XUYÊN THÀNH CỐ CHẤP ĐẠI LÃO TÂM ĐẦU NHỤC



~~~~~Editor: Quy lãng~~~~~
"À." Diệp Tiện lạnh lùng cười một tiếng: "Hóa ra là như vậy."
"Mọi người dừng một chút, dừng một chút!"
"Hạo ca mời mọi người uống cà phê, ăn sushi!"
Một lát sau, trợ lý của Chương Hạo đẩy một chiếc xe đồ ăn đi vào, trên xe chất đầy cà phê Starbucks cùng sushi Nhật, mấy người trợ lý đem đến đưa cho nhân viên công tác ở hiện trường.
Chu Lộ vốn tưởng rằng Chương Hạo có ác ý với Diệp Tiện, sẽ cố ý phát hết cho mọi người, chỉ không phát cho bọn họ, không nghĩ tới, Chương Hạo không chỉ cho còn là tự mình mang lại đây.
"Vừa rồi tôi thật là không cố ý, không đụng cậu bị thương chứ?"
Chương Hạo mang một phần cà phê cùng sushi đến đưa cho Diệp Tiện, thay đổi thái độ kiêu ngạo vô lễ vừa rồi, lúc này mới lộ ra nụ cười sáng chói quen thuộc, nhìn không biết còn tưởng bọn họ cực kì thân thiết.
Chu Lộ lặng lẽ kéo kéo cánh tay Diệp Tiện: "Diệp ca, chúng ta không được.."
Diệp Tiện nhận lấy, mỉm cười đáp lại anh ta: "Không sao, cám ơn."
Chương Hạo nhún vai: "Vậy..

từ từ dùng."
Chu Lộ khó hiểu: "Diệp ca, tại sao anh lại nhận đồ của anh ta? Anh ta đối với anh nhất định không có ý tốt gì!"

"Bởi vì tôi muốn nhìn thử xem hắn muốn chơi cái gì."
Làm diễn viên nhảy cảm nhất chính là nét mặt và cử động cơ thể, vừa rồi lúc Chương Hạo đưa sushi cho cô, rũ mày, mắt liếc nhìn nơi khác, còn sờ sờ mũi, vừa thấy..

liền biết lòng mang ý xấu.
Nhân viên công tác ở hiện trường dừng lại nghỉ ngơi, vừa uống cà phê ăn sushi, vừa nói chuyện phiếm, Chương Hạo bị mấy trợ lý vây quanh, thỉnh thoảng lại xuyên thấu qua đám người liếc qua phía Diệp Tiện.
Diệp Tiện ngồi xuống, mở hộp sushi kia ra.
Chu Lộ: "Diệp ca, anh muốn ăn thật sao?"
"Đương nhiên là không."
Diệp Tiện cầm lấy một miếng sushi lên, nhẹ nhàng mở ra, sau đó mở miếng thứ 2, thứ 3, lúc mở đến miếng thứ 4, một cây kim thêu màu bạc hiện ra, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, tản mát ra ánh sáng bén nhọn.
Chu Lộ cũng nhìn thấy cây kim kia, dọa cô sợ tới mức mém xíu nửa là hét lên: "Có kim.."
Diệp Tiện lập tức bụm miệng cô lại.
Chu Lộ nhìn cây kim kia, bên trong hai mắt mở to tràn ngập hoảng sợ, cô không dám nghĩ, nếu vừa rồi Diệp Tiện nuốt hết miếng sushi kia thì hậu quả là gì.
"Không có đáng sợ như cô tưởng tượng đâu, tôi đã sớm phát hiện rồi."
Cô đã cảm thấy hộp sushi không thích hợp, nhưng không nghĩ tới một nam nhân to lớn như Chương Hạo lại có tâm tư ác độc như vậy, vậy mà dám bỏ kim vào bên trong.


"
Nam nhân ăn cái gì cũng không cần câu nệ tiểu tiết, loại sushi mini như này, bình thường đều là một miếng là xong, có lẽ Chương hạo chắc chắn rầng cô sẽ không để ý mà ăn hết một miếng, sau đó, khoang miệng bị thương sẽ không nói được, buổi thử vai kem đánh răng Bạch Nhân hôm nay nhất định là thất bại.
" Diệp ca, chúng ta đi tìm hắn đối chất đi! "
Chu Lộ quả thực sắp tức điên rồi, cho dù cô đã lăn lộn ở giới giải trí mấy năm, thấy qua không ít những mặt âm u, nhưng từ trước tới nay cũng chưa thấy qua người ác độc như vậy.
" Không có tác dụng, hơn nữa chắc chắn anh ta sẽ không thừa nhận.

"
Diệp Tiện cầm lấy hộp sushi kia, đi ra ngoài ném vào thùng rác, lúc trở lại studio, bên tai vô tình nghe được vài thanh âm ồn ào.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, thấy một sân vận động ngoài trời phía sau cao ốc Thiên Hoàn, trong sân có một nhóm thanh niên mặc đồng phục vàng trắng đang rời khỏi sân một cách có trật tự.
Chu Lộ:" Diệp ca, anh nhìn cái gì vậy? "
" Chỗ đó hình như có sân lưới.

"
" Sân vận động, nhất định sẽ có lưới tennis.

"
" Vừa lúc, tôi chơi tennis cũng không tệ."
Diệp Tiện dường như nghĩ tới điều gì, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bí ẩn, Chu Lộ nhìn mà không hiểu, Diệp ca bỗng nhiên nói những điều này làm gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi