Edit: ýnn
Beta: An
Bạch Tiêu không muốn tiếp tục nói chuyện, cô hướng về phía nữ chính ném cho cô ta tên cặn bã kia, gọn gàng nhanh chóng xoay người rời đi.
Cô cảm nhận được rõ ràng những ánh mắt nóng như lửa đang ghim chặt trên lưng mình, nóng tới nỗi lưng cô như có thể bị lửa thiêu đốt.
Cơ thể tuy có cảm thấy khó chịu chút, nhưng tinh thần cô hiện tại vô cùng tốt, rất vui vẻ.
Dù thế nào đi nữa thì bữa tiệc tối nay rất xứng đáng, nhờ mạng lưới quan hệ của nguyên chủ, hôm nay đối mặt với các nhân vật trọng yếu của cốt truyện, thuận tiện tiếp xúc với Trình Lại Ngọc, cô đã nhìn được sơ qua và hiểu rất rõ.
Thanh tú và tao nhã, cùng với nhan sắc nữ thần, nữ chính như một con tiểu bạch thỏ đáng yêu nhỏ bé, tính tình thì dịu dàng mà không bánh bèo, vui buồn tuy không thể hiện hết ra bên ngoài nhưng cũng đủ để có người trong số đó cảm nhận được, thú vị.
Nhớ tới một câu kia như một mũi tên hướng tới cô, Bạch Tiêu nghe rõ, quả nhiên ấn tượng của Trình Lại Ngọc đối với cô cũng không được tốt lắm, Tống Nhiên cũng vậy, anh ta như có một bộ mặt hoàn toàn khác trước mặt những người bạn cũ này, thậm chí không tiếc gì, trước mặt mọi người cùng với Trình Lại Ngọc một chỗ giễu cợt cô.
Bạch Tiêu vốn định tránh đi theo nguyên tác, sẽ không chạy tới gây sự với nữ chính, nước sông không phạm nước giếng để có một cuộc sống an ổn, hiện tại xem ra không quá thuận lợi a.
Dựa theo kế hoạch, cô xã giao chào hỏi những người quen biết trước đây của nguyên chủ, sau khi kết thúc xã giao lễ nghi, Bạch Tiêu trốn vào một góc của bữa tiệc, chán nản mà nhìn đại sảnh đang sôi động.
Vốn hôm nay cô định hóng gió ở ngoài ban công, một bên tiện xem Trình Lại Ngọc cùng Tống Nhiên trò chuyện tình cảm với nhau, xem phim truyền hình trực tiếp rất thú vị nha.
Chỉ tiếc Bạch Tiêu vừa rời đi, Trình Lại Ngọc cũng rời đi, tối nay chắc là có lịch trình làm việc chăng.
Trình Lại Ngọc sau khi rời đi, Bạch Tiêu nhìn qua Tống Nhiên với bóng lưng cao thẳng.
Như ma xui quỷ khiến, Bạch Tiêu híp nửa con mắt rồi chậm rãi nghiêng đầu, thân thể cũng đi theo uốn cong mà gần thành chín mươi độ.
Không có vấn đề gì.
Với tư cách ở phía đối tác, nhiệm vụ đã hoàn thành, đã vậy thuận tiện còn rơi xuống tin tức ngoài ý muốn, Bạch Tiêu cảm thấy rất hài lòng với chuyến đi tối nay, dự định sẽ rời khỏi nơi này trước kế hoạch ban đầu.
Khi cô quay người lại, chưa kịp phản ứng, đã thấy một người đàn ông khí chất bất phàm cách đó vài bước, ánh mắt sắc lạnh kia đang nhìn chằm chằm cô, đối phương có lẽ hiển nhiên không nghĩ tới cô đột nhiên quay người, đôi mắt run nhẹ, chớp mắt một cái.
Bạch, Bạch Mộ?
Hôm nay vừa thông qua điện thoại, anh của nguyên chủ cũng không hề báo trước mà đã xuất hiện ở đây, Bạch Tiêu cũng sửng sốt.
Bởi vì nguyên chủ cùng với người nhà, quan hệ chính là vô cùng lãnh đạm xa cách, ký ức của thân thể này cũng không hơn những gì Bạch Tiêu biết trong tiểu thuyết, ngoài ý muốn gặp nhau, Bạch Tiêu cũng muốn tiến lên nói chuyện.
Nhưng lại như được dàn dựng, Bạch Tiêu muốn tiến lên phía trước, thân thể lại vô cùng kháng cự không muốn tiến lại gần phía Bạch Mộ.
Khoảnh khắc cứng đờ và đình trệ đó, Bạch Mộ như là đã quá quen thuộc. Đáy mắt anh trầm xuống, coi như không có việc gì gọi lại bên người một nhân viên phục vụ, thuận tay cầm lên một ly rượu rồi quay người rời đi.
"......"
Bạch Tiêu nắm chặt tay lại, rồi buông ra, như thế vài ba lượt mới khiến cho nội tâm không còn sự xáo động, bồn chồn trong lòng cũng dần tan biến.
Không vội, còn nhiều thời gian.
Bạch Tiêu vượt qua những người quen trong sảnh tiệc, lặng lẽ đi ra ngoài. Thẳng hướng đi xuống lầu, cô lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, thuận tay lấy điện thoại trong túi ra xem thời gian.
Ngoài tin nhắn công việc cùng email, chính là tin nhắn của Lục Chi Hằng nói chuyện phiếm.
Vòng quan hệ riêng tư của nguyên chủ quanh đi quẩn lại cũng không quá lớn, khó trách khi đụng với tên phong lưu cặn bã sẽ động tâm tư, nói cho cùng là thiếu đi kinh nghiệm phong phú của người từng trải, cô lay nhẹ trán một cái, nghe một chút âm thanh sóng vỗ nhẹ của biển.
Lúc cô xuyên tới đây, Tiểu Trần đã là tài xế lái xe riêng của cô, căn hộ ban đầu của nguyên chủ cách bữa tiệc không quá xa, Bạch Tiêu quyết định không làm phiền tới thư ký phải phiền toái tới đây đón cô một chuyến.
Vừa lúc cô muốn tản bộ hóng gió còn giúp tiêu cơm một chút, thuận tiện phân loại sắp xếp toàn bộ mọi chuyện quá khứ của nguyên chủ và mọi chuyện xảy ra với mình hôm nay, phòng cho ngày mai có bị chó đuổi, mấy cái chuyện xui xẻo tìm tới,... cô còn có phòng bị.
Một chân vừa bước xuống bậc thang, một chiếc xe Rolls Royce Phantom chậm dãi dừng lại trước mặt cô, Bạch Tiêu bị dọa sợ tới mức thiếu chút nữa trẹo chân.1
Bạch Tiêu trợn tròn mắt, còn chưa kịp cao giọng hét lớn kêu tài xế xuống xe, lửa giận liền theo cửa sổ ghế sau từ từ lăn xuống.
"Lên xe, anh đưa em về."
Người lái xe chuyên tâm, xe đi rất êm, trái ngược hoàn toàn với tài xế taxi buổi sáng, đi xe mà coi xe mình như đĩa bay kia.
"Không nghĩ tối nay em lại tới." Xe đi một hồi, Bạch Mộ mới lên tiếng trước.
Bạch Tiêu liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị mà lạnh lùng kia, nhẹ giọng nói: "Các công ty đối tác có chuyện, nhất định phải có một người đại diện đến."
"Một người đến?"
"Vâng là một người."
"Em có quen với những dịp như vậy không?"
"Không sao, em đã gặp rất nhiều người quen."
Bạch Mộ trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Tiêu Tiêu, em cùng với cái người Tống tổng kia......"
"A? Anh nhìn thấy?" Bạch Tiêu quay đầu nhìn anh, cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ kĩ năng này là do tổ tiên truyền lại sao.
"Anh này, anh tới khi nào thế, anh xem được hết rồi sao?"
"Anh không phải muốn xen vào chuyện riêng của em, anh chỉ là......"
Chẳng qua là quan tâm em gái mình, nhưng mà anh em bọn họ vốn chỉ hay nói được với nhau những chuyện như công việc.
Bạch Mộ biết rõ Bạch Tiêu rất để ý việc bị người ngoài đánh giá, vì vậy anh cực kì cẩn thận và không bao giờ nhận xét mọi thứ về em gái mình.
"Em biết." Bạch Tiêu nở nụ cười, "Anh chẳng qua là quan tâm em mà thôi, em biết, chuyện thường tình mà."
Bạch Mộ xiết chặt lông mày: "Tiêu Tiêu, cái người Tống tổng kia, là bạn trai em sao?"
Nói như thế nào đây? Bạch Tiêu trầm tư một lát, rồi lựa một câu nói thích hợp "Hiện tại có lẽ là vậy, nhưng rất nhanh liền không phải rồi ạ."
Tuy không biết cái thân thể này sẽ cảm thấy thế nào, nhưng cô dù sao chiếm lấy thân thể của nguyên chủ còn không có vượt qua 24 tiếng đồng hồ, đơn phương tuyên bố thành người mà người ta tâm tâm niệm niệm yêu bấy lâu, chính là một tên tra nam cặn bã như vậy, cô cũng sợ hãi thân thể này theo bản năng mà khóc rống lên, kêu gào đau khổ một trận.
Cho nên Bạch Tiêu thừa nhận "Hiện tại có thể là". Sau này cô nhất định sẽ tránh xa mấy nhân vật chính kia, không làm một bia đỡ đạn, một chất xúc tác tình yêu cho cốt truyện máu chó này nữa.
Một đường hướng lên trời, đi về một phía, tránh xa cốt truyện chính.
Nhưng Bạch Mộ không cho là như vậy, anh đêm nay trong lúc vô tình đụng phải Bạch Tiêu cùng đối tác kinh doanh nói chuyện, tim bỗng đau như thắt lại.
Bạch Mộ biết rõ Bạch Tiêu xưa nay ghét nhất ở những nơi như thế này. Anh và em gái đồng thời xuất hiện, vì vậy anh chọn lấy vị trí không xa không gần tránh xa em gái một chút, nghe bọn họ nói chuyện.
Nghe xong mọi chuyện, anh sắp xếp mọi chuyện mà Trình Lại Ngọc cùng Tống Nhiên nói lại.
Vị "Tống tổng" này, cả nhân phẩm lẫn bối cảnh, Bạch Mộ tuy không hiểu rõ, nhưng khi nhìn hắn đối xử với em gái cùng các bạn đồng học nữ kia, đã có chút hiểu gì đó.
May mà Bạch Tiêu cũng không chừa cho cái vị kia Trình tiểu thư một chút mặt mũi nào, Bạch Mộ không tự chủ được mà đôi môi đang mín chặt bỗng có chút cong lên, cô em gái tâm tư khó dò khó đoán này đến cả chuyện liên quan tới ba mẹ cũng không để bản thân bị thiệt, huống chi cô gái kia chỉ là một minh tinh.
Trong sảnh tiệc người ra người vào, lúc này là lúc khách khứa xã giao náo nhiệt nhất, dù không mong muốn nhưng anh vẫn bị Bạch Tiêu phát hiện sự xuất hiện của mình ở đây.
Nhìn thấy sự kháng cự mãnh liệt từ em gái, khóe mắt anh phảng phất có chút buồn, như không có việc gì mà vội quay người rời đi.
Có chấp nhận hay không rõ ràng là việc của Bạch Tiêu. Nhưng không làm như vậy, anh chính là cảm thấy mình đã làm sai.
May mắn sao lần này em gái không có cự tuyệt lên xe của mình.
Nói là "Đưa em về nhà", quả nhiên là đưa về nhà trọ của nguyên chủ. Bạch Tiêu lúc lên xe còn ôm một tia sầu lo là Bạch Mộ sẽ trực tiếp kéo mình về Bạch gia, nhìn trước mắt là cảnh đêm cùng đèm đường quen thuộc, xem ra là cô nghĩ nhiều rồi.
Thật không biết nên khen Bạch Mộ săn sóc cẩn thận, ân cần chu đáo hay là nên than thở sự lạnh nhạt ghẻ lạnh giữa nguyên chủ cùng người nhà.
"Tiêu Tiêu, nếu như em đã hạ quyết tâm liền xử lí sớm một chút, nếu như gặp phiền toái...... Có thể tìm thư ký Kim." Bạch Mộ nhịn không được quay sang cho cửa kính xe xuống, nói lại một lần nữa.
Bạch Tiêu cúi đầu nhìn về phía gương mặt đó, cảm thấy anh trai của nguyên chủ thật sự rất đẹp trai, chính là đẹp ở bất kì góc độ nào.
"Anh yên tâm, tất cả mọi người là người trưởng thành, không có gì xử lý không tốt."
"Một mình sống ở đây, em có thấy bất tiện chỗ nào không? "
"Rất tốt ạ."
"Vậy là tốt rồi, cuối tuần về nhà sớm một chút."
"Vâng."
"Có cần tài xế qua đón em không"
"Dạ không, em có thể tự lái xe tới."
Hai người đứng ở lầu trọ dưới hàn huyên vài câu, lễ phép lại khách sáo tiếp lời qua lại, Bạch Tiêu nhìn qua đèn đuôi xe xa dần mà lắc đầu.
Không thể gấp, phải tiến hành theo kế hoạch.