XUYÊN THÀNH BẠN ĐỜI CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN TÀN TẬT

Thẩm Sơ Hành ngồi ở nhà ăn, Vân Ngạn bưng hai bát gà nấu với thịt dừa từ bếp ra.

Mùi vị thanh đạm thơm ngọt còn đọng lại trong hắn lúc nãy giờ càng nồng đậm hơn, hơi nóng bốc lên tạo nên bầu không khí tuyệt vời.

Sau một ngày làm việc vất vả, người thân yêu nhất của hắn tươi cười mang cho hắn một bát canh gà nóng, đối với Thẩm Sơ hành, đây là cảnh mà hắn chỉ mới đọc qua trong các tác phẩm văn học, hắn đã từng thầm ghen tị với nó, với nỗi niềm hạnh phúc của những người bình thường.

Trong ký ức thời thơ ấu của hắn, hình như cũng từng xuất hiện cảnh như vậy, nhưng ký ức đó quá xa vời quá mờ nhạt, kém xa so với sự ngọt ngào và ấm áp lúc này.

Trước nay Thẩm Sơ Hành ăn nhưng không nếm được mùi vị gì, hắn cảm thấy mùi vị của những thứ đó đều giống nhau, bác sĩ tâm lý nói với hắn, có lẽ vì hắn kìm nén bản thân quá nhiều, và vì hắn chưa từng đặt tâm tư vào việc thưởng thức món ngon nên mới như vậy.

Vân Ngạn không giống hắn, bình thường Vân Ngạn vẫn kìm nén, nhưng mỗi tuần cậu đều dành một hoặc hay bữa để nuông chiều bản thân.

Mỗi khi ăn được món ngon mà mình hằng mong ước, Vân Ngạn trông rất vui vẻ, điều này khiến cho Thẩm Sơ Hành muốn... nuôi cậu béo lên.

Xét cho cùng, cậu có mập mạp tí cũng không sao, cổ tay với eo của cậu gầy vậy mà.

Hắn thích nhìn Vân Ngạn ăn, nhưng hắn không thể nếm ra mùi vị gì được, chỉ có thể cố hết sức nhấm nháp, nhưng khi Vân Ngạn hỏi hắn có ngon không, hắn vẫn bảo "ngon".

Nhưng hôm nay thì khác.

Vị giác của hắn như được mở lại lần nữa, hắn nếm được vị ngọt của thịt dừa, hắn như chợt nhận ra cái hay của món ăn.

Dùng một chút muối có thể làm dậy mùi thơm của thịt gà, sau đó dùng rượu để khử mùi tanh, hầm chung với thịt dừa ngọt thanh, dẻo ngon mà không ngấy.

Thêm nước dừa vào canh làm canh trong và ít mỡ, vị cũng đậm đà hơn.

Đồ Vân Ngạn nấu Vân Ngạn tự thấy ngon, nhưng cậu ngại hỏi Thẩm Sơ Hành ăn có ngon không.

Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, chắc là... không tệ lắm, đúng không?

Vân Ngạn vừa ăn vừa quan sát Thẩm Sơ Hành, thấy hắn im lặng không nói gì ăn hết bát canh, có hơi ngạc nhiên.

Ủa? Không phải lúc trước bé lớn này rất khó ăn hả?

Thẩm Sơ Hành uống hết nước canh, hắn nhìn vào nửa bát còn lại của Vân Ngạn, hỏi cậu: "Em ăn nữa không? Anh... đi lấy thêm bát nữa."

Vân Ngạn hài lòng mỉm cười, đưa bát cho hắn.

Gà nấu với thịt dừa thành công mỹ mãn! Tung hoa!

Vài ngày sau là đại thọ lần thứ 80 của ông Thẩm, Vân Ngạn đi dự tiệc tối cùng Thẩm Sơ Hành.

Cha mẹ Vân đã lâu không liên lạc với Vân Ngạn, cũng tới hỏi cậu ông Thẩm thích cái gì.

Tất nhiên, Vân Ngạn không cần lo tới lễ vật gì đó, Thẩm Sơ Hành sẽ tự chuẩn bị, cậu chỉ cần đi theo là được.

Trước đó, cậu và Thẩm Sơ Hành đã đặt may lễ phục, vừa nhìn là biết đồ đôi.

Đại thọ 80 của ông Thẩm được tổ chức rất hoành tráng, rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và thương mại cũng đến, còn có không ít minh tinh, rất náo nhiệt.

Sau khi Thẩm Sơ Hành và Vân Ngạn đi vào đại sảnh, rất nhiều người liếc nhìn hai người bọn họ, chẳng qua là Vân Ngạn có hơi lo, bởi vì cậu có thể cảm nhận rất rõ rằng Thẩm Sơ Hành đang căng thẳng và không thoải mái, sắc mặt vẫn luôn nặng nề, điều này khiến cho mọi người cảm thấy xa cách với hắn.

Bỏ qua tất cả hào quang của những phẩm chất ưu tú, Vân Ngạn cảm thấy Thẩm Sơ Hành là một tên trạch nam siêu cấp vũ trụ cộng thêm bệnh sợ xã hội, lúc bận công việc hoặc là cần tiếp xúc với một vài người vì mục đích nào đó thì còn ổn, ví dụ như lúc họp, nhưng trong sinh hoạt bình thường để hắn tiếp xúc với nhiều người như vậy, trời ạ, đúng là tai họa.

Nhưng mà hắn khác với người có chứng sợ xã hội, người sợ xã hội là sợ hãi, còn hắn là chán ghét.

Nếu không phải đại tiệc mừng thọ của ông ngoại, chắc chắn hắn sẽ không đến, bọn họ đều biết, bất luận hắn gửi lễ vật quý báo cỡ nào tới cũng không khiến ông ngoại vui bằng hắn tự đến.

Vân Ngạn nắm tay Thẩm Sơ Hành, nhận ra hiện tại người đang "sợ xã hội" lại là cậu.

Quan hệ xã giao của Vân gia và Thẩm gia trùng lặp rất nhiều, rất nhiều khách rất quen thuộc với nhà họ Vân, nhưng hiện tại Vân Ngạn không quen ai hết, ngược lại, cậu nhận ra được vài minh tinh đến đây làm cảnh*.

*Gốc là "những minh tinh đến đây lấy nước tương", chuyện là có anh chú kia được phỏng vấn, mc vừa đặt câu hỏi thì ảnh bảo ảnh phải đi mua nước tương, theo nghĩa tích cực thì mọi người dùng nó để ám chỉ bản thân không muốn trả lời các câu hỏi liên quan đến các vấn đề nhạy cảm/ vấn đề bản thân không biết, một cách dùng khác thì nó dùng để biểu đạt kiểu "không liên quan gì đến tôi".

Vài tháng trôi qua, cậu phát hiện bản thân hình như ngay cả anh trai của nguyên chủ cậu cũng không biết là ai luôn, ai bảo anh ta đổi kiểu tóc chi?

Vì vậy dưới áp lực xã giao, cậu chỉ có thể im lặng đi bên cạnh Thẩm Sơ Hành, dùng sức mạnh "người sống chớ đến gần" của chồng mình để tránh né tiếp xúc với người khác.

Hai người đến gặp ông ngoại, đưa món quà đã chọn cho ông, Thẩm Sơ Hành sẵn sàng đứng dậy xuất hiện trước mặt mọi người khiến ông ngoại cảm động đến mức đỏ hốc mắt, dọa Vân Ngạn sợ đến mức vội vàng dỗ ông vui vẻ.

Vừa dỗ ông ngoại xong, Vân Ngạn quay đầu lại thấy Thẩm Thanh Nhã đang chậm rãi đi đến, kinh ngạc mở to hai mắt.

"Ai da!" Ông ngoại thấy được con gái lớn nhà mình, kinh ngạc đứng lên: "Tiểu Nhã à, sao hôm nay con trang điểm xinh đẹp vậy?"

"Mẹ?" Vân Ngạn không thể tin đánh giá "mẹ vợ" của mình một chút, thật lòng khen ngợi: "Hôm nay mẹ đẹp quá!"

Hình như Thẩm Sơ Hành cũng sững sờ, bởi vì hắn cảm thấy, đã mười mấy năm rồi hắn không nhìn thấy mẹ mình trang điểm thế này.

Sau khi Vương Túc Lâm qua đời Thẩm Thanh Nhã không còn nhiều cơ hội mặc lễ phục nữa, hôm nay bà mặc bộ lễ phục tao nhã mà hoa lệ, rất nữ tính, thể hiện đầy đủ phong thái của Thẩm Thanh Nhã.

Bà cầm túi xách sáng bóng, tinh nghịch tạo dáng trước mặt mọi người, vừa cười vừa nhẹ giọng nói: "Con trai con cũng đã biết yêu rồi, con cũng nên có khởi đầu mới thôi."

Ông ngoại lập tức vỗ tay, ánh mắt sáng lên: "Tốt tốt tốt! Coi trọng con trai nhà ai, để ba giúp con!"

Thẩm Thanh Nhã mang giày cao gót, suýt chút nữa ngã tại chỗ, có chút ngượng ngùng: "Ba đang nói gì thế..."

Thẩm Thanh Nhã mặc bộ lễ phục xinh đẹp, thật ra chỉ để tặng món quà mừng thọ tuyệt vời nhất cho ông Thẩm.

Khi nghe Thẩm Thanh Nhã hát, ông Thẩm đã bật khóc.

Mười mấy năm rồi.

Đứa con gái yêu ca hát của ông, đã mười mấy năm không cất tiếng hát.

Hiện tại bà sấm rền gió cuốn, trong mắt nhiều người bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, gần như tất cả mọi người đã quên mất thời thanh xuân tựa chim sơn ca của bà.

Một ca khúc này như đánh dấu sự kết thúc của một thời kỳ đen tối, quét sạch tất cả u tối khỏi cuộc đời bà.

Bà sẽ bắt đầu cuộc sống mới.

Ước nguyện được dính chặt bên cạnh Thẩm Sơ Hành của Vân Ngạn cuối cùng vẫn không được như ý nguyện, lần đầu tiên Thẩm Sơ Hành xuất hiện trước mặt mọi người, ông Thẩm vui mừng không thôi nên đã "mượn" Thẩm Sơ Hành đi gặp không ít người chức cao vọng trọng, gặp ai cũng giới thiệu "đây là cháu ngoại của ta", chỉ để nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên và khen ngợi của người khác.

Vân Ngạn đứng từ xa nhìn, tưởng tượng ra cảnh:

Ông ngoại: Chào anh bạn già, nhìn này, đây là cháu ngoại tôi đó!

Anh bạn: Úi! Đã cao như này rồi sao!

Ông ngoại kiêu ngạo: Đúng vậy! Tất cả là do gen di truyền đấy!

Vân Ngạn vừa tưởng tượng đến khóe miệng run rẩy của Thẩm Sơ Hành, vừa ngây ngô cười hề hề, sau khi gặp một vài người mà cậu chả nhận ra là ai, cậu quyết định chạy lên lầu hai tìm một góc để trốn, tốt nhất là tránh cả mẹ Vân luôn.

Người của nhà họ Vân gặp cậu cũng chẳng nói được mấy câu, bọn họ hứng thú với những người chức cao vọng trọng nơi này nhiều hơn, nhưng mẹ Vân lại luôn muốn kéo Vân Ngạn tham gia vào cuộc trò chuyện.

Không trêu vào nổi còn không biết trốn à?

Vân Ngạn thừa dịp mẹ Vân không chú ý, vội vàng đi lên lầu.

Không gian trên lầu cũng rất rộng lớn, có vài cái ban công có thể nhìn xuống dưới lầu.

Ở đây yên tĩnh hơn rất nhiều, Vân Ngạn bưng ly champagne chậm rãi đi dạo, trên chiếc ghế sô pha sau vách ngăn, cậu nhìn thấy Thẩm Thanh Nhã vừa bước xuống sân khấu không lâu.

Rời khỏi tầm mắt của mọi người, Thẩm Thanh Nhã một người một rượu, nhìn những người dưới lầu mỗi người một vẻ, trên mặt bà để lộ ra chút mỏi mệt và cô đơn.

... Hóa ra, ở nơi không ai nhìn đến, bà sẽ như thế này.

Bà không còn là người tràn đầy sức sống trước mặt người khác, có lẽ một phần sức sống của bà đã bị rút cạn từ lâu, chỉ còn lại một chiếc vỏ rỗng.

Nhưng Vân Ngạn vẫn nhìn thấy sức mạnh muốn phá kén trong bà.

"Mẹ?"

Cậu vẫn đến chào hỏi.

Thẩm Thanh Nhã nghe thấy giọng của cậu, cuối cùng cũng định thần lại, có hơi ngạc nhiên mỉm cười,vẻ tươi tắn dịu dàng kia đã quay trở lại, bà làm động tác "ngồi" với cậu, rồi hỏi: "Sao con lại lên đây?"

"Mẹ của con dẫn con đi gặp hết người này đến người khác, con thật sự mệt mỏi với việc ứng phó, nên lên đây..." Vân Ngạn hỏi tiếp: "Vậy còn mẹ?"

Thẩm Thanh Nhã lắc đầu: "Mẹ cũng vậy, hôm nay gặp được rất nhiều bạn bè trước kia, một đám người muốn ôn chuyện với mẹ... nhưng mẹ không muốn nhớ lại quá khứ."

Bà nhấp một ngụm rượu.

Vân Ngạn im lặng một lát, nói: "Đây là lần đầu tiên con nghe mẹ hát... hát rất hay."

Thẩm Thanh Nhã cười rộ lên: "Lâu rồi không hát nên mẹ thấy có hơi lạ, nên lần này mẹ đã luyện tập rất lâu."

Lâu rồi không hát nhưng những điều cơ bản vẫn còn đó, Vân Ngạn thật lòng thật dạ khen bà: "Chắc chắn không thua kém ca sĩ nổi tiếng hiện nay đâu ạ."

"Thật không?" Thẩm Thanh Nhã chỉ cho là cậu đang nịnh hót, cũng không chọc phá, đột nhiên thấy hứng thú, bà cười hỏi cậu: "Vậy con nói xem, mẹ gia nhập giới giải trí lần nữa... được không?"

"Đương nhiên là được rồi ạ!" Vân Ngạn vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Với phong thái của mẹ, tuyệt đối có thể đè bẹp một đống ca sĩ hiện nay ấy!"

Thẩm Thanh Nhã lắc đầu cười, bà chỉ khen cậu nói ngọt.

Vân Ngạn không ngờ tới, mình sẽ có một người "mẹ vợ" như này, cậu rất kính trọng bà, nhưng lúc ở chung lại nhẹ nhàng tựa như bạn cùng lứa.

Bà thực sự rất tốt, chỉ là có những năm tháng, đối với Thẩm Sơ Hành mà nói, có thể bà không được xem là một người mẹ tốt.

Người khiến bà không thể tha thứ không phải là người khác, mà chính là bản thân bà.

Thẩm Thanh Nhã không muốn nhắc lại chuyện quá khứ với người khác, nhưng khi nói chuyện phiếm với Vân Ngạn, bà sẽ chủ động nói về quá khứ lộng lẫy huy hoàng ấy, hai người nói chuyện một lát, cảm thấy ngồi rất lâu rồi, nên cùng nhau đi dạo.

Tầng hai của khách sạn rất ít người, hai người càng đi càng vắng, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Thẩm Thanh Nhã nói không lớn, bởi vậy bà có thể nghe rõ tiếng hô của một người phụ nữ ở phía trước.

Bức màn ngăn phía trước chuyển động rồi dừng lại.

Thẩm Thanh Nhã nhíu mày, ý bảo Vân Ngạn nhỏ giọng lại, hai người chậm rãi tới gần, lập tức nghe được giọng nữ ưm ư: "Ây da Thẩm thiếu~"

Tim Vân Ngạn đập thình thích, cậu lập tức nhận ra bữa tiệc hôm nay có rất nhiều Thẩm thiếu, Thẩm Sơ Hành còn đang bị ông nội giữ chặt tay, tuyệt đối không phải hắn.

Quả thực muốn hộc máu.

Sau đó lại nghe được một giọng không còn trẻ nữa thì thầm: "Em to gan thật đấy... vợ của anh còn ở đây mà em dám..."

"...Anh không thích à?" Người phụ nữ nói, lại vang lên vài tiếng cười duyên.

Vân Ngạn quay đầu, thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Nhã đột nhiên trầm xuống.

Sau đó lại vang tiếng sột sột soạt soạt.

Rốt cuộc Thẩm Thanh Nhã không nhịn nổi nữa, đi tới hai bước, Vân Ngạn vội vàng giữ bà lại, đi vào thật thì cũng xấu hổ quá?!

Nhưng cậu không giữ chặt, Thẩm Thanh Nhã trừng cậu một cái, dễ dàng thoát khỏi tay cậu.

Bức màn bị kéo ra, đôi nam nữ bên trong giật mình, vội vàng ngồi dậy.

Người phụ nữ không dám lên tiếng, giọng nói kinh ngạc của người đàn ông truyền đến: "...Chị?"

Thẩm Thanh Nhã không bước lên nữa, nhìn hai người trước mắt đang sửa sang lại quần áo, lạnh lùng nói: "Thẩm Thanh Triết, em đã trưởng thành chưa vậy?"

Thì ra là anh ta.

Vân Ngạn hiểu rất rõ về các mối quan hệ của nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh Triết là em trai của Thẩm Thanh Nhã, cũng là người thừa kế hàng đầu của Thẩm gia, những năm gần đây ông ta rất nổi bật, không có gì lạ khi có người vội vàng chạy đến nịnh bợ.

Người đàn ông ho nhẹ, rất chột dạ.

"Đây là tiệc mừng thọ của ba!" Thẩm Thanh Nhã lạnh lùng nói: "Chị không ngờ, các người tính làm ở chỗ này hả?"

"...Không, không ạ." Thẩm Thanh Triết rõ ràng rất hèn nhát trước mặt chị gái, anh ta không ở lại nữa, cũng mặc kệ người phụ nữ, vội vã rời đi, thậm chí còn không chú ý đến Vân Ngạn đang đứng rành rành sau bức màn.

Vân Ngạn tặc lưỡi nhìn người đàn ông rời đi, cái người thừa kế này của Thẩm gia, mặt ngoài nhìn rất đàng hoàng, nhưng thực ra lại là cái dạng này?

Cậu còn chưa kịp nghĩ xong, đã nghe Thẩm Thanh Nhã nói: "Sao cô lại ở chỗ này?"

Giọng nũng nịu lúc nãy giờ lại rất bình tĩnh: "Liên quan gì tới cô?"

Hai người như đang giằng co, cả hai đều im lặng trong giây lát.

"Vương gia sụp đổ, cho nên cô mò tới Thẩm gia?" Một lát sau, Thẩm Thanh Nhã nói tiếp: "Tôi không muốn gặp cô, sau này cô tránh xa Thẩm gia ra."

"Dựa vào cái gì nhỉ?" Người phụ nữ khịt mũi coi thường: "Cô đừng có giả vờ đàng hoàng, không phải cô cũng giống tôi thôi sao? Không biết lúc trước ai là người chồng chết thì nhảy sang dụ dỗ em rể đâu."

Vân Ngạn: "..."

Tim cậu thắt lại, cậu cho là dù Thẩm Thanh Nhã có tốt đến đâu cũng không thể nhịn được, thậm chí trong đầu cậu bắt đầu tự động tính toán phải khuyên thế nào mới có thể khiến sự việc không gây ra tiếng vang quá lớn.

Nhưng cậu xem nhẹ Thẩm Thanh Nhã rồi.

Thẩm Thanh Nhã chỉ trầm mặt hồi lâu, cuối cùng lạnh lùng nói một chữ.

"Cút."

Người phụ nữ cũng không dây dưa, trực tiếp rời đi, chỉ là lúc đi ngang Thẩm Thanh Nhã, cô ta còn khinh thường cười nhạo một tiếng.

Thẩm Thanh Nhã nghe được tiếng cười nhạo đó, cho dù bà có được giáo dục tốt đến đâu cũng không nhịn được, hít một hơi thật sâu, tự cảnh cáo bản thân không được cáu kỉnh trong tiệc mừng thọ của cha mình, thì bà nghe thấy nữ nhân kia la: "A!"

Âm thanh lần này lớn hơn rất nhiều, tiếp theo còn có tiếng "đùng" và "xoẹt".

?

Thẩm Thanh Nhã quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ bị ngã mất hết ưu nhã, chiếc váy bó sát của cô bị cú ngã xé toạc một vết to, giày cao gót cũng rớt gót một bên, nhìn dáng vẻ có lẽ đã bị trẹo chân.

Mà ly rượu trong tay cô ta cũng trào ra, bắn tung tóe khắp mặt và đầu.

"Cậu!" Người phụ nữ nhìn Vân Ngạn đứng cách đó không xa, ánh mắt nhanh chóng liếc qua chân cậu, quát: "Sao cậu dám...!"

Vân Ngạn lại không hoảng hốt chút nào, nhìn thấy váy của cô bị rách đến đùi, vội vàng cởi áo vest ra khoác lên người cô, còn rất phong độ nói: "Ui da, vị tiểu thư này, cô không sao chứ!"

"Đừng giả từ bi! Rõ ràng chính là cậu...!" Còn chưa dứt câu, nàng đã tự mình ngậm miệng.

Cách đó không xa có ba người phục vụ không rõ chân tướng nhìn lại đây, trong đó còn có một người bưng mâm rượu Cocktail.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, ba người cùng sửng sốt.

"Ui da đúng lúc quá, các cậu lại đây!" Vân Ngạn vẫy vẫy tay với ba người, ra vẻ nôn nóng nói: "Vị tiểu thư này vừa nãy không cẩn thận té ngã, hình như bị trẹo chân rồi, có thể giúp tôi đỡ cô ấy không? Có thể cô ấy cần phải đến bệnh viện."

Người phụ nữ bị ngã nhìn cậu với vẻ khó tin, cũng không thể giải thích được, chẳng lẽ cô phải bảo cô vấp phải Vân Ngạn hả?

Nói không chừng Vân Ngạn còn bịa ra lý do vì sao cô vấp ngã luôn ấy chứ!

Ba người phục vụ vội vàng đi tới, lúc này người phụ nữ mới nhận ra cổ váy vốn đã khoét hơi sâu giờ đã hở ra, vội vàng dùng tay che ngực lại, nhưng vẫn không thể che hết được.

Thấy ba người đàn ông sắp đi tới, cô vội vàng chống đất đứng dậy, Vân Ngạn chợt nói: "Đừng nhúc nhích!" Sau đó ngồi xổm bên người cô, túm lấy áo vest của cậu.

Người phụ nữ cho rằng cậu muốn kéo áo lên, vội vàng hoảng loạn đè lại, nhưng Vân Ngạn chỉ cầm tay áo lên, thong thả ung dung tháo khuy măng sét ra.

"Ngại quá." Vân Ngạn chậm rãi nói: "Hiện tại tôi không thể rời đi được, cũng không thể đưa cô đến bệnh viện, áo này cô có thể không trả lại, nhưng tôi phải lấy khuy măng sét của tôi, đây là đồ cặp với chồng tôi."

Tôi cần quan tâm đây có phải đồ đôi hay không à!

Người phụ nữ thấy ánh mắt của ba người đàn ông đi đến đây không thành thật chút nào, liên tục nhìn ngực cô, trong lòng gấp muốn chết, mau cởi khuy măng sét ra đi!

Cuối cùng Vân Ngạn cũng tháo ra được, cất vào túi rồi nói với ba người kia: "Phiền quá, giúp tôi đưa vị tiểu thư này đến bệnh viện được không?"

Thẩm Thanh Nhã im lặng nãy giờ, lúc này mới lên tiếng, lấy trong túi ra một xấp tiền màu đỏ đưa cho một trong số ba người họ: "Sau đó phiền đưa vị tiểu thư này về nhà, nhiêu đây chắc đủ rồi nhỉ? Nếu không đủ thì tìm người phụ trách bữa tiệc lần này."

Người phục vụ vội vàng nói đủ rồi, nhận tiền, nhanh chóng dìu người phụ nữ rời đi.

Khi đi, người phụ nữ không tình nguyện chút nào, trừng mắt nhìn Vân Ngạn và Thẩm Thanh Nhã, rất có cảm giác cô ta sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện lần này.

Sau khi người phụ nữ và phục vụ đều rời khỏi, Vân Ngạn mới hỏi Thẩm Thanh Nhã: "Mẹ, đây không phải là Hà Tư Mễ à?"

Mấy năm trước Hà Tư Mễ là một nữ diễn viên nổi tiếng, một đường đi lên, nhưng hình như cô ta không được may mắn lắm, mấy năm trở lại đây tài nguyên của cô ta bỗng giảm đi rất nhiều.

Khi cậu và Thẩm Sơ Hành bước vào đại sảnh cậu đã thấy cô ta, cậu phát hiện ánh mắt của Thẩm Sơ Hành dừng lại trên người cô ta một chốc, trong mắt hiện rõ vẻ chán ghét, rất nhanh chuyển tầm mắt sang chỗ khác, không thèm để ý đến cô ta nữa.

"Ừm." Thẩm Thanh Nhã trầm mặt, thở dài, "Trước kia cô ta là... tình nhân của Vương Túc Sanh."

Vân Ngạn hít một hơi thật sâu, lại nhớ tới những lời Vương Trừng mắng lúc nổ súng ở nghĩa trang, gì mà "Còn không phải bà quyến rũ ba tôi..." linh tinh.

Cậu biết sự thật không phải vậy, chỉ là nhìn sắc mặt của Thẩm Thanh Nhã, cậu không dám nói tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi