Editor: Mòe
Cứ như vậy qua mấy ngày, Đường Mộng phỏng đoán thằng nhãi Đường Dật Phàm cũng cần phải hành động rồi đấy.
Sự thật lại đúng như Đường Mộng đã dự đoán, liên tiếp mấy ngày liền Đường Dật Phàm không có tâm trạng gì.
Thực ra mà nói, lúc Đường Giai đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cậu, Đường Dật Phàm thực sự cảm thấy ghét bỏ cô.
Cậu ở thành phố mười mấy năm, chưa từng thấy người nào quê mùa đến như vậy, hơn nữa người này còn là chị gái ruột của cậu!
Trong tưởng tượng của cậu, chị gái mình phải như Đường Y Y, xuất sắc, xinh đẹp, đi đến đâu cũng là con nhà người ta trong miệng của mọi người, chứ không phải kiểu người cứ như cái hũ nút giống như Đường Giai vậy.
Nhưng cậu không thể không thừa nhận, Đường Giai thực sự cũng có ưu điểm của riêng mình, chị ấy tỉ mỉ, thích chăm sóc người khác, so với chị Y Y thì chị ấy còn giống chị gái hơn.
Hơn hai tháng vừa qua, Đường Dật Phàm đã quen với việc được Đường Giai tỉ mỉ và chăm sóc, chỉ là cậu thường hay lơ đễnh, chưa phát hiện ra thôi.
Cho đến hai ngày nay, Đường Giai bắt đầu không để ý cậu nữa, Đường Dật Phàm mới cảm thấy không chỗ nào thoải mái.
Không còn ai đúng giờ đến gọi cậu thức dậy, không còn ai sáng sớm rót sữa mà cậu thích, càng không còn ai mang theo nước khi cậu đi đá bóng.
Cuộc sống của cậu tựa như quay trở về thời gian Đường Giai chưa xuất hiện.
Nhưng rõ ràng Đường Giai vẫn đang ở nơi đây, chỉ là không muốn để ý tới cậu nữa mà thôi.
Chính vì vậy Đường Dật Phàm đã khó chịu vài ngày, nhưng nhiều lúc cậu cũng tự hỏi mình, tại sao lại như vậy?
Nghĩ tới rồi nghĩ lui chỉ có một lí do.
Đường Giai không còn muốn như vậy nữa thôi, dù sao cũng chẳng ai bằng lòng để ý đến cái người luôn đi ghét bỏ mình.
Nếu đổi lại là cậu, đừng nói đến hai tháng, chỉ một ngày cậu cũng chịu không nổi.
Hơn nữa cũng khó trách gần đây tâm trạng của Đường Giai không tốt, trước kia cậu không chú ý đến nên không hề cảm thấy bố mẹ đang thiên vị cho đến khi vài hôm trước cô út dẫn cậu tới căn phòng của Đường Giai, khoảnh khắc bước vào thấy căn phòng trống không, Đường Dật Phàm lập tức ý thức được bố mẹ cậu vẫn cứ luôn chỉ xem nhẹ Đường Giai.
Nếu không sẽ chẳng đến cái mức đã lâu như vậy rồi, họ vẫn chưa nhớ tới việc phải đưa Đường Giai đi mua ít quần áo và phụ kiện linh tinh.
Không phải bọn họ không nghĩ tới, chỉ là quên mất rồi, thế này không phải xem nhẹ thì là gì nữa chứ.
Ngược lại đối với chị Y Y, chỉ cần là thứ đồ mà chị ấy yêu thích, bố mẹ đều sẽ mua hết thảy, không hề có ngoại lệ.
Mười lăm tuổi, lần đầu Đường Dật Phàm thấm thía được ý nghĩa của hai chữ “bất công”.
Mà điều khôi hài là, rõ ràng Đường Giai mới chính là con gái do bố mẹ sinh ra, không phải bố mẹ nên quan tâm đến chị ấy nhiều hơn so với chị Y Y hay sao?
Đường Dật Phàm không thể nào nghĩ thông, hơn nữa càng cảm thấy uất ức thay cho Đường Giai luôn.
Trong trường hợp thế này bất cứ ai cũng cảm thấy uất ức, chỉ có mình Đường Giai giống như cái hũ nút luôn trầm mặc kiệm lời, không hề nhắc tới lấy một câu.
Bây giờ trong lòng Đường Dật Phàm có một chút khó chịu với Đường Y Y rồi, lại không thể nói rõ là bởi vì sao nữa.
Nhưng cho dù thế nào cậu cũng nên đối xử với Đường Giai tốt tốt một chút.
Ý thức được điểm này nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa biết phải làm như thế nào, vì vậy Đường Dật Phàm đặc biệt đi tìm cô út Đường Mộng xin chỉ bảo.
Đường Mộng nghe xong liền cực kỳ vui mừng.
Cuối cùng cũng không uổng sự nỗ lực mấy ngày qua của cô.
Đường Mộng nghiêm túc đưa ra lời kiến nghị: “Thời điểm vui vẻ của con người rất nhiều lúc giống nhau, cháu cảm thấy việc gì khiến cháu vui thì làm với Đường Giai như vậy là được rồi!”
Chính vì vậy, tối hôm đó Đường Dật Phàm đưa mô hình Ultraman mà bản thân trân quý nhiều năm cho Đường Giai.
Đường Dật Phàm: “Người khác tặng cái này cho cháu cháu vui vẻ nguyên tháng, hẳn là Đường Giai cũng cảm thấy vui vẻ phải không?”
Đường Mộng: “…”
Đường Dật Phàm: “Cháu đối xử với Đường Giai đã đủ tốt chưa ạ?”
Đường Mộng: “…”
Đi chết đi cái tên trai thẳng này!
…
Hai ngay nay Đường Mộng cũng không hề nhàn rỗi, cô dặn dò Đường Giai sau này không cần phải phớt lờ Đường Dật Phàm nữa đâu, mọi việc cứ vừa phải là được, khó khăn lắm mới thu nạp được một người về đây lại bị thái độ lạnh lùng bắn ngược lại thì không tốt cho lắm.
Dù sao Đường Dật Phàm cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, nó có thể ý thức được việc nên đối xử với Đường Giai tốt một chút để là tốt lắm rồi.
Mọi việc đều sẽ có mở đầu, mở đầu rồi còn sợ không có cơ hội thúc đẩy tình chị em đi lên được hay sao!
Thực tế, chưa tới hai ngày cơ hội đã tới rồi!
Đường Dật Phàm vừa chuẩn bị đi ra ngoài đá bóng đã bị Đường Mộng gọi quay lại.
Cô út chưa nói gì đã dẫn cậu đi đến căn nhà nho nhỏ bỏ hoang trong đại viện.
Đang bận đi đá bóng nên khuôn mặt của cậu lộ vẻ không kiên nhẫn, sau khi tới nơi rồi mới phát hiện chỗ này không chỉ có hai người, Đường Giai cũng ở đây.
Chị ấy chưa phát hiện được bọn họ đang tới, ngồi xổm trên mặt đất bận rộn cái gì đó.
Đường Dật Phàm còn đang nghi hoặc thì nghe thấy tiếng “meo”, một bé mèo từ bên chân Đường Giai ló đầu ra nhìn cậu.
Cậu vừa vui vừa thấy hơi sợ hãi.
Cậu nhận ra bé mèo con này, mấy ngày nay nó luôn ở mép bồn hoa trong đại viện kêu ngao ngao, mỗi lần cậu đi qua đều dừng lại chơi với nó một lát, đôi khi còn mang chút đồ ăn tới cho nó.
Bé mèo con nhìn thấy Đường Dật Phàm liền vươn đôi chân ngắn ngủn xông tới, cọ tới cọ lui ở bên chân của cậu.
Cậu đã sắp chết chìm trong chiếc sự đáng yêu này, vuốt một hồi mới nhớ tới chuyện chính, ngẩng đầu hỏi Đường Giai: “Bé mèo này không phải ở bồn hoa ở bên kia sao ạ? Sao lại chạy tới đây?”
Đường Giai đáp: “Ngày hôm qua trời mưa, chị thấy bé mèo con không có chỗ nào đi bèn ôm tới chỗ này.”
Đường Dật Phàm ngẩng đầu nhìn thoang thoáng xung quanh, tuy chỉ là một căn nhà bỏ hoang nhưng tốt xấu gì thì cũng có cái mái, bé mèo con ở đây sẽ không sợ trời mưa, hơn nữa chỗ này ít người tới có thể khiến mèo con có một chút an toàn.
Cậu đã sớm muốn chuyển nhà cho nó, không ngờ Đường Giai cũng có suy nghĩ giống như cậu.
Đường Dật Phàm không nhịn được nhớ lại hai hôm trước khi vừa gặp bé mèo, cậu cực kỳ hưng phấn muốn chia sẻ với chị Y Y trước.
Cậu vốn dĩ cho rằng chị Y Y sẽ thích bé mèo này giống mình, không ngờ chị ấy vừa nhìn thấy ngay ánh mắt đầu tiên đã sợ hãi hét toáng, cũng dọa cho bé mèo sợ hãi nhảy dựng lên, rất lâu không dám ló ra ngoài.
Đường Y Y sợ mèo giống như dội một gáo nước lạnh lên đầu Đường Dật Phàm, tất cả những vui mừng muốn chia sẻ đều tan thành mây khói.
Cậu thực sự không thể nghĩ thông được, bé mèo con đáng yêu tới như vậy, tại sao chị Y Y lại sợ nó cơ chứ?
Có điều cậu không thể nào ngờ, Đường Giai lại giống y như cậu, cũng siêu thích bé mèo con này!
Chị ấy không chỉ ôm lấy nó còn mang quần áo tới làm cho nó một chiếc ổ đơn giản mà ấm áp, so với cậu còn chu đáo hơn nhiều.
Mấy ngày tiếp theo đó, Chu Thư luôn cảm thấy có cái gì sai sai.
Vài hôm trước, Đường Dật Phàm liều mạng quấn lấy bà đòi được ôm một con mèo lưu lạc về nhà để nuôi dưỡng, bà không thích động vật, Đường Y Y sợ mèo cho nên vẫn luôn không đồng ý.
Con trai bà đương nhiên bà hiểu rõ, tính tình rất cố chấp, việc đó bà mà không đồng ý nó có thể lằng nhằng rất lâu, Chu Thư đã bắt đầu chuẩn bị trường kỳ kháng chiến cùng với thằng nhóc này.
Kết quả lại phát hiện Đường Dật Phàm cực kỳ là yên tĩnh, cuối cùng không đề cập đến vấn đề này nữa.
Cái này cũng thôi đi, bà lại còn phát hiện Đường Dật Phàm và Đường Giai thường xuyên cùng nhau đi ra ngoài rồi cùng nhau trở về, hỏi tụi nó đi đâu, cả hai đứa đều hết sức ăn ý mà nói chỉ ra ngoài đi dạo.
Chu Thư không thích động vật nhỏ nên không tính sẽ cho mang về nhà, cũng tuyệt đối không đồng ý cho họ nuôi bên ngoài, nếu để bà biết được rất có thể sẽ bắt bọn họ vứt bé mèo kia đi.
Đường Dật Phàm và Đường Giai đều cẩn thận bảo mật chuyện riêng này, hai người cùng có chung bí mật, thời gian mỗi ngày ở bên nhau cũng nhiều.
Khi Đường Giai quay về, ngoại trừ Đường Y Y thì Đường Dật Phàm chính là người phản ứng dữ dội nhất.
Chu Thư biết, Đường Dật Phàm khó có thể chấp nhận chị gái ruột của mình thay sang một người khác, lại còn là một người kém xa những gì cậu mong muốn.
Mãi cho đến hôm nay, một câu “chị” Đường Dật Phàm cũng chưa từng gọi lên, bà và Đường Thịnh Hoài đều đã từng cố gắng, cuối cùng vẫn không thể cưỡng ép nó hé miệng ra gọi.
Nhưng mấy ngày gần đây, hai đứa nó chợt qua lại gần gũi, nói chuyện cũng nhiều hơn.
Chu Thư nghĩ không thông, nhưng cuối cùng cũng chẳng quản chuyện này, là một người mẹ, nhìn thấy Đường Dật Phàm cùng với Đường Giai qua lại gần gũi đến như vậy bà cũng thấy mừng lòng.
Ngay cả Đường Thịnh Hoài thường đi sớm về muộn, bận rộn chết đi được cũng phát hiện giữa Đường Giai và Đường Dật Phàm đã thân thiết hơn nhiều, ông có chút lo lắng nhìn sang Đường Y Y, sợ rằng Đường Dật Phàm qua lại thân thiết với Đường Giai sẽ xem nhẹ Y Y, nhưng trông con bé vẫn hết sức bình thường.
Đường Thịnh Hoài liền thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này Đường Mộng cũng cảm thấy kỳ quái.
Theo lý thuyết sau khi Đường Dật Phàm và Đường Giai trở nên thân thiết hơn, Đường Y Y nhạy cảm như vậy, lại suốt ngày nhìn chòng chọc vào con bé Đường Giai, tình hình hơi không ổn một chút, người đầu tiên nhìn thấy phải là cô ả chứ.
Đường Mộng đã bắt đầu làm công tác chuẩn bị nghênh đón Đường Y Y, kết quả lại phát hiện chẳng có gì xảy ra, cô chuẩn bị cô đơn luôn rồi.
Cẩn thận quan sát thì có vẻ Đường Y Y vẫn chưa hề phát hiện ra chuyện này.
Điều này khiến Đường Mộng không thể làm gì được, Đường Y Y để ý tới Đường Giai như vậy, thậm chí phải hao tâm tổn sức khiến cái gia đình này luôn cô lập Đường Giai, sao có thể không phát hiện ra chứ?
Nhưng chuyện này đã được lý giải trong thời gian tản bộ sau một bữa ăn nọ.
Theo thường lệ, ăn cơm xong Đường Mộng sẽ ra ngoài đi dạo một vòng, lần này vừa đi được một nửa đã bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc trên đường phố không người.
Đường Y Y và trúc mã đã đính ước từ bé Tông Thu Hòa.
À, chính xác thì không phải đính ước với Đường Y Y mà là với Đường Giai.
Đường Mộng nhớ lần trước nhìn thấy Tống Thu Hòa là vào lần Đường Y Y bị dị ứng đó, cô đã đi ra ngoài lắc lư dạo một vòng, tiện thể tuồn ra ngoài cái chuyện Đường Y Y không phải con gái ruột kia.
Tối hôm đó Tống Thu Hòa tới không đúng lúc lắm, vừa vặn chính tai nghe thấy hết câu chuyện này.
Sau đó Đường gia loạn thành mớ hỗn độn, Tống Thu Hòa cũng không ở lại lâu mà rời đi sau đó, Đường Mộng đã quên luôn khi ấy cậu có phản ứng gì rồi.
Giờ nhìn thấy như vậy, cuối cùng Đường Mộng cũng hiểu ra.
Thảo nào Đường Y Y không hề phát hiện gần đây Đường Dật Phàm qua lại thân thiết với Đường Giai, thì ra căn bản không có thời gian để ý đến chuyện này, người ta đang một lòng một dạ ở bên trúc mã của chính mình.
Đường Y Y không phải con gái ruột Đường gia, hậu quả trực tiếp nhất chính là con gái của Đường gia đính ước cùng với Tống Thu Hòa không phải là cô ta.
Đường Y Y đương nhiên sẽ hiểu rõ Tống gia tồn tại như thế nào, căn bản giàu có không kém gì Đường gia.
Kết cục đã định không phải là con ruột Đường gia, bất kể thế nào cô ta cũng không thể để mất vị hôn phu đính ước này được nữa, cho nên sự chú ý của mấy ngày hôm nay cô ta đều đặt cả trên người Tống Thu Hòa, làm gì còn thời gian đi quản Đường Dật Phàm và Đường Giai nữa chứ.
Đợi cô ta có thể nhận ra được, đoán chừng Đường Dật Phàm và Đường Giai đã kết thành liên minh rồi cũng nên.
Đáng tiếc, dù cho bây giờ Đường Y Y có cố gắng thế nào thì chuyện tình cảm cũng không thể nói chắc, đợi đến lúc bọn họ trưởng thành, thời đại cũng tiến bộ, sao mà chốt chắc được trúc mã đính ước từ hồi bé.
Suy cho cùng vẫn còn là tuổi trẻ!
Không biết đàn ông chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của phụ nữ!