XUYÊN THÀNH BẠN GÁI CŨ CỦA LÃO ĐẠI



Giá trị nhan sắc cùng dáng người của nam chính đều là cực phẩm, ngủ với người đàn ông như vậy một chút cũng không thiệt thòi đâu!
Nội tâm Thẩm Niệm nhảy qua nhảy lại giữa "Ngủ với anh ta đi, là chính bản thân anh ta đưa tới cửa mà" và "Không được ngủ, ngủ thoải mái nhất thời, sau này sẽ bị hỏa táng tràng".
Cố Thừa Dịch chỉ thấy sắc mặt của cô kỳ quái, vẻ mặt đấu tranh nhìn giường của cô làm cả người hắn nhìn đều cảm thấy mệt mỏi.
Mặc kệ mạch não của anh thần kỳ cỡ nào cũng không thể nghĩ được Thẩm Niệm đang rối rắm cái gì, chỉ cho là cô có tật xấu lạ giường, nói: "Ngủ đi, giường của tôi so với cô tuyệt đối thoải mái hơn."
Trong lòng anh vẫn còn nhớ thương cái giường màu xanh da trời bồ công anh mà anh chưa từng được ngủ kia, nói xong lời này trong lòng liền cảm thấy thoải mái hơn.
Cô keo kiệt không cho tôi, nhìn xem tôi nghĩa khí bao nhiêu, hào phóng đưa giường của tôi cho cô ngủ!
Thẩm Niệm trầm mặc quay người, vừa mới bước một bước đã bị Cố Thừa Dịch đen mặt bắt lấy, "Đi làm gì!"
"Đánh răng." Dùng đầu ngón chân cũng biết trong phòng nam chính không có khả năng có bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân cho khách.
"Ở chỗ này." Cố Thừa Dịch vẫn không buông tay, trong tư thế nắm chặt tay Thẩm Niệm kéo người vào phòng tắm cạnh phòng ngủ chính, lấy bộ đồ dùng vệ sinh dự phòng của mình từ trong tủ ra.
Sau khi bỏ bộ đồ dùng xuống, anh cầm đồ dùng vệ sinh của mình đứng trước bồn rửa bắt đầu đánh răng.
Phòng ngủ chính trang bị phòng tắm rất lớn, bồn rửa cũng lớn, nhưng anh vẫn chủ động đứng dịch sang một bên, tựa như đang nói: Nhìn đi, tôi hào phóng bao nhiêu.
Thẩm Niệm: "..."
Làm lơ cảm giác tồn tại cực mạnh của người nào đó, ngoan ngoãn đánh răng.
Đánh răng xong thì đến vấn đề chính.
Cố Thừa Dịch đứng bên cạnh, sau khi đánh răng xong thì chờ cô, Thẩm Niệm cũng không có biện pháp kéo dài thời gian, dọn dẹp xong thì đi ra ngoài trước, ngoan ngoãn nằm ở bên trái giường lớn đã được chỉ định trước.
Tim đập thình thịch đợi phát triển tiếp theo.
Thời kì tâm thiếu nữ và lòng hiếu kì mãnh liệt mười phần, cô từng xem qua loại tình tiết này trong cuốn tiểu thuyết nào đó rồi.
Vốn tưởng rằng thời kỳ mấy năm dài cô hài hòa nghiêm túc chỉ đọc kéo đèn[1] thanh thủy văn[2], những cái..

văn bản lộ liễu và hình ảnh chân thật đó đã bị lãng quên từ lâu, ai ngờ lại xuất hiện đúng thời điểm thích hợp này.


[1] Kéo đèn: Kiểu như một đêm hương diễm nồng nàn.
[2] Thanh thủy văn: Không có cảnh 18+.
Cái gì bàn tay lớn rực lửa, nở ra những đóa hoa diễm lệ..

Câu sau lợi hại hơn câu trước.
Thẩm Niệm vụng trộm tưởng tượng làm ầm ĩ nam chính-----cảnh hương diễm lay động, cô cảm thấy mình là quân vương gặp gỡ mỹ nhân bất tảo triều.
Sau đó-----
Chỉ thấy nam chính có dáng người cực phẩm vô số đàn ông phụ nữ thèm thuồng mặc áo ngắn tay quần dài lên giường, tắt đèn, lẳng lặng nằm trên giường.
Thẩm Niệm đang đợi a đợi a, đợi một bàn tay vươn đến.
Tim đập càng thêm mạnh mẽ, cảnh đêm yên tĩnh, tiếng tim đập dường như vang vọng bên tai, tiếng sau mạnh hơn tiếng trước.
Rồi sau đó, Cố Thừa Dịch ôm eo cô, coi cô như gối ôm vui sướng ngủ.
Ngủ rồi!
Ngủ!
Rồi!
Thẩm Niệm: "..."
Con mẹ nó trong đầu cô bổ một loạt kịch bản cấm trẻ em dưới mười tám, anh lại chỉ đắp chăn mềm đơn thuần nói chuyện phiếm? Không, đừng nói nói chuyện phiếm, đến một chữ cũng còn không có!
Cô có một vạn câu @#)..

*$ muốn mắng.
Chuyện xảy ra đêm nay quá nhiều, hết người này đến người nọ, tâm tình phập phồng.

Rất nhanh đã từ bỏ ý niệm hương diễm, Thẩm Niệm duy trì tư thế bị người ta coi thành gối ôm không được tự nhiên, ngủ mất.
Trước khi ngủ, cô còn nghĩ: Giường của nam chính thật là thoải mái, ngủ thật ngon.
Đợi cô ngủ rồi, Cố Thừa Dịch bật đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, lặng lẽ ngắm.
Từ khi gặp lại đến nay, hai người đã gặp mặt nhiều lần nhưng đây là là lần đầu tiên anh không cần cố kỵ ngắm mặt cô, thân thể cô.
Thời điểm hẹn hò, hai người vẫn là học sinh cấp 3, nói chuyện yêu đương cũng là phương thức Plato thuần khiết.
Cho tới tận hôm nay, anh mới có cơ hội ngắm vẻ mặt cô ngủ, hai tay đặt trên bụng, yên lặng, nhu thuận, vô hại, hoàn toàn khác với lúc dậy.
"Thì ra cô ngủ rồi mới ngoan ngoãn một chút, sẽ không muốn rời khỏi tôi."
Nghĩ như vậy, Cố Thừa Dịch rất không vui, bịt mũi Thẩm Niệm không cho cô hít thở.
Mũi không cách nào hít thở được, Thẩm Niệm tự nhiên há miệng, vô thức ngọ nguậy hai cái.
Bỗng chốc Cố Thừa Dịch buông tay ra, tắt đèn ngủ, nằm lại chỗ của mình.
Đợi một lát không phát hiện Thẩm Niệm có động tác gì, thì ra cô chỉ động hai cái, không thật sự tỉnh lại.
Cố Thừa Dịch nhẹ nhàng thở ra, không làm chuyện xấu nữa, thành thành thật thật ngủ.
Sáng hôm sau, cửa bị gõ vang.
"Cậu chủ, nên rời giường rồi." Thím Trần ở ngoài cửa gọi xong thì đi xuống lầu.
Theo thói quen trong quá khứ, không lâu sau Cố Thừa Dịch sẽ xuống.
Hôm nay thím Trần ở dưới đợi nửa giờ không thấy người, không yên tâm lấy điện thoại di động ra gọi.
Trừ phi được phép, bà sẽ không tiến vào phòng, nhất là nơi trọng yếu như thư phòng.
Vì vậy nếu gõ cửa gọi dậy không thực hiện được sẽ đổi thành gọi điện thoại.
Điện thoại chưa đổ chuông được hai tiếng, đầu kia đã truyền đến tiếng đáp, "Gì?" Giọng nói khàn khàn vừa thức dậy.
Thím Trần: "Cậu chủ, nên dậy rồi."

"Ừ." Từ trước đến nay Cố Thừa Dịch luôn tự luật (kỷ luật+tự giác), đồng hồ sinh học ổn định, rất ít ngủ nướng, cũng không hiểu sao hôm nay lại dậy muộn.
Đang muốn tắt điện thoại, Thẩm Niệm trong ngực lại bị chuông điện thoại và cuộc trò chuyện đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Lời này vừa nói ra, thím Trần đã kinh ngạc che miệng, cuối cùng hiểu rõ vì sao lúc nãy bà đi qua gõ cửa nhắc nhở không thấy Thẩm Niệm ra.
Đương sự còn kinh ngạc hơn cả bà.
Đột nhiên phát hiện có người trên giường của mình, Thẩm Niệm nhảy dựng lên, "Tại sao anh lại ở trên giường tôi?"
Cố Thừa Dịch: "..

Đây là giường của tôi."
Liếc mắt nhìn cuộc gọi trên điện thoại còn chưa kết thúc, thuận tay ấn tắt.
Hiệu quả cách âm của phòng cậu chủ cực tốt, bằng không ngược lại bà rất muốn đi nghe lén một chút đấy.
Thẩm Niệm nhớ lại.
Cô che lại vạt áo đêm qua vì biên độ động tác lớn mà mở rộng, giày cũng không kịp đi, lộc cộc chạy.
Sau khi về lại phòng của mình không lâu thì thím Trần tới gõ cửa, theo sau là Thôi trợ lý tối qua đã sớm lái xe rời đi.
Quần áo, váy, giày cao gót, túi, nước hoa, kể cả nguyên bộ mỹ phẩm dưỡng da hàng hiệu và đồ trang điểm nổi tiếng đều đủ.
Giám đốc Thẩm trước nay không xa xỉ như vậy thiếu chút nữa đã khuất phục dưới chân kẻ có tiền đang tấn công tiền tệ, "..

Tôi không trả nổi."
Trước khi tờ chi phiếu 300 vạn kia hết sạch, cô vẫn có thể xa xỉ một chút.
Nhưng hiện tại trên lưng cô là khoản vay nhà phải trả mỗi tháng, những thứ này đều là bùa đòi mạng đáng sợ, mỗi một thứ đều thể hiện số lượng mì tôm cô phải ăn trong tương lai ngắn tới.
Thôi trợ lý nở nụ cười: "Thẩm tiểu thư nói đùa, những..

cái này không cần trả."
Chỉ cần cô một mực bắt lấy Cố tổng, để anh ta bảo trì tâm tình vui sướng đi làm, không hở tí là ném người đi là anh đã cảm ơn trời đất rồi.
Thẩm Niệm có thể nhận ra Thôi trợ lý hình như có yêu cầu với cô, nhưng không nghĩ ra trợ lý bên người nam chính sẽ cần cái pháo hôi nữ phụ cô làm cái gì.

"Không cần." Cô vẫn lắc đầu, "Tôi không thể mặc đồ tốt như vậy đi làm được."
Một cô gái độc thân xinh đẹp không cha không mẹ tiền lương bốn nghìn còn muốn tự trả tiền vay mua nhà đột nhiên mặc hàng hiệu dùng hàng hiệu, tất cả mọi người sẽ cảm thấy: Ồ, khẳng định bị bao nuôi.
Giống với nguyên chủ cho rằng Vệ Linh Tuyên bị người bao dưỡng.
Thôi trợ lý nhíu mày: "Là tôi cân nhắc không chu toàn."
Thím Trần muốn nói bà đã giặt sạch quần áo cô rồi, Cố Thừa Dịch đã ăn mặc chỉnh tề đi tới từ đầu kia hành lang, tùy ý nhìn qua, "Không cần thì ném đi."
Thẩm Niệm: "!" Nam chính anh có biết năm chữ "Lãng phí đáng xấu hổ" viết thế nào không?
Nếu bàn về nghe lời, Thôi trợ lý đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất.
"Vâng Cố tổng, tôi sẽ lập tức ném."
"Cho tôi đi, cảm ơn." Giám đốc Thẩm tiết kiệm gần ba mươi năm cố gắng giữ nguyên nụ cười, nhịn xuống, đánh chết nam chính phải ngồi tù đấy!
Vừa mới nói xong, thím Trần và Thôi trợ lý mang toàn bộ đống đó vào phòng, không có một chút do dự.
Thẩm Niệm: Cứ cảm thấy đâu đó không đúng lắm.
Ăn xong bữa sáng, lên Maybach, Cố Thừa Dịch đưa tới một cái điện thoại di động, "Điện thoại của cô này, nó rơi ở phòng tôi."
Thôi trợ lý lặng lẽ dựng lỗ tai, tối nha dường như có tiến triển rất lớn nha.
"À, tôi quên mất." Sau khi nhận lấy Thẩm Niệm nhấn một cái, màn hình đen, nhấn giữ để khởi động máy, vẫn là màn hình đen, "Không có pin sao? Sẽ không đâu, tôi đã sạc.." Cả một buổi tối đấy.
Lời còn lại tự giác biến mất trong miệng.
Tối hôm qua, sau khi cô tìm được cục sạc biến mất, quên sạc pin rồi!
Nghĩ đến điểm mấu chốt, Cố Thừa Dịch nghiêng đầu đi, bên môi có độ cong khả nghi.
Thẩm Niệm: "..."
Sắc lệnh trí hôn[3], sắc đẹp lầm người.
[3] Sắc lệnh trí hôn: Không thể giữ vững lí trí được trước dục vọng.
Điều kinh khủng nhất chính là, không được ăn vào miệng!
Chậc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi