XUYÊN THÀNH CỐ CHẤP ĐẠI LÃO TÂM ĐẦU NHỤC



Mục gia là một gia đình hào môn, Diệp Tiện cứu con gái bảo bối duy nhất của bọn họ, dù có yêu cầu số tiền lớn cảm ơn cũng không có vấn đề gì, bọn họ cũng sẽ sảng khoái đồng ý.

Nhưng cô lại từ chối.

Mục Tích Tùng và Đường Nam vô cùng bất ngờ, cũng như bọn họ không nghĩ tới, một minh tinh vậy mà lại không màng tới an toàn của bản thân lao vào cứu Tiểu Á nhà bọn họ khỏi miệng của con chó ngao hung mãnh.

Tuy rằng cô dũng cảm không sợ, tính cách lại không hám tài lợi khiến bọn họ vô cùng cảm động, nhưng cảm giác áy náy và biết ơn trong lòng họ lại càng thêm mãnh liệt.

Cô có thể từ chối nhưng bọn họ cần phải thể hiện điều gì đó.

Sau khi Diệp Tiện từ chối, cô yên lặng cắn một ngụm thịt cua cuộn, liếc mắt nhìn Bạc Đình Thâm đang ngồi trên sô pha.


Trước mặt ông chủ, sao có thể lộ ra vẻ mặt tham tiền được chứ? Cần phải tạo cho mình nhân cách tốt, làm ra vẻ quên mình vì người khác, bộ dạng coi tiền như rác, mới có thể bày ra phẩm chất tốt đẹp của bản thân đồng thời giữ mặt mũi cho tổng giám đốc trước mặt bạn bè.

Như vậy tổng giám đốc vui vẻ, nói không chừng sẽ thưởng cho cô mấy tài nguyên tốt, phát triển lâu dài mới là đúng đắn, cô vẫn biết phân biệt rõ lợi và hại cho tương lai!
Mục Tích Tùng im lặng trong chốc lát, như là hạ quyết tâm gì đó, xoay mặt lại hướng về phía Bạc Đình Thâm nói: "Đình Thâm, nếu Diệp Tiện từ chối lòng biết ơn của vợ chồng chúng tôi, chúng tôi sẽ đem phần tạ lễ này tặng cho anh.

"
Diệp Tiện: "?" Tạ lễ gì?
Mục Tích Tùng: "Đất ở Khu phát triển thành phố mới, tôi sẵn sàng tặng cho BHS với giá một nửa.

"
Dứt lời, trà sữa trong miệng Diệp Tiện thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Bạc Đình Thâm ngước mắt, ánh mắt sâu thẳm cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đất ở Khu phát triển Thành phố mới kia, tính ra cũng xấp xỉ 100 triệu NDT, ngay cả tổng giám đốc đích thân ra mặt cũng chưa chắc có được, hiện tại.

.

Bàng Khải ngây người, lần này Diệp Tiện đánh bậy đánh bạ mà lại lập công lớn cho BHS rồi!

Tặng nửa giá?
Mục tiên sinh đang nói chính là khu đất đắt đỏ 30 vạn mét vuông giữa trung tâm sao?
A a a a!
Cô không nghĩ tới yêu cầu trong miệng bọn họ vậy mà có thể là một con số khổng lồ đến thế, quả nhiên người nghèo như cô thì không thể hiểu được thế giới của người giàu có.

Diệp Tiện tiếc ruột tiếc gan, sớm biết vậy đã đồng ý tạ lễ của bọn họ, cái gì mà phải biết nghĩ cho tương lai, tùy tiện cho cô vài trăm triệu là cô có thể ăn no đến kiếp sau rồi.

Ngốc nghếch rồi để tổng giám đốc nhặt được món hời lớn.

Bạc Đình Thâm: "Tại sao?"
Diệp Tiện căng thẳng nhìn hắn, lúc này mà hắn còn hỏi tại sao làm gì? Mau mau đồng ý đi, còn có thể tại sao nữa, cô sốt ruột đến mức đầu óc nóng lên a.

Mục Tích Tùng kéo tay Đường Nam qua, nói lời thành khẩn: "Thật không dám giấu giếm, miếng đất ở thành phố mới kia vợ chồng chúng tôi vẫn luôn không chịu buông tay, bởi vì có khúc mắc ở đó.

"

"Bốn năm trước, tôi cùng Nam Nam ở nơi đó bàn chuyện kinh doanh với khách hàng, bỏ bê đứa con gái lớn đi cùng, một vụ tai nạn xe cộ đã cướp đi đứa con của chúng tôi, vì thế tinh thần cả hai chúng tôi đều sa sút một khoảng thời gian rất dài, mãi cho đến khi có Tiểu Á, mới cảm giác đây là trời cao bồi thường cho chúng tôi, con gái lại quay về rồi.

Không nghĩ tới hôm nay bi kịch suýt chút nữa lại tái diễn, chúng tôi lại suýt nữa mất đi con gái nhỏ, nhưng bởi vì Diệp tiên sinh dũng cảm lại tốt bụng đã cứu mạng Tiểu Á, chúng tôi thật sự rất may mắn, nếu Tiểu Á xảy ra chuyện gì không hay, vợ chồng chúng tôi có lẽ cũng sống không nổi nữa, chuyện đã tới bây giờ, tôi quyết định buông xuống khúc mắc này, đem miếng đất kia tặng cho anh, để bày tỏ lòng biết ơn của hai vợ chồng chúng tôi, hy vọng anh sẽ nhận lấy!"
Hóa ra phía sau là một câu chuyện.

.

Diệp Tiện yên lặng hút trà sữa, bỗng nhiên cảm thấy vợ chồng họ Mục này cũng rất đáng thương, tuy rằng gia tài bạc triệu, lại phải chịu nỗi đau mất đi người thân yêu, hơn nữa hôm nay nếu không phải cô và Bàng Khải đi ngang qua khu rừng nhỏ kia, có khả năng Tiểu Á thật sự sẽ dẫm vào vết xe đổ của chị gái nó.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi