XUYÊN THÀNH CẨM LÝ TIỂU PHU LANG

Chuyển ngữ: Han

Chỉnh sửa: Sunny

.

"Có lẽ vừa nãy lúc chúng ta đang nói chuyện thì trứng nở." Tần Chiêu quan sát khu vực cạnh cửa, nơi này vốn đặt một cái sọt, bên cạnh có một đường nước róc rách, "Lá gan nhóc con này không nhỏ, trứng vừa mới nở đã dám chạy lung tung khắp nơi, giống..."

Giống cha nó y đúc.

Tần Chiêu nuốt câu này xuống, không dám nói ra.

Trong bể cá, cá chép lớn hơn chút đang dùng vây cá nhẹ nhàng vỗ cá nhỏ bên cạnh: "Cho con nghịch này."

Cảnh Lê ngại hình người dạy dỗ nhóc con không tiện, cũng biến về nguyên hình nhảy vào nước. Hai con cá chép một lớn một nhỏ chen chúc trên giường lá trúc, hình ảnh vừa kỳ lạ vừa đáng yêu.

Tần Chiêu nghiêng đầu, không nhịn được thò tay vào trong nước sờ sờ đầu hai con cá chép.

"Ta đang dạy dỗ nó đấy." Cảnh Lê không vui nói.

"Được rồi." Ngón tay Tần Chiêu vuốt ve vây lưng của Cảnh Lê, ôn tồn nói, "Nó cũng biết sai rồi, đúng không?"

Nhóc cá con ngoan ngoãn dùng đầu cọ cọ tay hắn, vừa lại gần cẩn thận từng li từng tí cọ cọ vào bụng của Cảnh Lê.

Thái độ của Cảnh Lê dịu đi rất nhiều, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cứ chiều nó đi."

Cậu cũng không hiểu nổi, ngày thường Tần Chiêu rất nghiêm khắc với học trò của hắn, vì sao đến lượt con mình thì lại chẳng có tí nguyên tắc nào vậy?

Tần Chiêu cười mà không đáp.

Nhóc cá con vô cùng thông minh, cảm giác được cha mình không tức giận nữa, vui vẻ chui vào dưới bụng cậu, dán vào vây cậu hăng hái vỗ vỗ.

Cảnh Lê bị nó làm cho ngứa ngáy, vẫy cái đuôi muốn né tránh mà tránh không được, dứt khoát vỗ vây, đè nhóc cá con lên giường nhỏ.

"Đừng quậy ta, con..." Cá chép nhỏ chú ý tới gì đó, đến gần cẩn thận nhìn kĩ, "Tần Chiêu, ngươi nhanh đến xem."

Tần Chiêu cúi đầu: "Xem cái gì?"

Vây cá vỗ một cái: "Ở đây này, ngươi xem."

Tần Chiêu: "..." Cũng không biết tiểu tử này muốn hắn nhìn cái gì.

"Rõ ràng như vậy, ngươi thật ngốc." Cảnh Lê nói, "Ý ta muốn cho ngươi nhìn, cá con hình như là con trai."

Tần Chiêu lại sát lại tỉ mỉ nhìn kĩ, chỉ có thể nhìn ra trên người cá con có chút vẩy cá chưa trưởng thành, còn lại chẳng nhìn ra gì cả.

Hắn chỉ từng nuôi mỗi một con cá là Cảnh Lê, không phân biệt nổi cá đực cái.

Cảnh Lê nói thế thì cứ cho là thế đi.

Tần Chiêu nói: "Như vậy thì có thể chuẩn bị đặt tên cho con rồi."

Giống như trước đây hắn nói, hắn cũng không để ý con cái giới tính thế nào, bất luận là con trai, con gái hay song nhi, hắn đều thích.

Cá con không cam lòng bị đè xuống, vẫy đuôi hăng hái phản kháng.

Hai con cá một lớn một nhỏ chơi đùa vui vẻ ở trong nước, Tần Chiêu cười cười, xoay người vào trong phòng.

Trong phòng chỉ còn lại một cái giường nhỏ, là của chủ cũ để lại, chất lượng gỗ rất mới, cũng không có tổn hại rõ ràng.

Tần Chiêu dự định để dùng tạm.

Trong tay bọn họ cũng không có nhiều tiền, hiện giờ còn thiếu nợ người ta, bọn họ không có sự lựa chọn. Hơn nữa, tuy Phương Thiên Ứng không thúc giục bọn họ trả tiền, nhưng Tần Chiêu từ trước đến nay không có thói quen thiếu nợ người khác, đương nhiên hy vọng có thể nhanh chóng trả hết món nợ này.

Trước khi bọn họ rời nhà mang theo hai bộ chăn đệm mới làm năm nay, đúng lúc giường này với giường nhỏ trước kia của nhà hắn kích thước bằng nhau, trải lên rất vừa vặn.

Tần Chiêu trải chăn đệm xong, quay đầu nói với Cảnh Lê: "Giường chiếu trải xong rồi, ngươi nghỉ ngơi chút đã, ta đi làm chút đồ ăn rồi quay lại."

Trong bể cá, cá chép dùng đuôi nâng cá con, lên lên xuống xuống, cũng không nghe thấy Tần Chiêu đang nói gì.

Tần Chiêu: "..."

Xem ra là không muốn ngủ.

Được rồi.

Trong nhà tạm thời không có gì ăn, Tần Chiêu chỉ có thể ra ngoài phố mua một ít.

Đầu phố có nhà bán đồ ăn, Tần Chiêu mua hai bát mì nước, lại thêm trứng gà hấp chín. Chủ sạp là ông lão đã qua năm mươi, thấy hắn hào hoa phong nhã, cười nói: "Người trẻ tuổi nhìn rất lạ mặt, là vừa chuyển đến sao?"

Tần Chiêu: "Vâng."

"Là vì đi thi ư?" Nét mặt ông lão ôn hòa, đối với người nơi khác cũng không bài xích, "Con trai ta năm sau chuẩn bị đi thi Hương, nói không chừng các ngươi có thể gặp nhau đấy."

Tần Chiêu với ông tán gẫu đôi câu, thuận tiện hỏi vị trí chợ, thời gian buôn bán và nơi chọn mua đồ tốt nhất mà giá lại rẻ.

Hai người nói xong những thứ này, mì cũng nấu chín rồi.

Tần Chiêu mang hai bát mì và một quả trứng gà về nhà, Cảnh Lê vẫn cùng con trai chơi cực kỳ vui vẻ, Tần Chiêu gọi cậu nhiều lần cậu mới chú ý đến.

"Ra ăn đi thôi, lát nữa sẽ nguội mất."

Một vệt ánh sáng đỏ bay thẳng vào phòng trong, Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, bóc vỏ trứng gà luộc chín. Hắn tách lòng trắng và lòng đỏ ra, lấy một ít lòng đỏ trứng to bằng móng tay cái, tỉ mỉ nghiền nát trong lòng bàn tay.

Cá con nhìn ra đây là muốn đút cho nó, bơi đến cạnh chậu cá vui vẻ vẫy vẫy đuôi.

Tần Chiêu nghiền nát lòng đỏ trứng, đút cho nó từng chút một, nhanh chóng đút hết một miếng nhỏ, cá con oán trách bất mãn, nôn nóng bơi vòng vòng trên mặt nước.

Tần Chiêu: "..."

"Không được, không thể ăn nữa." Tần Chiêu nhẫn tâm, ở trước mặt cá con, đặt toàn bộ trứng gà còn lại vào trong bát mì đối diện, "Một lần chỉ có thể ăn bằng ấy thôi."

Hắn vẫn chưa quên chuyện lúc cá nhỏ mới tới nhà hắn bị hắn đút ăn quá no.

Sau đó hắn mới biết, cho ăn no quá sẽ làm chết cá.

Nhóc cá con cảm tưởng như cả bầu trời đều sắp sụp đổ, ngơ ngác nhìn trứng gà dần dần chìm vào trong bát canh, hồi lâu sau cũng ỉu xìu chìm xuống đáy nước.

Cảnh Lê thay y phục xong đi ra, vừa vặn trông thấy cảnh ấy.

"Sao thế này?" Cảnh Lê thấy nhóc nhà mình đột nhiên ỉu xìu, đau lòng hỏi.

"Không sao." Tần Chiêu bình tĩnh trả lời, "Chắc là nhớ ngươi rồi."

Cảnh Lê vừa nghe xong càng đau lòng: "Đừng sợ, cha không đi, sẽ mau chóng về chơi với con."

Một lần chơi này là chơi đến tận nửa đêm, Cảnh Lê còn chưa hết hứng, ban đêm còn muốn ngủ chung với con trong bể cá.

Nửa đêm Tần Chiêu nằm nghiêng trên giường, nhìn hai con cá chép tựa vào nhau ngủ say ở cách đó không xa, lòng tràn đầy bất đắc dĩ.

Ai bảo hắn là nhân loại duy nhất trong nhà chứ.

Hầy.

.

Hôm sau, Tần Chiêu dẫn Cảnh Lê ra ngoài.

Cá con tinh lực dồi dào, tò mò với tất cả mọi thứ, bản thân ở trong chậu cá không đợi nổi. Hai người không yên tâm để con trai ở nhà một mình, bèn cho nhóc cá con vào sọt cá, xách ra đường.

Bọn họ lập tức đi tìm vị ông chủ thương buôn bán gỗ kia.

Sau khi nghe Tần Chiêu tự giới thiệu, ông chủ Thương cười dẫn bọn họ vào: "Phương hiền chất* đã thông báo với ta rồi, Tần tiên sinh muốn nguyên liệu gì cứ việc chọn, giảm giá cho ngài."

*Hiền chất: Cháu

Tất nhiên là phủ thành có cửa hàng bán gia cụ thành phẩm, nhưng như vậy giá cả sẽ cao hơn nhiều.

Phương Thiên Ứng đề cử ông chủ Thương chuyên buôn bán vật liệu gỗ, nhưng trong tiệm cũng có công nhân làm đồ dùng trong nhà, giá cả rẻ hơn rất nhiều so với bên ngoài.

Tần Chiêu không quá hiểu biết về gỗ, tỉ mỉ hỏi thăm vật liệu gỗ trong tiệm, sau đó lại so sánh tính chất, giá cả, chất lượng của nó, cuối cùng chọn ra một loại bền chắc, giá cả lại không quá cao.

Trong nhà tổng cộng có ba gian nhà, gian nhỏ nhất Tần Chiêu dự tính sau này để cho cá con lớn hơn chút ở, không vội sắp xếp.

Việc khẩn cấp trước mắt vẫn là gian nhà chính của chủ viện, thư phòng, cùng với phòng ngủ.

Đối với việc này Tần Chiêu đã có kế hoạch từ lâu. Trước một ngày hắn liệt kê ra bàn ghế, bàn trang điểm, vật liệu, kiểu dáng to nhỏ đều vẽ ra rõ ràng.

Ông chủ Thương nhìn bản vẽ mà hắn đưa, nói: "Ta hiểu rồi, Tần tiên sinh yên tâm, những thứ này chỗ chúng ta có thể làm được."

Tần Chiêu hỏi: "Xin hỏi mấy ngày có thể làm xong?"

"Năm ngày là xong, làm xong ta đưa đến quý phủ cho ngài."

Tần Chiêu gật đầu: "Làm phiền."

Ông chủ Thương giảm giá cho bọn họ như đã hứa, lại trừ đi số lẻ, thêm tiền nhân công tổng cộng chỉ lấy bốn lượng năm trăm văn.

Tần Chiêu trả tiền, đang định dẫn Cảnh Lê rời khỏi cửa hàng lại nghe thấy có tiếng ồn ào truyền đến.

"Tránh ra, đừng cản đường!"

Từ đầu con đường dài, một chiếc xe ngựa lao nhanh tới, người đi đường vội vã tránh sang hai bên.

Người đánh xe thét to nói: "Nhanh cút, tránh đường cho thiếu gia nhà ta!"

Tần Chiêu theo bản năng chắn Cảnh Lê ở sau lưng, giơ tay đỡ người đàn ông suýt ngã ở trước mặt.

"Cảm ơn, cảm ơn." Người đàn ông kia chật vật nói cảm ơn.

Cảnh Lê hỏi: "Đó là ai vậy, vênh váo ngang ngược như thế..."

"Tiểu công tử, lời này không thể nói bừa đươc." Người đàn ông vừa nãy quay đầu nói, "Đó là đại thiếu gia của Cố gia, dân chúng bình thường như chúng ta không chọc nổi đâu."

Tần Chiêu khẽ cười một tiếng: "Hắn cũng chẳng có công danh gì, cũng là tầng lớp áo vải như chúng ta, có gì mà không trêu chọc được."

"Sao giống nhau được chứ?" Người đàn ông kia nói.

"Tần tiên sinh, vậy ngài có điều không biết rồi." Ông chủ Thương ở sau quầy nói chen vào, "Tiểu thiếu gia của Cố gia được chăm sóc chiều chuộng, ở trên lại có cha và Tri phủ đại nhân làm chỗ dựa, nếu như ai dám đắc tội hắn, vậy thì đắc tội đến Tri phủ đại nhân, cho nên..."

Cảnh Lê chớp mắt: "Sao lại như vậy, ta còn tưởng quan lại phủ thành liêm khiết vô tư..."

"Cũng không thể nói thế, quả thực Cát đại nhân là một vị quan tốt, chỉ là..." Ông chủ Thương dừng một chút, tiếp tục nói: "Cố gia ở phủ Giang Lăng kinh doanh vải vóc tơ lụa, nghe nói nếu không có nhà họ ủng hộ giúp đỡ, cũng sẽ không có phủ giang Lăng ngày hôm nay."

"... Tóm lại, tránh voi chả xấu mặt nào."

Hai người rời khỏi chỗ ông chủ Thương, lại tới chợ mua nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt.

Giữa trưa, khắp nơi trong chợ đều là tiệm ăn, còn có không ít hàng quán bán rong ven đường. Cảnh Lê một tay nắm Tần Chiêu, một tay xách giỏ cá, ngửi mùi thơm trong không khí, bụng sôi lên một tiếng ùng ục.

Tần Chiêu dừng chân lại: "Đói rồi?"

"Ừ..." Cảnh Lê nhỏ tiếng đáp lại.

Tần Chiêu nói: "Giờ này không kịp về nhà làm, tới phía trước ăn nhé."

"Đợi đã." Cảnh Lê kéo hắn, "Vẫn nên về nhà ăn đi, bên ngoài đắt lắm đó."

Hôm nay bọn họ mua đồ tốn 23 văn, cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu sẽ tiêu hết tiền tiết kiệm.

Cảnh Lê lại có thêm hiểu biết mới về giá cả ở phủ thành.

Tần Chiêu nhéo nhéo tay cậu, cười nói: "Ngày mai bắt đầu ở nhà ăn, hôm nay là ngày cuối cùng."

"Nhưng..." Cảnh Lê muốn nói lại thôi, đột nhiên nhìn thấy cái gì, vội chỉ phía trước, "Chúng ta đến đó xem thử đi."

Nhìn theo hướng tay của Cảnh Lê, bên đường có một bảng thông báo lớn.

Bình thường bảng thông báo của phủ thành sẽ dán một vài tin tức chiêu mộ thuê người làm, nếu muốn kiếm tiền ở phủ thành, tìm ở đây là dễ dàng và nhanh nhất.

Cảnh Lê cẩn thận đọc từng tờ thông báo, nhưng phần lớn nếu không phải là công việc khuân vác tốn sức thì cũng là làm tạp dịch.

Chân mày Cảnh Lê hơi nhíu lại, hỏi: "Ngươi tìm được cái phù hợp chưa?"

"Tìm được rồi." Tần Chiêu nói.

Cảnh Lê: "?"

Cậu ngẩng đầu, Tần Chiêu đang nhìn một tờ cáo thị ở trên cao nhất.

Cảnh Lê nhìn theo, chợt thấy cạn lời.

Vẫn là thông tin tìm tiên sinh của Cố phủ, hơn nữa mấy tháng trôi qua, điều kiện tuyển đã từ cử nhân giảm thành tú tài hoặc học sinh có thành tích xuất sắc nhất trong phủ học, thông qua khảo nghiệm của Cố gia là được.

Hơn nữa tiền công hàng tháng cũng tăng thêm 5 lượng.

Cảnh Lê: "..."

Tiểu thiếu gia đó... Thật đúng là một người tài giỏi mà.

Cảnh Lê oán thầm, muộn màng nhận ra, kinh ngạc nhìn về Tần Chiêu: "Ngươi thật sự muốn đi thử sao?"

Tác giả có lời muốn nói: Nuôi cá không dễ, Chiêu Chiêu thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi