XUYÊN THÀNH BẠN TRAI CÔNG CỤ CỦA PHẢN DIỆN


“Không không, tôi chỉ muốn vẽ tranh, không tính kế thừa gia nghiệp.” Nguyên Húc mỉm cười nói, “Giống như cậu Lâu đây, không có thiên phú nghệ thuật mà vẫn cắm đầu học, chẳng phải vì không đến lượt cậu kế thừa nhà họ Lâu, nên tùy tiện học chơi à.”
Ngón tay cậu gõ nhẹ lên bàn, nói chuyện như đâm vào tim đối phương, “Ồ đúng rồi, chúng ta không giống nhau, tôi phải dựa vào việc vẽ vời để kiếm sống, suy cho cùng thì nhà tôi cũng sớm tối gặp nguy, sau này tôi còn phải nuôi sống cả nhà, không thể vẽ tranh chơi chơi được.”
Câu này vừa dứt, mặt Lâu Phụng Khải tái xanh, gã thiếu điều muốn tạt cà phê lên mặt Nguyên Húc.

Từ nhỏ đến lớn gã chưa từng chịu loại tức giận này, cũng nhìn ra Nguyên Húc đang chơi mình, lập tức đứng dậy, tàn nhẫn nói một câu bảo Nguyên Húc chờ đó, sau đó xoay người rời đi.

Nguyên Húc bảo phục vụ mang cà phê tới, tự mình ngồi ở đó nhâm nhi cà phê, trong lòng suy nghĩ làm thế nào để khai thác hết tối đa lợi ích từ chuyện này.

Chắc chắn Lâu Phụng Khải sẽ không nói chuyện này cho Lâu Khải biết, cho nên cậu vẫn còn cơ hội gian lận.

Cậu đang suy xét có nên mượn chuyện này để gây ồn ào cho Lâu Khải không, nhưng lại cảm thấy không ổn.

Mặc dù bây giờ Lâu Khải đối xử với cậu có hơi phóng túng, nhưng nhắc đến mỏ quặng, đoán chừng sẽ không lùi bước, tốt nhất là nên đợi tới lúc thân cận rồi mới nhắc tới.

Uống xong ly cà phê, cậu hoàn toàn tỉnh táo, vươn vai đi nghênh đón chương trình học hôm nay.

Mà bên kia, Lâu Khải vừa đến công ty đã nhận được tin Lâu Phụng Khải và Nguyên Húc vào quán cà phê, cuối cùng tan rã trong không vui, nhưng cụ thể là vì chuyện gì thì không biết.

Quán cà phê buổi sáng rất ít người, vệ sĩ mặc đồ thường không dám vào nghe lén, chỉ có thể ở bên ngoài xem xét động tĩnh bên trong.

Lâu Phụng Khải tìm Nguyên Húc, đơn giản là vì chuyện triển lãm thanh niên, Lâu Khải hờ hững phân phó không cần để ý.

Phân phó xong, hắn bèn ngẫm lại tính cách của Lâu Phụng Khải, lo lắng gã vì ngăn cản Nguyên Húc mà làm ra chuyện quá kích, cản trở đến kế hoạch của bản thân, vì vậy động ngón tay gửi tin nhắn đến một người khác, kêu gã ta đi điều tra hành động gần đây của Lâu Phụng Khải, nếu có gì bất thường phải báo cáo ngay.

Làm xong mọi thứ, hắn mới đặt tâm tư vào công việc hôm nay.

Tin nhắn Lâu Khải gửi đi chưa tới nửa tiếng, xung quanh Lâu Phụng Khải đã có người lặng lẽ lăn lộn vào, thay đổi không ngừng, không cùng một người, đề phòng Lâu Phụng Khải sinh ra nghi ngờ.


Có điều giờ phút này Lâu Phụng Khải không có tâm tình chú ý đến người xung quanh, gã vừa bị Nguyên Húc đâm chọt, tức đến xì khói.

Bị gió thổi hết nửa tiếng, mới khó khăn bình tĩnh lại, bắt đầu tự hỏi chuyện phía trước.

Gã vốn định dùng chuyện của Lâu Khải để nhử mồi Nguyên Húc tự nguyện từ bỏ triển lãm tranh thanh niên, còn vẽ tranh thấy gã, dựa theo phản ứng vừa rồi của Nguyên Húc, nếu không phải cứng rắn chống đỡ, thì có lẽ là đã sớm biết kế hoạch của Lâu Khải.

Trong lòng Lâu Phụng Khải hơi trầm xuống, trước kia là gã xem thường Nguyên Húc, cho rằng đối phương ngu xuẩn cái gì cũng không biết bị Lâu Khải giấu nhốt nuôi trong nhà, bây giờ xem ra không phải thế, nhưng gã vẫn không thấy Lâu Khải thật tình với Nguyên Húc.

Dựa vào người có địa vị như Lâu Khải, nếu thật sự để ý Nguyên Húc thì tuyệt đối không phải trạng thái như bây giờ.

Gã đi hai vòng tại chỗ rồi mới vào trong xe, ánh mắt hiện lên phần ngoan độc.

Nếu Nguyên Húc rượu mời không uống muốn uống rượu phạt thì cũng đừng trách gã không khách khí.

Nguyên Húc không biết Lâu Phụng Khải muốn động thủ, cậu như thường lệ lên lớp nghe khóa học kinh tế không hứng thú cả ngày, mặc dù lần này nghe hiểu đôi chút, nhưng không thú vị vẫn không thú vị, đến cuối cùng cậu lại bắt đầu nhìn chằm chằm bảng đen trong đầu thì vẽ tranh.

Mặc dù hôm nay không có tiết buổi sáng, nhưng buổi chiều thì học tới tiết cuối, vất vả lắm mới tan học, Nguyên Húc đang định nhảy lên chạy thẳng tới căn tin đầu tiên thì bị Chu Nguyên Lượng chạy tới túm chặt.

“Làm gì đó?” Nguyên Húc sửng sốt.

“Mày xem cái này đi.” Chu Nguyên Lượng đưa điện thoại cho cậu, “Có người lên diễn đàn trường nói mày được đại lão bao nuôi.”
Nguyên Húc nghiêng đầu nghi vấn, “Chẳng lẽ nhà tao chưa đủ giàu hả?”
Có điều cậu đã đoán ra ai đã động tay, lấy điện thoại đọc lướt bài đăng.

Thời gian đăng bài là ban trưa, nhưng vì đề cập đến từ ngữ đứng đầu là bao nuôi, nên chỉ trong một buổi trưa đã xây được rất nhiều lầu.

Lầu chính đăng liền mấy tấm hình, là hình cậu lên xuống xe Lâu Khải.


Ảnh chụp rất mờ, trông như chụp màn hình từ video giám sát.

Bởi vì trước đó Nguyên Húc theo đuổi Bạch Tân Nhạc không hề che giấu gì, cho nên người trong trường đều hiết nhà Nguyên Húc có tiền, bài đăng này lập tức bị nghi ngờ từ đầu.

Người đăng bị mắng mấy chục bài mới khoan thai rep muộn, nhả ra một chút thông tin.

LZ: Nhà họ Nguyên quả thật có tiền, nhưng không chịu nổi người đang nhắm vào gần đây, suy cho cùng thì họ cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi không thể chen vào giới thượng lưu, còn vì tham lam mà đắc tội người kia, bây giờ bước đi liên tục khó khăn, nếu không thì làm sao có thể bán con trai đổi lấy sinh cơ.

Mọi người đừng bảo không tin, những gì tôi nói đều là tin tức nội bộ, người trong giới thượng lưu đều biết, chỉ là không nói rõ thôi.

Có điều thì như vậy cũng không cần thiết phải đăng bài bốc phốt, chủ yếu là Nguyên Húc thật sự không an phận, trước kia cậu ta làm chuyện gì không cần tôi nói tỉ mỉ, nhưng dạo này cậu ta càng ngày càng quá đáng.

Người đăng gõ chữ quá chậm, Nguyên Húc xem người đăng một chút mới hóng xong phần dưa còn lại.

Phát hiện trong lâu còn nói vì cậu bò được lên giường của Lâu Khải, nên mới có cơ hội vào nhà họ Lâu, trộm tranh của Lâu Phụng Khải đi.

Thủ đoạn đổi trắng thay đen này lợi hại thật.

“Sao mày không tức giận chút nào thế.” Chu Nguyên Lượng cẩn thận nhìn cậu, phát hiện cậu chẳng những không bực mà còn cười tủm tỉm, như không phải ăn dưa của mình.

“Tao nghĩ, sao lá gan của cậu ta lớn thế.” Nguyên Húc vuốt cằm.

“Mày biết ai giở trò?” Chu Nguyên Lượng ngẩn ra.

“Đương nhiên tao biết.” Nguyên Húc trả điện thoại cho cậu ta, cũng không nói rõ, chỉ nói, “Bây giờ là đăng ở diễn đàn trường, qua hai ngày thì đăng Weibo.”
Nói đoạn, sắc mặt cậu trầm xuống, “Nếu mở rộng phạm vi...”

Gay rồi, đột nhiên cậu nhớ tới không thể để người nhà họ Nguyên biết cậu và Lâu Khải đang ở bên nhau.

“Dù sao sẽ không có việc gì, mày yên tâm đi.” Lạnh lẽo trong mắt chợt lóe qua, Nguyên Húc vỗ vai Chu Nguyên Lượng cười nói, “Tao về xử lý chút chuyện, tổ chức xã hội buổi tối chơi vui nha.”
Chu Nguyên Lượng ngơ ngác Ồ một tiếng.

Xem xong dưa này, Nguyên Húc đoán chắc căn tin đã kín chỗ, còn đang định nói với Lâu Khải hôm nay mình sẽ về ăn cơm thì đối phương đột nhiên nhắn tới: Đang chờ cậu bên ngoài.

Có thể quá giang về nhà, Nguyên Húc vui vẻ, nhanh như chớp chạy tới cổng trường.

Chuyện ở diễn đàn vẫn còn đang tiếp tục, thanh danh của cậu ở trường vốn dĩ đã không tốt lắm, bây giờ càng tệ hơn, trên đường đi đều có không ít người dùng ánh mắt chỉ trỏ.

Nhưng Nguyên Húc căn bản không thèm để ý, cậu sớm đoán được sẽ như vậy, đặc biệt là sáng nay chọc giận Lâu Phụng Khải, cậu đã đoán được đối phương sẽ động thủ.

Lâu Khải ngồi ở ghế sau, thần sắc như thường.

“Sao hôm nay đổi gió đến đón em vậy.” Nguyên Húc soạt một cái đến bên cạnh hắn, “Vừa lúc em định về ăn cơm chiều.”
Lâu Khải quay đầu nhìn cậu, thấy Nguyên Húc không có ý mở miệng, im lặng vài giây vẫn hỏi, “Cậu không muốn hỏi gì tôi ư?”
“Hỏi gì?” Nguyên Húc chớp mắt hai cái, thử, “Tối nay ăn gì?”
“Đừng giả ngu.” Lâu Khải nhìn thần sắc mờ mịt vô tội của cậu, trong lòng phiền muộn.

Nguyên Húc cố gắng không nhắc đến chuyện kia, “Ai nha, Chu Nguyên Lượng tìm em đi tổ chức xã hội, em không phải không đi hả, sao anh tức giận rồi.”
Lực chú ý của Lâu Khải quả thật bị dời đi trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã kéo trở về, thái dương giật giật hai cái, “Tôi đang nói chuyện ở diễn đàn.”
Hắn đã nói rõ, Nguyên Húc đành phải bày bộ dạng bừng tỉnh, “Ồ, anh nói cái đó sao, cái đó nói thì nói, dù sao cũng là giả.”
Lâu Khải chăm chú nhìn cậu, ý muốn tìm dấu vết nói dối và miễn cưỡng trên mặt chàng trai, nhưng biểu cảm của đối phương quá chân thành, không giống giả.

Nguyên Húc bị hắn nhìn đến trong lòng không yên, dứt khoát ôm lấy cánh tay của Lâu Khải, dựa đầu lên vai hắn, ngọt ngào nói, “Em là người trong cuộc, đương nhiên biết trên diễn đàn là nói bừa, hai ta tự do yêu đương, nhà em còn chưa biết lấy đâu ra bán con trai, anh cũng đâu có ý định lợi dụng em đâu.”
Cậu biết Lâu Khải không thích tiếp xúc thân thể, đang chờ đối phương đẩy mình ra, nhưng chờ tới chờ lui, mái tóc mềm mại bị người ta sờ, Lâu Khải thấp giọng ừ một tiếng.

Hở?
Nguyên Húc sửng sốt, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thần sắc của Lâu Khải.

Đàn ông chó này chột dạ?
“Tôi sẽ xử lý chuyện này.” Lâu Khải nói.


Nguyên Húc nghĩ nghĩ: “Được đó, em còn đang rầu rĩ nếu chuyện này bị bố mẹ biết thì khó giải thích.”
Cậu liếm môi dưới, “Đột nhiên cảm thấy tình yêu trong bóng tối chân thật kí.ch thích ghê.”
Lâu Khải yên lặng rút tay mình khỏi tay Nguyên Húc.

“Sáng nay Lâu Phụng Khải tới tìm em.” Đôi mắt Nguyên Húc xoay chuyển, nhắc tới chuyện này, “Cậu ta muốn em vẽ thay, nhưng sau khi em từ chối thì cậu ta tức giận rời đi, bài post trên diễn đàn chắc là cậu ta tìm người đăng.”
Cậu chống tay lên ghế, nghiêng người nhìn Lâu Khải, “Mặc dù nhân phẩm của cậu ta bình thường, không có thiên phú vẽ tranh, nhưng dù sao cậu ta cũng là người nhà họ Lâu, anh...”
Lâu Khải nhìn qua, muốn nghe xem cậu nói gì.

Nguyên Húc chần chờ một chút, hạ giọng: “Cảm giác quan hệ giữa anh và nhà họ Lâu không tốt lắm, nếu anh động vào cậu ta thì bọn họ có dùng chuyện này nhử mồi để xuống tay với anh không.”
Lâu Khải cười nhẹ một cái, một tiếng cười lạnh lùng ngắn ngủi, chỉ nghe đã cảm thấy trào phúng, “Một tên Lâu Phụng Khải mà thôi.”
Nguyên Húc vui vẻ rướn qua, lợi dụng lúc Lâu Khải chưa chuẩn bị hôn một cái chụt lên má hắn.

Mặc dù phần lớn thời gian Lâu Khải như một con nhím cuộn tròn, nhưng lúc hôn lại rất mềm mại trơn trượt, hôn được một cái còn muốn hôn tiếp.

“Em yên tâm rồi.” Đương nhiên Nguyên Húc sẽ không dám hôn lần thứ hai, cậu cười cong hai mi mắt, chặn hết những lời nói khắc nghiệt trên đầu lưỡi của Lâu Khải.

Lâu Khải nuốt bốn chữ không có liêm sỉ vào trong bụng, vươn tay lau mặt, càng khẳng định suy nghĩ Nguyên Húc đang thèm khát cơ thể hắn.

Hắn vươn tay đẩy Nguyên Húc ra xa, thờ ơ, “Ngồi đàng hoàng.”
“Keo kiệt.” Nguyên Húc lẩm bẩm: “Không phải chỉ hôn mặt có một cái à, đã là quan hệ nam nam không chính đáng, có gì mà kinh ngạc thế chứ.

Bài post kia còn nói em trèo lên giường anh đó, kết quả bây giờ ngay cả khăn trải giường màu gì em còn không biết.”
Khi cậu nói, con ngươi hổ phách xoay tròn, cứ như đang tính toán ý xấu gì đó trong đầu.

Lâu Khải nhíu mày, gạt bỏ suy nghĩ nguy hiểm, “Phòng ngủ ban đêm đều khóa cửa.”
Cho nên muốn bò lên giường là không có khả năng!
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu Khải: Muốn bò lên giường là không có khả năng!
Lâu Khải sau này: Nỗ lực để Húc Húc không xuống giường được.jpg
Nguyên Húc: Yên lặng che thận.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi