XUYÊN THÀNH CỐ CHẤP ĐẠI LÃO TÂM ĐẦU NHỤC



"Tổng..

Tổng giám đốc từ nhỏ đã có chứng kén ăn."
"Kén ăn?"
Diệp Tiện kinh ngạc: "Không phải anh đang lừa tôi chứ? Tôi đã từng đi ăn với tổng giám đốc một lần rồi, anh ấy ăn rất ngon miệng mà.

Chính là cái lần ở quán thịt nướng đó."
Lần đó tốc độ nướng thịt của cô thiếu chút nữa không đuổi kịp tốc độ ăn của tổng giám đốc.
Hơn nữa, dáng người tổng giám đốc tốt như vậy, chỉ cần một tay là có thể đánh ngã chuyên gia thể lực Chương Hạo, nếu không ăn uống đầy đủ làm sao lại có sức lực lớn như vậy?
Bàng Khải: "Đó là bởi vì cậu không biết bản thân mình nướng thịt ngon cỡ nào đâu!" Chờ đã, những lời này là đang khen cô đúng không?
Diệp Tiện: "?"
Bàng Khải: "Chính xác mà nói, tổng giám đốc cũng không phải là người kén ăn, chỉ là tổng giám đốc sẽ không ăn những bữa ăn do nhà hàng bình thường và người ngoài nấu, bao gồm một số đồ ăn vặt linh tinh khác.

Cho dù bắt buộc phải ăn cũng sẽ khiến thân thể khó chịu, một ngày ba bữa cơm của tổng giám đốc đều do những đầu bếp của Bạc gia, những người được cấp chứng chỉ đầu bếp hàng đầu quốc gia tự mình phụ trách, ngay cả lượng nguyên liệu được sử dụng cũng phải chính xác đến từng gam."
Diệp Tiện: "..

khó tính như vậy sao?"
Cô nấu ăn cũng không tồi, nhưng trình độ chưa thể so sánh được với những đầu bếp kia.


Nếu ngày nào đó cô bưng một đĩa đồ ăn để trước mặt anh, có khi nào cô sẽ bị anh một chân đá bay ra, thuận tiện đánh cho một trận không?
"Không đúng, anh nói tổng giám đốc không ăn đồ linh tinh, vậy dâu tây khô trong tủ lạnh không phải của anh ấy sao?"
"Ha ha ha!"
Vừa dứt lời, Bàng Khải bỗng nhiên ôm bụng cười to.
Diệp Tiện đầy nghi ngờ khi thấy hắn cười vui vẻ như vậy.
Bàng Khải nghĩ đến điều này, toàn bộ tức giận của hắn nháy mắt đều biến mất, báo ứng, đây là báo ứng!
"Rốt cuộc làm sao vậy? Anh mau nói đi."
"Không, tôi không chỉ không nói, còn muốn đem câu nói lúc nãy tặng lại cho cậu - ngãi đồng độn phu, không phân biệt lúa đậu"
Diệp Tiện: "Có ý gì?"
"Không biết!"
Bàng Khải kiêu ngạo xoay mặt bước đi.
Diệp Tiện đuổi theo, mới vừa chạy hai bước, liền nghe được tiếng nức nở truyền đến từ cách đó không xa, âm thanh đứt quãng không rõ ràng lắm, giống như là từ hướng Tây Nam của rừng cây nhỏ truyền đến.
"Ô ô ô ô, Mẹ ơi..

Mẹ ơi cứu con..

Con sợ.."

"Tránh ra..

Ô ô.."
Bàng Khải dường như cũng nghe thấy, cố gắng căng tai lên nghe ngóng xung quanh.
"Diệp Tiện, cậu có nghe thấy gì không?"
"Nghe được, hình như là tiếng trẻ con khóc."
"Phải không?"
Bàng Khải mới vừa xoay mặt, Diệp Tiện liền theo âm thanh kia đi về phía Tây Nam hướng vào trong khu rừng.
"Ai.."
Bàng Khải không định xen vào chuyện của người khác, nhưng bản thân không tránh khỏi tò mò, liền đi theo vào rừng.
Đi được khoảng một trăm mét, âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng, Diệp Tiện căn bản đã xác nhận được đây là tiếng trẻ con khóc, còn là một bé gái.

Cô vòng qua một lùm cây rậm rạp, quả nhiên nhìn thấy một cô bé thắt bím tóc con rết, mặc váy công chúa, trong lòng ôm một bó hoa dại rực rỡ.
Bím tóc của cô bé hơi rối, trên váy lấm lem bùn đất, lúc này đang run rẩy cuộn tròn dưới gốc cây khóc thút thít.
Diệp Tiện vừa định đi qua đó, thân mình bỗng dưng cứng lại.
Bàng Khải cũng chạy tới bên cạnh cô, thấy sắc mặt cô không thích hợp, kỳ quái mà nhìn theo ánh mắt của cô.
"..."
Trong nháy mắt, Bàng Khải hoảng sợ phát ra một tiếng thét chói tai, chỉ là còn chưa kịp kêu ra tiếng đã bị Diệp Tiện che kín miệng.
"Có chó, chó ngao.."
Chó ngao! Là một con chó ngao Tây Tạng!
Lại còn là một con chó ngao không đeo dây xích!
Trong nháy mắt nhìn thấy con chó ngao, hai chân Bàng Khải đều sắp khụy xuống.
Hắn cực kì sợ chó, chưa kể giống chó to lớn này còn hung dữ hơn cả chó sói bình thường!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi