cảnh này thôi.

"...Hi ~" Vân Ngạn khô khốc vẫy vẫy tay, tự hỏi không biết hắn đã nghe thấy đoạn ghi âm kia chưa.

Không nhìn ra được bất kì cảm xúc gì từ trên mặt Thẩm Sơ Hành, hắn chỉ liếc mắt nhìn cậu nói: "Tối nay cùng nhau ăn cơm đi."

Vân Ngạn: "..." Lại cùng nhau ăn cơm?

Từ từ, sao cảnh này giống hệt như ngày hôm qua vậy?

Cậu còn đang ngây người thì Thẩm Sơ Hành đã quay xe lăn sang hướng khác rồi nói với cậu: "Đi theo tôi, hôm nay ông ngoại và mẹ đến."

Vân Ngạn:!!! Muốn công khai xử tội?!

Hôm nay binh hoang mã loạn khiến Vân Ngạn cảm thấy mệt tâm, nhưng những gì nên đối mặt chung quy cũng không tránh được.

Cậu máy móc đi theo phía sau Thẩm Sơ Hành.

Tới chỗ rẽ, rốt cuộc Vân Ngạn cũng không nhịn được hỏi hắn: "Chuyện hôm nay... anh biết rồi?"

"Ừ."

"Vậy... cái đoạn ghi âm kia... anh cũng nghe rồi?"

Thẩm Sơ Hành gật gật đầu, vẻ mặt có chút cứng ngắc.

"Khụ." Vân Ngạn cảm thấy hơi xấu hổ, một lúc sau mới nói: "Em có thể giải thích."

Thẩm Sơ Hành không nói gì.

"Cái kia..." Nhìn thấy hắn sắp đi tới thang máy, Vân Ngạn lại hỏi: "Mẹ với ông ngoại vì chuyện này nên mới tới đây sao?"

Thẩm Sơ Hành liếc mắt nhìn cậu: "Bọn họ sẽ không hỏi."

Vân Ngạn chớp chớp mắt: Sẽ không hỏi? Tại sao?

Mặc dù rất nghi ngờ, nhưng đột nhiên trong lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Lời nói của Thẩm Sơ Hành có một loại sức mạnh làm cho mọi người cảm thấy rất đáng tin cậy.

Vừa ra khỏi thang máy, sắp tới đại sảnh nhỏ lầu hai, Thẩm Sơ Hành đột nhiên dừng lại.

Vốn Vân Ngạn không gần không xa đi theo phía sau lưng hắn, nhất thời không phản ứng kịp nên dừng lại trước mặt hắn mấy bước chân.

Thẩm Sơ Hành ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu nhớ tôi đã nói cái gì với cậu không?"

Vân Ngạn sửng sốt một lúc mới phản ứng lại: "Tú ân ái?"

Thẩm Sơ Hành gật gật đầu.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Vân Ngạn nhìn Thẩm Sơ Hành, đột nhiên cậu không biết phải bắt đầu màn "tú ân ái" này thế nào nữa.

Thảm Sơ Hành luôn độc lập như vậy, ngay cả xe lăn cũng không cần người khác phải đẩy, bất cứ loại thương hại nào cũng giống như một loại vũ nhục dành cho hắn.

Trong lúc nhất thời Vân Ngạn chợt cảm thấy lúng túng.

Cửa đại sảnh ở ngay trước mặt, bọn họ còn nghe được giọng nói của mẹ Thẩm và tiếng cười của ông Thẩm.

Thẩm Sơ Hành nhìn Vân Ngạn, cau mày vẫy vẫy tay với cậu: "Đến bên cạnh tôi."

Vân Ngạn giống như mới vừa hoàn hồn xong, hai ba bước đi đến bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay chưa kịp thu lại của Thẩm Sơ Hành.

Đầu ngón tay của Thẩm Sơ Hành co rụt lại, xe lăn cũng không di chuyển nữa.

Vân Ngạn cúi người, nhỏ giọng nói: "... Không phải kêu tú ân ái hả?"

Thẩm Sơ Hành nhíu nhíu mày: "Cậu không cần phải..."

Hắn trầm giọng đáp lại, định rút tay ra khỏi tay Vân Ngạn, nhưng lời còn chưa nói xong, Vân Ngạn bỗng ngồi xổm xuống, lại đặt thêm một tay khác lên tay hắn, cau mày nhỏ giọng oán giận: "Sao tay anh lại lạnh như vậy..."

Nói là oán giận, nhưng gương mặt tuấn tú kia lại hiện rõ nét lo lắng, còn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chà sát tay hắn, muốn truyền ấm áp cho hắn.

Thẩm Sơ Hành cảm thấy trái tim của mình như đã ngừng đập trong chốc lát.

Nhưng đột ngột nghe thấy hai tiếng "rầm rầm", là tiếng gậy chống gõ trên mặt đất.

Thẩm Sơ Hành định thần lại, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy ông ngoại đang đứng ở cửa đại sảnh, vẻ mặt trêu chọc nhìn tay của hai người, cười nói: "Xem ra lão già tôi đây đang quấy rầy đôi vợ chồng son rồi?"

Vân Ngạn vội vàng buông tay Thẩm Sơ Hành ra, đứng dậy, hai tay giống như không biết đặt ở chỗ nào, gương mặt cũng đỏ lên: "Không, không có ạ."

Thẩm Sơ Hành nhìn Vân Ngạn nhập diễn chỉ trong một giây, vẻ mặt hắn không thay đổi nói: "Ông ngoại cứ đùa."

"Ha ha ha!" ông Thẩm thoải mái cười rộ lên: "Mau vào mau vào!"

Thẩm Sơ Hành không nhìn Vân Ngạn, điều khiển xe lăn đi vào đại sảnh, nhưng bàn tay vừa mới bị nắm lấy hiện tại đang ở trên đùi nắm chặt thành quyền.

Một ít hơi ấm dường như vẫn còn lưu lại nơi đầu ngón tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi